Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 111 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 13 - Ma Cầm Mấy Tiếng Tình Tang Võ Đang Tam Kiếm Tương Tàn Khiếp Thay

↓↓
Lữ Lân đối với ba gã đàn ông cao lớn ấy tuy hoàn toàn chẳng hề được biết, song vì cậu ta cảm kích trước cái đức tương trợ cho mình nên định lên tiếng bảo với họ là trong cỗ xe trống trơn, chứ chẳng hề có ai cả.


Nhưng Lữ Lân chưa kịp nói nên lời bỗng trông thấy tấm màn trên xe được khoát lên, rồi từ phía trong có một người nhảy thẳng ra ngoài.


Bởi thế Lữ Lân không khỏi hết sức ngạc nhiên vì chính cậu ta vừa rời khỏi cỗ xe chẳng bao lâu, thế chẳng hiểu tại sao trong cỗ xe lại có người? Vừa rồi cỗ xe ấy đã truy đuổi theo Lữ Lân đã là một chuyện hết sức lạ lùng, thế mà bây giờ lại có người từ trong mui xe nhảy ra nên lại làm cho cậu ta kinh dị không thể tả.


Khi Lữ Lân định thần nhìn lại thấy người từ trong mui xe nhảy ra, cách ăn mặc theo như người quản gia thái độ hết sức ung dung, diện mục đoan trang, xem ra có vẻ đứng đắn, hoàn toàn khắc hẳn với gã đàn ông mặc áo đen có diện mục hung tợn đang ngồi trước cỗ xe.

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Người đàn ông ăn mặc theo lối quản gia ấy vừa bước ra bên ngoài, bèn hướng về ba người thi lễ nói:


- Tôi là Tề Phúc, chẳng hay ba vị muốn gặp chủ nhân tôi để làm gì? Người đàn ông đứng giữa lên tiếng hỏi:


- Chúng tôi đây là ai có lẽ ông đã biết rồi chứ? Tề Phúc mỉm cười đáp:


- Tại hạ rất vui lòng nghiêng tai lắng nghe.


Ba gã đàn ông liền hiện sắc tức giận, người đứng chính giữa gằn giọng nói:


- Ông đã dám ngồi cỗ xe này để đi gây sự khắp nơi, vậy có lẽ gia chủ của ông cũng là người tương đối có danh vọng, thế tại sao lại không nhận ra được chúng tôi? Lữ Lân lúc đầu không hiểu tại sao họ lại lộ vẻ tức giận nhưng sau khi nghe qua câu nói trên, cậu ta mới bừng hiểu ra nguyên nhân. Cậu ta nghĩ rằng: "Ba người đàn ông này chắc chắn là người rất có tên tuổi, nên đinh ninh là Tề Phúc phải biết được mình nhưng khi nghe qua câu nói của Tề Phúc, tỏ ra hắn hoàn toàn không biết họ, nên họ mới tức giận như vậy." Vì nghĩ thế nên Lữ Lân lại chú ý nhìn kỹ về phía ba người, cố tìm hiểu xem họ là ai, và qua một lúc sau, cậu ta không khỏi băn khoăn tự hỏi, chả lẽ ba người đàn ông này chính là Võ Đang Tam Kiếm tức nhóm người tên tuổi vang lừng trong võ lâm đây hay sao? Phái Võ Đang cao thủ quả thực vô cùng đông đảo nhưng nếu xét về trình độ võ công, phải kể Võ Đang Tam Kiếm là số người được ai nấy nhìn nhận là cao cường nhất vì một khi họ ra tay đánh nhau với ai, thì lúc nào cũng liên kết ba thanh trường kiếm rất chặt chẽ không khi nào đối phó đơn độc bao giờ.


Hơn nữa, kiếm thuật của họ đã rèn luyện chính là Thiên, Địa, Nhân, Tam Tài Kiếm Pháp.


