Old school Easter eggs.
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 2 - Lão Cái Té Nhào, Địch Vân Thủ Thắng

↓↓
Bỗng nghe Lữ Thông cười lạt lên tiếng:


– Mười năm trước anh em ta gây nên án mạng ở phủ Thái Nguyên có kẻ ngấm ngầm thông báo quan nha, phá hoại công cuộc làm ăn của bọn ta. Cái đó chưa đáng kể, nhưng còn làm liên lụy đến người huynh đệ của ta là Lữ Hòa phải chết uổng về tay bọn ưng trảo. Mãi đến ba năm trước đây mới điều ra ra được đó là hành động của tên cẩu tặc Vạn Chấn Sơn. Vụ này ngươi tính sao đây?


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Đúng rồi! Chính Vạn mỗ đã tố giác. Những ai làm nghề buôn không vốn trên chống giang hồ để kiếm cơm ăn cũng là chuyện thường, nhưng người huynh đệ của trại chủ là Lữ Hòa lại cưỡng gian hoàng hoa khuê nữ và giết liền bốn mạng người. Hành động thương thiên bại lý này, Vạn mỗ chẳng thể thõng tay ngồi nhìn mà không can thiệp.

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quần hào nghe nói đều lớn tiếng la ó:


– Hành động bỉ ổi như vậy mà không biết hổ thẹn ư?


– Phải cột tên tặc cường đạo lại giải hắn lên quan.


– Tên thái hoa đại đạo kia! Sao dám hành động càn rỡ ở phủ Giang Lăng?


Lữ Thông đột nhiên tiến lên một bước từ đình viện đến trước sảnh đường.


Hắn vung cánh tay đập vào cây cột đánh chát một tiếng. Cây cột lớn bằng miệng chén gẫy làm hai đoạn. Ngói trên mái rớt xuống ào ào. Trong viện và trước sảnh đường đất bụi tung bay mờ mịt. Nhiều người phải chạy ra ngoài nhà khách.


Quần hào thấy Lữ Thông thi triển Thiết tý công đều kinh hãi nghĩ thầm:


– Nếu con người bằng xương thịt mà để hắn quét cánh tay vào thì còn chi là tính mạng?


Lữ Thông lại nhảy xuống sân lớn tiếng quát:


– Vạn Chấn Sơn! Nếu ngươi quả là con người nghĩa hiệp thì nên ra mặt chống đối một cách đường hoàng, ta sẽ phục ngươi là bậc hảo hán. Sao ngươi lại lén lút đi báo quan tư? Ngươi còn nuốt cả sáu ngàn lạng bạc mà người anh em ta đã lấy được vào tay. Con mẹ nó! Chính ngươi cũng là kẻ đê hèn vô liêm sỉ hơn ai hết. Ngươi có giỏi thì hãy cùng ta quyết đấu một trận sinh tử.


Vạn Chấn Sơn cười lạt đáp:


– Lữ đại trại chủ! Mười năm nay Vạn mỗ không được gặp, bản lãnh của đại trại chủ đã tăng tiến một bước dài. Có điều đáng tiếc là một nhân vật như đại trại chủ thì võ công càng cao, hại người càng lắm. Vạn mỗ tuy đã tuổi già nhưng cũng phải lãnh giáo một phen.


Lão vừa nói vừa từ từ bước tới.


Đột nhiên trong đám đông có một thiếu niên chuồn ra. Thiếu niên vai to mắt lớn tiến lại gần không một tiếng động. Chàng xoay tay một cái đã nắm được hai cánh tay Lữ Thông rồi lớn tiếng quát:


– Ngươi làm dơ bẩn tấm áo mới của sư phụ ta. Biết điều thì bồi thường ngay đi!


Thiếu niên đó chính là Địch Vân, đệ tử của Thích Trường Phát.


Lữ Thông chấn động hai tay định hất thiếu niên ra. Không ngờ Địch Vân sức khỏe phi thường. Chàng giữ rịt không chịu buông tay.


Thiết tý công của Lữ Thông tuy lợi hại, nhưng có đâm ngang dọc mới phát huy được uy lực. Hắn bị chụp bất ngờ không kịp đề phòng nên bị giữ chặt thành ra tý lực không sử dụng được.


