Lão gia nhân kia lộ vẻ mừng vui nói:
– Tệ chủ nhân đã tới kìa! Các hạ nói chuyện với hai vị đó.
Tên đầu lãnh bọn ngư phủ biến sắc hỏi:
– Có phải Linh Kiếm song hiệp không?
bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nét mặt hắn biến đổi thành cao ngạo nói tiếp:
– Linh Kiếm song hiệp thì đã ra sao? Bọn họ đến bên sông Trường Giang này mà diệu võ dương oai là không được đâu...
Hắn chưa dứt lời, hai người kỵ mã đã lao tới nơi.
Trước mắt Địch Vân bỗng sáng lòa. Hai con ngựa một trắng một vàng đều là thần tuấn cao lớn, yên cương rực rỡ.
Người cỡi trên lưng ngựa vàng là một thanh niên nam tử lối , tuổi, mình mặc áo vàng, thân hình cao mà gầy.
Người cưỡi ngựa trắng là một thiếu nữ, vào trạc trên dưới hai chục tuổi.
Nàng mặc áo trắng nồm nộp. Vai bên trái đeo một bông hoa hồng lớn bằng nhiễu điều. Nước da hơi đen nhưng tướng mạo rất xinh đẹp.
Cả hai người lưng đeo trường kiếm, tay cầm roi ngựa.
Hai con ngựa vừa cao vừa dài. Con vàng cũng như con trắng, toàn thân không lẫn một sợi lông khác màu sắc.
Vành nhạc đeo trên cổ ngựa vàng bằng hoàng kim vàng rực. Vành nhạc của ngựa trắng đúc bằng bạch ngân trắng toát.
Đầu ngựa không ngớt lắc lư. Nhạc vàng bật lên tiếng loảng xoảng. Nhạc bạc phát ra thanh âm leng keng. Thanh âm hai vành nhạc khác nhau mỗi thứ một vẻ mà đều rất lọt tai.
Trông toàn thể thì người đẹp ngựa hay. Suốt đời Địch Vân chưa từng gặp nhân vật nào tề chỉnh và sang trọng như hai người này. Chàng không khỏi khen thầm trong bụng:
– Thật là phong lưu rất mực!
Chàng thanh niên nhìn lão già hỏi:
– Thủy Phúc! Có tìm được cá chép không? Sao còn ở đây làm chi?
Lão gia nhân kia tên gọi Thủy Phúc đáp:
– Uông thiếu gia! Lão nô kiếm được một đôi Kim sắc lý ngư, nhưng... nhưng bọn họ đã không chịu bán lại còn động thủ đánh người.
Thanh niên ngó xuống đất thấy giỏ cá cắm mũi cương tiêu liền hỏi:
– Chà chà! Ai đã phóng mũi ám khí cực độc này?
Y vung roi ngựa một cái cho đầu roi quấn lấy mũi cương tiêu rồi giựt lên.
Thanh niên nhìn thiếu nữ nói:
– Sanh muội! Sanh muội hãy coi đây. Đúng là Yết vỹ tiêu, hễ đụng vào máu là sưng lên.
Thiếu nữ ngó mũi tiêu dõng dạc hỏi:
– Ai đã sử dụng mũi tiêu này? Nói mau đi!
Thanh âm nàng vừa trong trẻo vừa vang dội.
Tên đầu lĩnh bọn ngư phủ cười lạt, tay nắm đốc đao trên lưng, đáp:
– Mấy năm nay Linh Kiếm song hiệp nổi danh trên chốn giang hồ. Thiết Võng Bang trên sông Trường Giang khi nào lại không biết? Nhưng các vị tới đây để khinh khi bọn ta, e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Giọng nói của hắn vừa cứng vừa mềm, hiển nhiên không tỏ ra khiếp nhược mà cũng chẳng muốn gây mối tranh chấp với Linh Kiếm song hiệp.
Thiếu nữ nói:
– Thứ Yết vỹ tiêu này làm cho người ta thủng tim nát thịt, cực kỳ tàn độc!
Gia phụ đã nói không ai được dùng đến nó. Chẳng lẽ các hạ lại không biết? May mà các hạ không dùng nó để bắn người, chỉ bắn vào cái giỏ để luyện tập thì cũng chẳng sao.
Thủy Phúc nói:
– Thưa tiểu thư! Không phải đâu. Người này phóng độc tiêu bắn lão nô. May nhờ tiểu sư phụ đây với lấy giỏ cá liệng ra mới ngăn chặn được. Nếu không thì lão nô đã uổng mạng rồi.
Lão vừa nói vừa trỏ vào Địch Vân.
Địch Vân ngấm ngầm khó chịu tự hỏi:
– Sao lại một người kêu ta bằng tiểu sư phụ, một kẻ mắng ta là tên tiểu tặc trọc đầu. Ta có làm sư bao giờ đâu?
Thiếu nữ nhìn Địch Vân lẩm bẩm gật đầu mỉm cười tỏ ý cám ơn.
Địch Vân thấy nụ cười của nàng tươi như hoa nở càng xinh đẹp bội phần.
Bất giác mặt chàng nóng bừng, rất lấy làm hổ thẹn.
Chàng thanh niên nghe Thủy Phúc nói vậy, lập tức sa sầm nét mặt tựa hồ bao phủ một làn sương dầy đặc, nhìn tên đầu lĩnh bọn ngư phủ hỏi:
– Có đúng thế không?