Kiếm pháp ấy là thứ kiếm pháp quán tuyệt trong võ học, khét tiếng một thời, nhưng lúc ấy Tề Phúc vẫn mỉm cười nói:


- Tại hạ từ trước đến nay lúc nào cũng theo sát gia chủ bôn ba bốn phương, nên đối với những nhân vật hữu danh trong võ lâm thật ra ít được biết đến, vậy mong ba vị lượng thứ cho.


Cả ba người đàn ông ấy sắc mặt đang tràn đầy nét tức giận, trái lại Tề Phúc vẫn một mực tươi cười. Ba người ấy đồng thanh hừ lên một lượt nhưng im lặng không nói chi cả, chắc họ là những người không quen xưng tên xưng tuổi trước mặt người khác, nên im lặng một lúc lâu bèn lên tiếng nói:


- Nghe đâu có một chiếc hộp gỗ tương quan rất chặt chẽ với cỗ xe ngựa này, vậy ba anh em chúng tôi muốn xem thử chiếc hộp gỗ ấy.


Giọng nói của ba người đàn ông nọ tỏ ra rất ngang bướng nhưng Tề Phúc vẫn điềm nhiên không hề lộ sắc tức giận chi, hắn ôn tồn đáp:


- Ba vị đến thực là không may, vì chiếc hộp gỗ ấy vừa được dùng một số tiền thù lao trọng hậu mướn Lữ Tổng tiêu đầu tại Phi Hổ Tiêu Cục trong thành Nam Xương áp giải đến thành Cô Tô rồi. Do đó hiện giờ nó không có trong cỗ xe này.


Vì sự vệc diễn biến có liên quan đến cha mình nên Lữ Lân lại càng tập trung tinh thần chú ý theo dõi, để tìm hiểu xem đấy là chuyện gì.


Ba gã đàn ông nọ nghe qua liền đồng thanh cất tiếng cười to nói:


- Cái trò của ông có thể phỉnh gạt được người khác, nhưng chắc chắn không thể phỉnh gạt được ba anh em chúng tôi đâu.


Sắc mặt của Tề Phúc thoáng hiện vẻ ngạc nhiên nói:


- Chẳng hay ba vị nói thế là có ý chi? Người đàn ông đứng giữa cất tiếng cười dài nói:


- Các ông rêu rao khắp nơi bảo là chiếc hộp gỗ ấy đã được trao cho Lữ Đằng Không áp tải đi, và như thế tất nhiên đã làm cho cao thủ của các môn phái chú ý đến, ùn ùn bám sát theo Lữ Đằng Không, nhưng trong khi đó thật sự chiếc hộp gỗ vẫn còn ở trong tay các ông, phải thế không? Tề Phúc tươi cười nói:


- Ba vị đều hiểu sai rồi, chiếc hộp gỗ ấy thật sự đã trao cho Lữ Đằng Không và việc đó thì thật sự ai ai cũng được biết.


Ba người đàn ông ấy đồng loạt tràn tới một bước, rồi bất thần nghe ba tiếng rẻng, rẻng, rẻng ngân dài, đồng thời lại thấy có ba ánh thép chớp lên sáng rực. Thế là ba thanh trường kiếm của ba người đã được tuốt ra khỏi vỏ và nhanh như chớp đưa thẳng về phía trước. Tiếp đó thân hình của ba người cũng nhanh nhẹn di động khiến ba thanh trường kiếm chiếu sáng lập lòe, gát tréo nhau thành một cái hình tam giác, vây chặt Tề Phúc vào chính giữa.


Ba người đàn ông ấy ra tay nhanh nhẹn đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, và thế kiếm của họ tỏ ra quái dị đến cực độ.


Lữ Lân tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mẹ của cậu ta là Tây Môn Nhất Nương thuộc hạng có kiếm thuật cao cường trong võ lâm, nên mỗi khi truyền dạy kiếm pháp Điểm Thương cho cậu ta đều có đề cập đến các kiếm pháp của các môn phái khác.