Lữ Thông tức giận vô cùng, đưa đầu gối bên phải lên thúc mạnh vào bụng dưới Địch Vân. Đồng thời miệng lớn tiếng quát:


– Buông tay ra!


Địch Vân chịu đau phải nới tay.


Lữ Thông liền ra chiêu "Phong vân sạ khởi" cựa thoát khỏi hai tay chàng, rồi vung quyền đánh véo một đòn. Đó là chiêu "Ô long thám hải" trong Lục hợp quyền.


Địch Vân né tránh la lên:


– Ta không đánh nhau với ngươi. Tấm áo bào mới của sư phụ ta mới may mất ba lạng bạc. Chúng ta phải bán con trâu cày mới sắm được ba bộ áo và nay mới xỏ tay lần đầu...


Lữ Thông tức giận quát:


– Thằng lỏi con này! Ngươi nói nhăng gì thế?


Địch Vân lại xông vào hỏi:


– Ngươi có thường hay không?


Chàng là đệ tử nhà nông rất tiếc đồ vật. Chàng thấy sư phụ phải hy sinh con trâu rất thân ái để may áo mà mới mặc lần đầu đã bị hư hại thì không đau xót sao được?


Địch Vân không lý gì đến những chuyện xích mích giang hồ giữa Lữ Thông và Vạn Chấn Sơn mà chỉ cần bắt đền cho bằng được tấm áo bào của sư phụ.


Vạn Chấn Sơn nói:


– Hiền điệt hãy lui ra! Tấm áo bào của lệnh sư sẽ do ta bồi thường cho là xong.


Địch Vân đáp:


– Tiểu điệt phải bắt đền hắn. Để hắn chạy đi rồi sư bá cũng không chịu thường thì làm thế nào?


Chàng vừa nói vừa giơ tay ra níu áo Lữ Thông.


Lữ Thông né mình đi vung quyền đánh vào trước ngực Địch Vân đến binh một tiếng. Người chàng lảo đảo suýt nữa té xuống.


Vạn Chấn Sơn lại la lên:


– Địch hiền điệt hãy lui lại!


Giọng nói của lão lộ vẻ nghiêm khắc.


Địch Vân hai mắt đỏ sọng quát:


– Ngươi đã không thường áo lại còn đánh người ta. Đúng là kẻ không biết điều.


Lữ Thông bật cười hỏi:


– Ta đánh thằng lỏi con thì đã sao?


Địch Vân đáp:


– Ngươi đánh ta, ta cũng đánh ngươi.


Chàng vung tay trái đánh xéo tới. Tay mặt luồn xuống đẩy ra.


Lữ Thông không khỏi ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm:


– Thằng lỏi này ngớ ngẩn nhưng quyền pháp của gã không đến nỗi kém cỏi.


Hắn liền sử chiêu "Đảo hổ thức". Chân trái đá dứ, tay mặt vung quyền đánh ra.


Hai người khai diễn cuộc đấu. Chớp mắt đã trao đổi mười mấy chiêu.


Địch Vân được Thích Trường Phát truyền dạy võ công từ thuở nhỏ. Hàng ngày chàng dượt kiếm với sư muội Thích Phương nên đã giàu kinh nghiệm lâm địch.


Lữ Thông tuy là tay đại đạo ở đất Tấn mà cũng là nhân vật nổi danh trong phe Hắc đạo, nhưng không thể hạ Địch Vân trong thời gian ngắn. Hắn mấy lần thi triển Thiết tý công nhưng chàng đều tránh được. Hắn đã đánh hai quyền trúng vai Địch Vân nhưng chàng xương cứng thịt dầy nên chưa bị thương.


Hai bên tiếp tục thi triển mấy chiêu nữa, Lữ Thông đã nổi nóng nghĩ thầm:


– Mình ở xa đến tầm cừu mà không thu thập xong một tên đệ tử vô danh để vụ này đồn đại ra ngoài thì còn chi là thể diện?


Đột nhiên hắn biến đổi quyền pháp, từ Lục hợp quyền chuyển sang Xích khảo liên quyền.


Quyền pháp này cũng là một ngành trong Lục hợp quyền, nhưng pha lẫn Hầu quyền vào. Nói rộng ra những chiêu đấm đá, đâm phóng còn thêm tám thức là Miêu thoán, Cẩu thiểm, Thỏ cổn, Ưng phiên, Tùng tử linh, Tề hung xảo, Diêu tử phiên thân, Tử cước. Thức nào cũng biến ảo khôn lường.