Chàng không chờ đối phương trả lời, vung roi ngựa một cái.
Mũi cương tiêu quấn ở đầu roi bay ra rít lên vù vù rồi cắm phập vào thân cây liễu cách đó mười mấy trượng. Thủ kình mãnh liệt khiến cho người ta phải kinh hãi.
Tên đầu lĩnh bọn ngư phủ dở giọng cứng cỏi hỏi:
– Làm gì mà ngang tàng thế?
Thanh niên công tử quát:
– Ta ngang tàng thì đã sao?
Y vung roi ngựa quất xuống đầu đối phương.
Tên đầu lĩnh bọn ngư phủ hươi đao lên gạt. Không ngờ cây roi ngựa của công tử kia đột nhiên đưa chênh chếch xuống quét mặt đất. Chiêu số cực kỳ biến ảo, lại thần tốc phi thường, tập kích hạ bàn của đối phương.
Tên đầu lĩnh vội nhảy vọt lên tránh khỏi.
Cây roi ngựa của công tử khác nào vật sống động lại bật lên quấn lấy chân phải đối phương.
Chàng công tử lại điểm đầu ngón chân vào bụng ngựa.
Con ngựa vàng lập tức vọt qua mé hữu.
Tên đầu lãnh bọn Ngư phủ rất cao thâm về công phu hạ bàn. Giả tỷ chàng công tử dùng roi ngựa quấn được chân hắn, chưa chắc đã hất té hắn được.
Không ngờ chàng lại dẫn dụ cho hắn nhảy lên không trước, khiến hắn mất căn bản rồi dùng roi quấn chân.
Con ngựa vàng nhảy vọt đi có sức nặng ngàn cân. Tên đầu lãnh khí lực có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi. Người hắn bị ngựa lôi tung lên không bay đi.
Bọn ngư phủ lớn tiếng hô hoán. Bảy, tám tên vọt đi theo để cứu viện.
Con ngựa vàng lao đi mấy trượng làm cho cây roi ngựa cong veo như cánh cung.
Chàng thanh niên công tử tiện đà hất một cái. Tên đầu lĩnh người vọt lên không khác nào đằng vân giá vụ bay đi.
Tên đầu lĩnh mình mang tuyệt kỹ mà không sao phát huy được. Người hắn không thể tự chủ để cho bay ra phía lòng sông.
Những người đứng trên bờ kinh hãi la ó om sòm.
Bỗng nghe đánh "Bõm" một tiếng. Tia nước bắn lên tung tóe. Tên đầu lĩnh rớt xuống lòng sông rồi chìm xuống đáy nước chẳng thấy tông tích đâu nữa.
Thiếu nữ vỗ tay cười rộ. Nàng vung roi ngựa vào đám ngư phủ quất tứ tung.
Bọn ngư phủ bị đánh thất điên bát đảo, trốn chạy tán loạn.
Giỏ cá, lưới cá ngổn ngang dưới đất. Tôm cá tươi bò lổn ngổn, giẫy đành đạch khắp chỗ.
Tên đầu lãnh bọn ngư phủ suốt đời sinh hoạt ở bến sông, nghề bơi lội rất tinh thục. Hắn thò đầu lên mặt nước nhìn thấy mình đã rơi xuống hạ lưu xa mấy chục trượng rồi. Hắn ở dưới sông ngoác miệng ra mà thóa mạ bằng những lời thô tục, nhưng không dám lên bờ đánh đấm nữa.
Thủy Phúc xách cái giỏ có đựng Kim sắc lý ngư mở ra coi rồi hoan hỷ nói:
– Xin công tử coi đây! Đôi cá chép này vảy vàng mõm đỏ mà béo mập, thật là hiếm có!
Chàng thanh niên bảo lão:
– Lão cấp tốc đưa về khách điếm để Hoa đại gia ứng dụng cứu người.
Thủy Phúc đáp:
– Dạ!
Rồi chạy đến trước mặt Địch Vân khom lưng nói:
– Đa tạ tiểu sư phụ đã gia ân cứu mạng, không hiểu pháp danh của tiểu sư phụ là gì?
Địch Vân nghe lão xưng hô một điều tiểu sư phụ, hai điều tiểu sư phụ mà phát ớn. Trong lúc nhất thời chàng không thốt nên lời.
Thanh niên công tử lại giục:
– Đi lẹ lên! Đi lẹ lên! Không thể chần chờ được.
Thủy Phúc dạ một tiếng rồi không kịp chờ Địch Vân trả lời, cất bước chạy ngay.
Địch Vân thấy cặp nam nữ thanh niên nhân phẩm tuấn nhã, võ nghệ cao cường, trong lòng không ngớt khen thầm, có ý muốn giao kết.
Nhưng chàng không thấy đối phương xuống ngựa mà thỉnh giáo tên họ e rằng có điều bất tiện.
Chàng đang do dự thì công tử kia móc trong bọc ra một đĩnh vàng nói:
– Tiểu sư phụ! Đa tạ tiểu sư phụ đã cứu mạng cho gia nhân của bọn tại hạ.
Đĩnh vàng này xin để sư phụ mua dầu hương cúng Phật.
Y nói rồi khẽ liệng đĩnh vàng về phía Địch Vân.
Địch Vân đưa tay trái ra đón lấy nhưng liệng trả lại, đáp:
– Bất tất phải thế. Tại hạ xin nhị vị cho biết tôn tính đại danh.
Chương trước | Chương sau