Do đó, Lữ Lân đối với việc nhận xét kiếm pháp hay dở tỏ ra rất sáng suốt và rất chính xác, vì thế khi trông thấy ba người đàn ông ấy vừa vung kiếm lên, Lữ Lân đã biết ngay kiếm pháp của họ có một trình độ thâm sâu đáng sợ.


Ba người đàn ông ấy sau khi vậy chặt được Tề Phúc vào giữa ba thanh trường kiếm, sắc mặt cũng liền sa sầm ngay.


Nhưng Tề Phúc vẫn một mực tươi cười lên tiếng nói:


- Ba vị vậy chặt lấy tại hạ là có ý chi? Ba người đàn ông ấy đều cất tiếng cười nhạt đồng thanh nói:


- Gã họ Tề kia, ngươi thật sự chẳng phải họ Tề đâu, trái lại chính là Tôn Sơn, tức Huyền Hương Đường Đường chủ trong phái Hoa Sơn. Vậy chúng ta có nói sai không? Khi Tề Phúc từ trong xe nhảy ra đến giờ, lúc nào sắc mặt cũng tươi cười, nhưng giờ đây khi nghe qua câu nói của ba người ấy thì sắc mặt không khỏi khẽ biến đổi, nhưng hiện tượng ấy chỉ thoáng hiện qua trong giây lát, y lại giữ vẻ bình tĩnh và ung dung như trước ngay, lên tiếng nói:


- Tại hạ may mắn giữ chức vụ Huyền Hương Đường Đường chủ trong phái Hoa Sơn chỉ trong vòng một ngày liền thoát ly khỏi môn phái ấy ngay, thế mà ba vị vừa nhìn qua là đã nhận ra được ngay tại hạ, thực là đáng khâm phục lắm.


Ba người đàn ông ấy đồng thanh cất tiếng cười to nói:


- Mười hai vị Đường chủ của phái Hoa Sơn có một địa vị khá cao trong võ lâm vậy chẳng hiểu vì lẽ gì hôm nay ông lại hạ mình làm một tên gia nô như thế? Tề Phúc thản nhiên đáp:


- Con người ai có phận nấy, vậy xin ba vị chớ nên tò mò làm gì.


Ba người đàn ông ấy lại đồng thanh cười to nói:


- Ngươi chớ nên giở trò nhằm phỉnh gạt ai nữa, vị chủ nhân của ngươi là ai? Có phải chính là lão già Liệt Hỏa trong phái Hoa Sơn ấy không? Nói mau.


Lữ Lân nghe đến đây đã quả quyết ba người đàn ông ấy chính là Võ Đang Tam Kiếm chứ không còn ai khác, vì chủ nhân của phái Hoa Sơn là Liệt Hỏa Tổ Sư, thuộc loại người có địa vị rất cao trong võ lâm. Thế nhưng qua lời nói của ba người đàn ông ấy, chứng tỏ họ chẳng hề xem Liệt Hỏa Tổ Sư vào đâu cả.


Lúc ấy Tề Phúc đã lên tiếng nói:


- Ba vị lại nói sai nữa rồi, vì gia chủ tuyệt đối chẳng phải là Liệt Hỏa Tổ Sư.


Thì ra người đàn ông đang đứng giữa trong bọn ấy, không ai khác hơn là Mạc Bá Vân, tức người anh cả trong Võ Đang Tam Kiếm.


Trong khi Mạc Bá Vân định lên tiếng hỏi thêm nữa, bỗng thấy Mạc Trọng Phong, tức người em thứ hai trong Võ Đang Tam Kiếm đang đứng ở cạnh phía trái lộ vẻ sốt ruột nói:


- Đại ca chớ nên nói dài dòng với hắn ta làm gì nữa, trong phái Hoa Sơn môn nhân hết sức phức tạp, kẻ giỏi người dở không đều nhau, vậy chúng ta nên trừ quách hắn đi, rồi nói chi thì sẽ tính sau.


Người em thứ ba trong Võ Đang Tam Kiếm là Mạc Quý Vũ cũng lên tiếng nói:


- Phải đấy, hắn ta nào có chủ nhân chi đâu, đây chẳng qua là do hắn giở trò, hơn nữa món vật được cất giấu bên trong chiếc hộp gỗ ấy chắc chắn là chẳng phải vật tầm thường, vậy chúng ta lại để rơi vào tay người khác hay sao? Mạc Bá Vân bèn đưa mắt nhìn về phía hai người em ra hiệu một lượt, gằn giọng nói:


- Ngươi đã nghe rõ hay chưa? Tề Phúc cười lơ đễnh nói:


- Nếu ba vị muốn ra tay đánh nhau thì tại hạ thực chẳng còn biện pháp nào khác hơn, nhưng tại hạ xin nói trước là nếu gây sự đánh nhau bằng võ lực và khi ba vị chịu thiệt thòi to, chừng ấy chớ nên trách tại hạ.


Tề Phúc vừa nói dứt lời, gã đàn ông có diện mạo hung tợn đang ngồi trước cỗ xe bỗng cất giọng lạnh lùng cười to lên khanh khách, tiếng cười của hắn đã nối tiếp theo sau câu nói của Tề Phúc, nên vừa nghe qua mọi người có thể lầm tưởng đó là chính là tiếng cười của chính gã Tề Phúc.


Trong khi tiếng cười của gã đàn ông hung tợn ấy vẫn còn bay lâng lâng giữa bầu trời đen tối, Võ Đang Tam Kiếm đã bắt đầu mở cuộc tấn công, do đó ba thanh trường kiếm chiếu ánh thép chói ngời ấy liền xoay tròn nhanh về phía người của Tề Phúc một lượt. Hành động của họ quá nhanh nhẹn không làm sao tưởng tượng nổi, và sau khi xoay quanh Tề Phúc một vòng cả ba liền đưa chân bước lùi ra xa ngay.


Chừng ấy ai nấy đều trông thấy tại thân trên giữa và dưới của Tề Phúc, mỗi nơi đều có một vết thương to, máu tươi tuôn ra dầm dề.


Nhưng Tề Phúc vẫn đứng điềm nhiên như thường, chẳng có ý muốn phản công trả lại đối phương, vì thật ra dù cho Tề Phúc có muốn chống trả lại vẫn không làm sao có đủ thời gian để phản công trước thế kiếm nhanh nhẹn tuyệt vời của đối phương cả.


Lữ Lân đứng cạnh đấy trông thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy bất bình.


Vừa rồi khi gã đàn ông có diện mạo hung tợn ngồi trước cỗ xe kia đã ra tay đánh thẳng vào người cậu ta mấy roi đau thấu xương tủy, hơn nữa Tề Phúc là người có dính dấp đến vụ sát hại một tiêu sư trong Phi Hổ Tiêu Cục và trong khi đó Võ Đang Tam Kiếm lại có cái ơn giải vây cho cậu ta, thế nhưng cậu ta là người có tính tình ngay thẳng hào hiệp, nên không khi nào lấy tình cảm cá nhân để xét đoán sự việc chung quanh.


Chính vì vậy, khi cậu ta thấy ba người bao vậy đánh một thì trong lòng hết sức bất bình, cậu ta không hề suy nghĩ gì hơn buột miệng quát to lên rằng:


- Ba người mà tính đánh một người vậy còn ra thể thống cái chi nữa? Nếu muốn đánh nhau, một chọi một cho rõ ràng hầu phân định ai cao ai thấp.


Võ Đang Tam Kiếm quay đầu nhìn về phía Lữ Lân, đôi mắt tràn đầy tức giận.


Trong khi đó thì Tề Phúc trái lại, mỉm cười nói:


- Ông bạn nhỏ kia, tôi xin cảm ơn lời nói ngay thẳng và đầy nghĩa khí của ông bạn, nhưng nên nghe theo lời tôi, tránh ra xa khỏi nơi này mau.