Địch Vân chưa từng thấy qua những đường quyền pháp này, trong lòng không khỏi hoang mang. Đùi bên trái chàng bị đá trúng hai phát liền.


Vạn Chấn Sơn thấy chàng không địch nổi lại thét:


– Địch hiền điệt hãy lùi lại! Ngươi không địch nổi hắn rồi!


Địch Vân tính tình cố chấp cũng la lên:


– Đánh không nổi thì cũng đánh.


"Bình" một tiếng! Ngực chàng lại trúng một quyền của Lữ Thông.


Thích Phương đứng bên ngoài vẫn lo cho sư ca, lúc này cô không nhịn được liền hô:


– Vân ca! Bất tất phải đánh nữa. Để Vạn sư bá thu thập hắn.


Nhưng Địch Vân hai tay vẫn vung lên đánh xuống, liều mạng xông vào.


Miệng chàng không ngớt la:


– Ta không sợ ngươi! Ta không sợ ngươi!


Chát một tiếng! Địch Vân lại bị một quyền đánh trúng sống mũi, lập tức máu tươi chảy ra lênh láng.


Vạn Chấn Sơn chau mày nhìn Thích Trường Phát nói:


– Sư đệ! Gã không chịu nghe lời ta. Sư đệ bảo gã lùi lại thôi!


Thích Trường Phát hắng dặng đáp:


– Để gã chịu đau một chút cũng không sao. Lát nữa tiểu đệ sẽ đối phó với tên Thái hoa đại đạo kia.


Giữa lúc ấy, một lão khất cái đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc từ ngoài cổng lớn tiến vào. Tay trái lão cầm một cái bát mẻ, tay mặt chống cây gậy trúc. Lão cất tiếng ấm ớ:


– Bữa nay lão gia đây có việc vui mừng. Hãy bố thí cho lão hóa tử này một miếng cơm nguội.


Quần hào đang mải chú ý đến cuộc đả đấu giữa Lữ Thông và Địch Vân, nên không ai để ý đến lão cái.


Lão vừa rên vừa la:


– Chao ôi! Chết đói rồi! Ta chết đói đến nơi rồi!


Đột nhiên chân trái lão dẫm phải vũng nước phân dưới đất, trượt một cái, người ngã chúi xuống.


Lão lại gầm lên:


– Trời ơi! Té chết rồi!


Cái bát vỡ và cây gậy trúc trong tay đồng thời bắn ra.


Khéo sao! Cái bát mẻ đập trúng vào huyệt Chí Đường sau lưng Lữ Thông.


Đầu cây trượng trúc điểm trúng huyệt Khúc Hoàn trên đầu gối hắn.


Lữ Thông đột nhiên đầu gối nhũn ra té khuỵu xuống. Đồng thời toàn thân tê chồn, dường như bao nhiêu đầu xương đều trật khớp.


Địch Vân vung cả song quyền đánh ra "binh binh" khiến cho tấm thân to lớn của Lữ Thông bay đi. Rồi "bõm" một tiếng, nước hôi thối bắn tung tóe. Hắn đã rớt trúng vào thùng phân của hắn đem tới.


Biên cố đột ngột xảy ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Lữ Thông lâm vào tình trạng rất thảm hại, lồm cồm đứng dậy rồi ôm đầu chạy đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhật ký xuân sang

Nhật ký xuân sang

Thành phố ngày cuối đông vẫn đầy những nắng. *** Trời đã về chiều rồi, cái

23-06-2016
Sinh nhật thứ 25

Sinh nhật thứ 25

Thì ra không phải tôi đang cô đơn, vẫn còn có người đang nhớ tôi, đang nghĩ về tôi,

24-06-2016
Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng

Họ đã xa nhau sáu năm. Cứ ngỡ rằng khoảng cách sẽ dập tắt tình yêu nhưng đối với

23-06-2016
Khi con gái 30

Khi con gái 30

Khi 20, say rượu lần đầu vì thất tình, khóc lóc vật vã thảm thiết. 30 tuổi, thảnh

27-06-2016
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương