Ring ring
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 21 - Đã Què Chân Lại Gặp Công Sai

↓↓

Thanh niên công tử thấy thủ pháp đón tiếp đĩnh vàng rồi liệng trả lại hiển nhiên là người có võ công. Y không chờ đĩnh vàng bay đến trước mặt, đã vung roi ngựa quấn lấy. Y hỏi:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Sư phụ là người trong võ lâm, hẳn đã nghe tiểu danh của Linh Kiếm song hiệp?


Địch Vân thấy đối phương rung động roi ngựa quấn đĩnh vàng tung lên tung xuống, cử chỉ rất thần tình lại có vẻ khinh bạc liền đáp:


– Vừa rồi tại hạ đã nghe tên đầu lãnh bọn ngư phủ xưng hô nhị vị là Linh Kiếm song hiệp, nhưng chưa hiểu cao tính đại danh.


Thanh niên có ý không bằng lòng nghĩ bụng:


– Ngươi đã biết bọn ta là Linh Kiếm song hiệp sao lại không biết tên họ ta?


Miệng y chỉ "Ồ" một tiếng chứ không đáp lại.


Giữa lúc ấy, ngọn gió sông thổi tới lật tà áo tăng bào của Địch Vân.


Thiếu nữ la lên một tiếng kinh ngạc rồi ấp úng nói:


– Gã... gã là... Huyết đao ác tăng... Ở phe Mật Tông bên Tây Tạng.


Thanh niên đầy vẻ phẫn nộ, quát:


– Đúng rồi! Hừ! Cút đi!


Địch Vân rất lấy làm kỳ, miệng ấp úng:


– Tại ha..... tại ha.....


Chàng vừa nói vừa tiến gần lại một bước đến trước mặt thiếu nữ, hỏi:


– Cô nương bảo sao?


Thiếu nữ lộ vẻ vừa kinh hãi vừa tức giận, sẵng giọng:


– Ngươi... ngươi đừng đến gần ta. Bước ngay!


Địch Vân ngơ ngác hỏi:


– Sao?


Chàng vẫn cất bước tiến gần lại:


Thiếu nữ giơ roi ngựa lên quất xuống.


Địch Vân không ngờ nàng vừa nói đã đánh liền, vội quay đầu toan tránh nhưng không kịp nữa.


Chát một tiếng vang lên. Roi ngựa đánh trúng vào mặt Địch Vân từ góc trán bên trái qua sống mũi đưa tới má bên phải. Roi đòn rất trầm trọng.


Địch Vân vừa kinh ngạc vừa tức giận, ấp úng hỏi:


– Sao cô nương... lại đánh ta?


Chàng thấy thiếu nữ vung roi lên đánh nữa, vươn tay ra toan đoạt roi ngựa.


Không ngờ tiên pháp của thiếu nữ biến ảo khôn lường. Chàng vừa đưa tay mặt ra, cây roi đã quấn lấy cổ chàng.


Tiếp theo Địch Vân lại cảm thấy sau lưng đau nhói lên. Chàng bị thanh niên công tử ngồi trên yên ngựa vung chân đá trúng.


Địch Vân chân đứng không vững ngã chúi về phía trước.


Chàng công tử kia giục ngựa chạy tới muốn cho vó ngựa dẫm lên mình Địch Vân.


Địch Vân hoang mang vội lăn ra ngoài. Trong lúc hôn mê bối rối bỗng nghe tiếng nhạc ngựa leng keng vang lên, một chân ngựa trắng đang bước xuống ngực chàng.


Địch Vân không kịp nghĩ gì nữa. Chàng biết vó ngựa mà dẫm trúng ngực là không toàn tánh mạng, liền co người lại.


Bỗng nghe một tiếng "Rắc, rắc", chàng không hiểu bị gãy chỗ nào. Mắt nẩy đom đóm rồi té xỉu.


Khi thần trí dần dần tỉnh lại, Địch Vân không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Chàng mê man chống tay xuống muốn ngồi nhỏm dậy thì cảm thấy mé lưng bên trái đau kịch liệt cơ hồ lại muốn ngất đi.


Tiếp theo Địch Vân ọe một tiếng, thổ ra búng máu tươi.


Chàng từ từ quay đầu nhìn đến chân trái thì thấy ống quần nhuộm đầy máu tươi. Một ống chân cong về phía trước.


Ban đầu chàng lấy làm kỳ tự hỏi:


– Sao cái chân này lại biến thành hình như vậy?