Lúc ấy Lữ Lân nhìn thấy thái độ bình thản của Tề Phúc trong lòng hết sức khâm phục, và tin chắc rằng hắn ta chính là một con người vô cùng cứng cỏi, không biết khiếp sợ trước mọi hiểm nguy.


Lữ Lân dù sao hãy còn nhỏ, nên nào có thể biết được vốn dĩ Tề Phúc tỏ ra bình tĩnh như vậy là vì đoán biết trước được nếu mọi việc diễn biến thêm, tất sẽ có lợi cho mình.


Do đó, Lữ Lân lắc đầu đáp rằng:


- Tôi không tránh đi đâu cả.


Tề Phúc thấy thế, nhìn về phía gã đàn ông đang ngồi trước cỗ xe rồi liếc mắt ra hiệu một lượt, tức thì gã đàn ông ấy cất tiếng cười, và bất thần phi thân bay bổng lên không, nhào lộn thân người một vòng bắt đầu từ trên sa thẳng xuống phía mặt đất, nhưng trong khi thân người hắn ta vẫn còn lơ lửng giữa khoảng không đã rút ngọn roi ngựa vung nghe xoạc xoạc quét nhắm về phía Lữ Lân.


Thân pháp của gã đàn ông ấy trông xinh đẹp tuyệt vời, đồng thời thế võ của hắn ta cũng hết sức nhanh nhẹn, quả là chưa từng thấy, chưa từng nghe trong đời.


Lữ Lân vừa rồi đã bị hắn vung roi ngựa đánh đau điếng, nên giờ khi trông thấy hắn ta lại tràn về phía mình vung roi đánh tới, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng điểm nhẹ hai bàn chân lên đất rồi nhảy lùi ra xa để tránh.


Trong khi đó tiếng roi rít trong gió nghe vèo vèo và đầu ngọn roi không ngớt cách trước mặt cậu ta độ ba bốn tấc mộc, khiến Lữ Lân phải thối lui liên tiếp hai trượng mới tránh khỏi thế công của đối phương. Chừng ấy gã đàn ông hung tợn mới vọt người nhảy lùi trở ra sau và chỉ qua ba lần vọt lên rơi xuống, thân hình của hắn ta lại nhẹ nhàng rơi trở lại đầu cỗ xe, trông chẳng khác chi một độn khói.


Lữ Lân thở phì ra một hơi dài dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, đứng yên đưa mắt chăm chú nhìn về phía trước, cậu ta trông thấy ba mũi trường kiếm trong tay Võ Đang Tam Kiếm đang chĩa thẳng về người Tề Phúc, nhưng Tề Phúc vẫn đứng bình tĩnh một cách lạ lùng.


Lữ Lân đoán biết được vừa rồi gã đàn ông cao lớn kia sở dĩ tràn tới vung roi tấn công về phía mình, thật sự là chẳng có ý muốn sát hại mình chi cả mà chỉ là tuân theo mệnh lệnh của Tề Phúc đuổi mình ra khỏi vòng chiến của họ mà thôi.


Giờ đây Lữ Lân trông thấy Tề Phúc lại lọt vào vòng vây của ba người đàn ông nọ thì trong lòng vẫn tỏ vẻ hết sức bất bình, do đó khi ngọn roi của đối phương vừa thu trở về, cậu ta lại có ý muốn đưa chân tràn tới trường, nhưng bất thần trong lúc ấy cậu ta đã nghe thấy tiếng đàn vui tai và hết sức du dương nổi lên.


Lữ Lân nghe thế không khỏi giật mình, vì ngay lúc ấy cậu ta đã nghĩ đến cây đàn hết sức quái dị trong cỗ xe ngựa kia, cũng như đã nhớ đến việc vừa rồi mình dùng sức khảy mạnh vào sợi dây đàn to nhất trên chiếc đàn ấy khiến nó ngân lên những âm thanh vang rền làm cậu ta phải kinh hồn khiếp vía.


Giờ đây, Lữ Lân nghe tiếng đàn du dương như từ trên trời cao vọng đến, song vì cậu ta trông thấy chung quanh đấy không còn ai khác hơn nên biết chắc chắn tiếng đàn ấy là từ trong cỗ xe vọng ra chứ không còn đâu nữa.


Căn cứ vào sự thực đó, chứng tỏ ngoài Tề Phúc ở trong xe, còn một người thứ hai chưa lộ diện.


Lữ Lân vừa nghĩ ngợi nhưng cũng vừa đưa mắt chú ý theo dõi mọi việc đang diễn ra trước mắt mình, cậu ta trông thấy tiếng đàn vừa nổi lên thì ba thanh trường kiếm trong tay của Võ Đang Tam Kiếm cũng liền được vung lên sáng ngời, bắt đầu mở cuộc tấn công ngay.


Bởi thế Lữ Lân không khỏi lo ngại cho số phận của Tề Phúc, nhưng khi cậu ta nhìn kỹ lại thì cơ hồ không còn tin vào đôi mắt mình nữa.


Thì ra, lúc bấy giờ không rõ Tề Phúc đã làm cách nào mà thoát được ra khỏi vòng vây của ba thanh trường kiếm và đến ngồi ung dung sát bên cạnh gã đàn ông hung tợn trước đầu cỗ xe.


Bởi thế ba thanh trường kiếm của Võ Đang Tam Kiếm đang múa vun vút, dùng toàn những thế võ cao sâu kỳ tuyệt, song chẳng phải để tấn công vào kẻ địch mà chính là đang cùng đánh nhau giữa bọn người mình.


Lữ Lân là một cậu bé có trình độ nhận xét kiếm thuật, nên nhìn qua những diễn biến của ba người, thấy rõ cả ba đều sử dụng những đường kiếm hiểm hóc nhất, ác độc nhất nhằm sát hại người trước mặt mình chẳng hề nương tay chút nào.


Do đó, Lữ Lân không khỏi cảm thấy hết sức kinh dị, có thể nói sự kinh dị lúc ấy trong lòng cậu ta là một sự kinh dị chưa từng có từ trước đến nay.


Vì Võ Đang Tam Kiếm là ba anh em ruột thịt, hành động lúc nào cũng dính liền với nhau, chẳng khác chi cùng chung một cơ thể, như vậy chắc chắn không khi nào họ tự ra tay tương tàn với nhau như thế cả.


Nhưng giờ đây mọi việc đang diễn ra trước mắt chính là một sự thực hoàn toàn, cả ba người họ đang sử dụng thế kiếm lợi hại nhất để đánh nhau quyết liệt. Do đó ánh thép lóe lên sáng ngời nơi nơi, lưỡi kiếm rít gió nghe vèo vèo, khi lướt sang trái, khi cuốn sang phải, kiếm hoa lên làm hoa cả mắt người chung quanh nên đến hình bóng ba người họ cũng không thể nhìn rõ được nữa.


Đấy quả là một cuộc ác chiến hy hữu trong võ lâm.


Lữ Lân đứng trơ người ra một lúc khá lâu, bỗng nghe tiếng đàn dồn dập hơn, âm thanh sầm sập chẳng khác nào có thiên binh vạn mã đang tiến quân, khiến tâm trạng của Lữ Lân cũng khỏi Chương hộp kinh hoàng.


Cùng một lúc với tiếng đàn dồn dập ấy, ba thanh trường kiếm trong tay Võ Đang Tam Kiếm cũng được sử nhanh hơn, do đó Lữ Lân không khỏi giật mình thầm nghĩ: "Chả lẽ tiếng đàn ấy lại có thể làm cho Võ Đang Tam Kiếm mất hết trí khôn mà hành động điên dại như thế sao?" Nếu sự thực đúng như vậy, tiếng đàn ấy là một thứ võ công chi mà lại có vẻ tà môn đến vậy? Giữa lúc Lữ Lân đang nghĩ ngợi, bỗng nghe một tiếng xoảng ngân dài, tức thì một trong Võ Đang Tam Kiếm đã vuột tay đánh rơi kiếm ra xa, đồng thời vì thế cả bọn ba người cũng dừng tay lại trong phút chốc.