Sau chàng mới biết vị cô nương đó đã tung ngựa cho chân dẫm gẫy đùi mình.


Địch Vân toàn thân bất lực. Trên đùi và sau lưng đau đớn cơ hồ chịu không nổi. Trong lúc nhất thời, bao nhiêu chán nản và tuyệt vọng lại nẩy ra trong đầu óc, chàng lẩm bẩm:


– Ta chẳng sống làm chi? Cứ nằm thẳng cẳng ở đây rồi chết lẹ đi còn sung sướng hơn.


Chàng cũng không rên rỉ nữa, chỉ mong chóng chết.


Nhưng chết đâu phải chuyện dễ dàng, thậm chí muốn ngất đi cũng không được.


Trong đầu óc chàng quanh đi quẩn lại câu hỏi:


– Tại sao ta lại không chết? Tại sao ta lại không chết?


Hồi lâu, lâu lắm, chàng mới nghĩ lại biến diễn vừa xảy ra, miệng lẩm bẩm:


– Giữa ta và hai người đó chẳng thù oán gì, ta lại không đắc tội với họ, mà đang nói chuyện tử tế, tại sao đột nhiên đối phương hạ độc thủ?


Chàng vắt óc nghĩ mãi mà không ra được chút đầu mối nào. Bất giác chàng lắc đầu than thầm:


– Ta thật là ngu xuẩn! Giả tỷ Đinh đại ca còn sống thì dù y không thể giúp ta, nhưng cũng giải thích được đạo lý trong vụ này.


Nhớ tới Đinh Điển, Địch Vân lại lẩm bẩm:


– Ta đã nhận lời với Đinh đại ca đem y hợp táng cùng Lăng tiểu thư. Ta chưa thỏa mãn tâm nguyện cho đại ca thì bất luận gặp trường hợp nào cũng không nên chết.


Chàng đưa tay sờ sau lưng phát giác ra gói cốt hôi của Đinh Điển vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị đá rách, trong lòng được an ủi một phần.


Địch Vân gắng gượng ngồi dậy, bỗng thấy lợm giọng, máu tươi lại muốn trào ra.


Chàng biết mỗi lần thổ huyết là người suy nhược thêm một phần. Chàng ráng vận khí đè máu xuống, nhưng miệng thấy mùi mặn phải há ra cho máu tươi hộc xuống đất.


Đau đớn nhất là chỗ chân gẫy, chàng tưởng chừng mấy trăm mũi đao nhỏ không ngớt đâm chém vào chân mình, nhưng chàng vừa lăn vừa bò cũng lần được tới bóng dương liễu. Chàng tự nhủ:


– Ta không thể chết mà phải sống. Đã muốn sống là phải tìm đồ ăn uống.


Chàng thấy những tôm cá trên mặt đất đã dừng lại không động đậy thì đủ biết chúng chết từ lâu rồi. Chàng chẳng quản đồ sống hay đồ chín, mùi thơm hay mùi ươn, chụp mấy con tôm nhét vào miệng nhai nghiến ngấu.


Rồi chàng lại nghĩ:


– Trước hết là phải tiếp cái chân gẫy rồi mới rời khỏi nơi đây được.


Địch Vân đảo mắt nhìn quanh thấy bọn ngư phủ bỏ lại những đồ vật rải rác mỗi nơi một thứ. Chàng liền lê đi lấy một cái mái chèo ngắn, lại lượm một tấm lưới cá.


Trước hết chàng từ từ xé lưới cá thành từng mảnh. Đoạn chàng đặt mái chèo bên chỗ chân gẫy, dùng những mảnh lưới buộc lại.


Địch Vân tiếp chân đến hơn nửa giờ chưa xong, chàng ngồi nghỉ một lúc.


Thỉnh thoảng nổi cơn đau cơ hồ ngất đi. Chàng nhắm mắt thở hồng hộc, chờ khí lực phục hồi lại động thủ tiếp chân.


Địch Vân buộc xong chỗ chân gẫy, mặt trời đã lên đến đầu đỉnh.


Chàng nghĩ thầm:


– Chỗ chân gẫy này muốn điều dưỡng cho lành, ít ra phải mất vài tháng những biết đến đâu điều dưỡng cho được?


Chàng liếc nhìn xuống bờ sông thấy một dẫy thuyền đánh cá bỏ đó, bất giác động tâm tự nhủ:


– Ta cứ ở dưới thuyền không đi đâu là được.


Nhưng chàng sợ bọn ngư phủ kia quay trở lại là gặp tai nạn. Tuy chàng đau đớn mỏi mệt đến sức cùng lực kiệt cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục bò ra bờ sông, lê xuống thuyền. Chàng cởi dây cột, cầm mái chèo khuấy nước cho thuyền từ từ ra giữa sông.


Địch Vân cúi đầu xuống bỗng ngó thấy một góc vạt áo tăng bào lật lần trong ra để lộ hình đoản đao nhuộm máu hồng thêu bằng chỉ đỏ.


Đầu thanh đao có ba giọt máu tươi cũng thêu bằng chỉ đỏ. Hình trạng thanh huyết đao rất linh động trông mà phát sợ.


Chàng chợt tỉnh ngộ la thầm:


– À phải rồi! Đây là áo tăng bào của ác tăng Bảo Tượng. Hai người lúc này tưởng ta cùng một phe với ác tăng.


Chàng đưa tay sờ cái đầu trọc lốc.


Bây giờ chàng mới biết tại sao lão gia nhân cứ xưng hô chàng bằng tiểu sư phụ và bọn ngư phủ ở Thiết Võng Bang trên sông Trường Giang cũng thóa mạ chàng là tiểu tặc trọc đầu. Té ra chàng đã cải trang làm sư mà chính chàng cũng không tự biết.


Địch Vân lại lẩm bẩm:


– Góc áo ta lật lần trái ra, cô nương ngó thấy rồi bảo ta là Huyết đao ác tăng gì đó ở phái Mật Tông bên Tây Tạng. Hình dạng thanh huyết đao này đã hung dữ thì những nhà sư ở phái đó nhất định đều là người làm mọi điều tàn ác. Cứ coi một Bảo Tượng cũng đủ biết rồi.


Địch Vân đang bi phẫn đến cực điểm, chàng chợt hiểu nguyên nhân nội vụ, lập tức bao nhiêu ý nghĩ thù nghịch Linh Kiếm song hiệp đều tiêu tan hết. Không những thế, chàng nghĩ tới cặp nam nữ thanh niên ghét kẻ ác như cừu thù thì đúng là hảo nhân không còn nghi ngờ gì nữa.


Nhưng chàng cho hai nhân vật đó võ công cao cường, phong tư tuấn nhã, chàng có giải thích minh bạch chỗ hiểu lầm cũng không đáng kết bạn với họ.


Địch Vân bơi thuyền đi được mười mấy dặm, bỗng ngó thấy trên bờ có một tiểu thị trấn. Chàng ở đàng xa nhìn bóng người đi lại rất náo nhiệt, bất giác bụng bảo dạ:


– Ta còn khoác cái áo nhà sư này vào mình là còn nhiều tai họa, phải đổi sớm đi là hơn.


Chàng liền chèo thuyền vào bờ, chống mái chèo xuống đất gắng gượng tập tễnh đi lên.


Người qua lại trong thị trấn thấy nhà sư trẻ tuổi què một chân máu me đầy mình đều liếc mắt nhìn, lộ vẻ kinh nghi.


Đối với thái độ lạnh nhạt nghi kỵ của người đời, Địch Vân mấy năm nay đã chịu quen rồi nên chàng cũng chẳng buồn để ý.


Địch Vân chậm chạp đi trên đường phố thấy một tiệm bán áo cũ liền vào mua một tấm trường bào, một áo ngắn, và một cái quần.


Bây giờ đến giai đoạn thay áo. Đáng lý phải cởi áo tăng bào ra, nhưng chàng tưởng đến mình trần trùng trục ở ngoài đường phố là điều bất tiện, liền cứ để nguyên, mặc áo bào xanh ra ngoài.


Địch Vân lại mua tấm mũ chiên đội để che cái đầu trọc lóc. Đoạn chàng vào tiệm cơm ở mé tây một một bữa ăn cho khỏi đói.


Chàng vừa ngồi xuống ghế, kiệt lực cơ hồ ngất đi, lại thổ ra hai búng máu tươi.


Nhà quán dọn cơm canh có một bát cá nấu đậu và một đĩa thịt xào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Người chồng điên

Người chồng điên

"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát

30-06-2016
Cậu bạn đặc biệt

Cậu bạn đặc biệt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Trả ơn

Trả ơn

Người bán rùa lòng dạ đen tối ấy tuy có một vạn đồng bỏ túi nhưng nhà bị ăn

29-06-2016