Và trong phút chốc ngắn ngủi ấy, người vừa bị đánh rơi thanh kiếm kia liền nhanh nhẹn thối lui ra sau một bước, trong khi hai người còn lại đã đưa chân dõng dạc bước tràn tới vung thanh trường kiếm sáng ngời lên, rồi kẻ tả người hữu cùng nhắm ngay lồng ngực của người kia đâm thẳng tới.


Thế là gã Mạc Quý Vũ, tức người em thứ ba trong Võ Đang Tam Kiếm, cũng là người vừa vuột mất thanh kiếm ấy đã gào lên một tiếng thảm thiết, khiến ai nghe lọt tai cũng kinh hồn thất sắc, rồi ngã xuống đất chết tốt ngay.


Hai người còn lại sau khi rút thanh trường kiếm ra khỏi xác của Mạc Quý Vũ lại cùng đánh nhau một cách dữ dội, do đó chẳng mấy chốc sau kiếm thế của hai người chậm lại, có lẽ cả hai đã bắt đầu kiệt sức.


Lúc ấy, tiếng đàn dồn dập từ cỗ xe ngựa phát ra ấy cũng im hẳn, rồi cỗ xe ấy bỗng nhanh nhẹn lướt thẳng về phía trước.


Mặc dù tiếng đàn đã im, nhưng hai người trong Võ Đang Tam Kiếm vẫn tiếp tục đánh nhau thêm mấy thế kiếm hiểm hóc nữa và mãi đến lúc cỗ xe ngựa đã lẩn khuất giữa màn đêm thì hai người mới dừng tay lại.


Lúc ấy Lữ Lân tuy đứng cách xa họ, nhưng vẫn có thể trông thấy họ được. Cả hai sau khi dừng tay buông rơi thanh trường kiếm trên đất, vội chạy đến ôm chầm lấy nhau nhưng cũng liền sau đó cả hai bỗng lảo đảo đôi chân, rồi té khụy luôn xuống đất! Lữ Lân biết mọi việc mình chứng kiến hôm nay là một việc vô cùng trọng đại, song cũng vô cùng quái dị chưa từng có trong võ lâm. Do đó, cậu ta vừa thấy hai người đó ngã khụy xuống đất vội vàng chạy bay lại đến nơi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bài học nhớ đời

Bài học nhớ đời

Gấu lớn cứ bắt nạt Thỏ nhỏ. Chẳng chi cả mà nó cứ tóm lấy Thỏ rồi bạt tai

24-06-2016
Những chú chim gác mái

Những chú chim gác mái

Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái

28-06-2016
Yêu và trọng

Yêu và trọng

Sáng đầu tuần, cô tạp vụ nghỉ ốm, thế là mất suất cà phê sáng. Cố nhịn, rồi

29-06-2016
Bốn ngón tay

Bốn ngón tay

Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính

30-06-2016
Các em giỏi quá

Các em giỏi quá

"Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn

01-07-2016
Biết chết liền

Biết chết liền

Muốn sign out trên YM chỉ cần bấm tổ hợp phím Ctrl+ D nhưng muốn sign out ra khỏi tình

30-06-2016
Nâng cấp vợ

Nâng cấp vợ

Chuyện kể rằng ở một thế giới kia, nơi đó chỉ toàn đàn ông với nhau, người ta

28-06-2016
Ký sự ngày mưa

Ký sự ngày mưa

Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

23-06-2016
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Phùng Tấn Hải - cuối cùng tôi đã tìm ra anh rồi, kí ức tuổi 18 của tôi đều nằm

25-06-2016

Ring ring