Insane
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 77 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 2 - Lão Cái Té Nhào, Địch Vân Thủ Thắng

↓↓

Những tân khách nổi lên tràng cười ha hả, đồng thanh hô hoán:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn! Đừng để tên tặc tử chạy thoát!


Địch Vân cũng la lên:


– Bồi thường tấm áo của sư phụ ta đi!


Chàng toan rượt theo nhưng cánh tay trái bị người nắm giữ không cử động được. Chàng quay đầu nhìn lại thì chính là sư phụ mình.


Thích Trường Pháp hỏi:


– Ngươi may mà thủ thắng lại còn muốn rượt theo ư?


Thích Phương rút khăn tay lau máu trên mặt cho Địch Vân.


Địch Vân cúi xuống nhìn thấy trên vạt áo mới của mình cũng lốm đốm vết máu. Chàng hốt hoảng la:


– Hỏng bét! Hỏng bét! Tấm áo mới của tiểu huynh cũng dơ hết rồi.


Bỗng thấy lão khất cái chệnh choạng đi ra cổng lớn, miệng lảm nhảm:


– Xin cơm không được lại bể mất cái chén.


Địch Vân biết rõ vừa rồi mình thủ thắng được là nhờ ở cái té của lão khất cái. Chàng liền móc trong bọc lấy ra hai chục đồng tiền, rượt theo nhét vào tay lão.


Lão khất cái nói:


– Đa tạ! Đa tạ!


Tối hôm ấy, Vạn Chấn Sơn mở tiệc lớn khoản đãi tân khách.


Mọi người ai cũng nhắc tới câu chuyện thú vị lúc ban ngày và cho là Địch Vân may phước đến lúc không địch nổi thì lão khất cái tiến đến té nhào làm rối loạn tâm thần Lữ Thông. Nhưng ai cũng ca ngợi chàng nhỏ tuổi mà đởm lược hơn người, mới chiến đấu được đến mấy chục chiêu cùng một nhân vật thành danh. Cái đó không phải chuyện dễ dàng.


Dĩ nhiên cũng có người cho là hồng phúc của Thọ Tinh Công tầy đình mới gặp được lão khất cái té nhào và lui được cường địch. Giả tỷ Vạn Chấn Sơn tự mình động thủ cũng có thể đẩy lui được ác khách, nhưng động tới đại giá của Thọ Tinh Công là chuyện mất hứng thú.


Tân khách càng xưng tán Địch Vân càng khiến cho tám tên đệ tử của Vạn Chấn Sơn mất mặt. Vì Lữ Thông kiếm chuyện với Vạn Chấn Sơn mà bọn đệ tử ở Vạn môn lại không ra tay, để cho tên đệ tử quê mùa, ngớ ngẩn của sư thúc phải xuất đầu đánh lui địch nhân.


Tám tên đệ tử kia trong lòng tức giận vô cùng, nhưng không tiện nổi nóng.


Vạn Chấn Sơn chính mình rót rượu mừng rồi đến đại đệ tử Lỗ Khôn, nhị đệ tử Chu Kỳ, tam đệ tử Vạn Khuê, tứ đệ tử Tôn Quân, ngũ đệ tử Bốc Viên, lục đệ tử Ngô Khảm, thất đệ tử Phùng Viên, bát đệ tử Cẩm Thành tiếp tục mời rượu.


Tám tên đệ tử của Vạn môn đều dùng chữ Thổ để đặt tên. Trong bọn này tam đệ tử Vạn Khuê là con trai độc nhất của Vạn Chấn Sơn. Người gã cao lớn, khuôn mặt xương xương, phong tư tuấn mỹ, thái độ ung dung, ra vẻ phú gia công tử, khác hẳn đại sư huynh Lỗ Khôn, nhị sư huynh Chu Kỳ.


Tám tên này đến mời rượu những quý nhân có công danh và những bậc tôn trưởng trong võ lâm. Chúng lại mời sư thúc một chung rồi sau cùng mời rượu Địch Vân.


Vạn Khuê nói:


– Bữa nay Địch sư huynh đã gỡ thể diện cho gia phụ, vậy tám anh em tiểu đệ mỗi người phải mừng Địch huynh một chung mới được.


Địch Vân trước nay chưa từng uống rượu liền xua tay loạn lên đáp:


– Tiểu đệ không uống. Tiểu đệ không uống.


Vạn Khuê nói:


– Ban ngày gia phụ kêu Địch huynh lùi lại ba lần mà Địch huynh lờ đi, coi lời nói của gia phụ như làn gió thoảng. Bây giờ bọn tiểu đệ mời rượu Địch huynh lại không chịu uống thì anh em tiểu đệ nghĩ là Địch huynh khinh nhờn Vạn gia quá.


Địch Vân ngạc nhiên đáp:


– Không phải... Tiểu đê..... không dám thế.


Thích Trường Pháp nghe giọng nói của Vạn Khuê có điều gay gắt liền giục:


– Vân nhi! Ngươi uống rượu đi!


Địch Vân ấp úng đáp:


– Đệ tử... đệ tử không biết uống rượu.


Thích Trường Pháp trầm giọng:


– Cứ uống đi!


Địch Vân không sao được đành uống của mỗi tên một chung. Chàng uống liền tám chung rượu, mặt mũi đỏ gay, hai tai ù đi. Đầu óc choáng váng.


Đêm hôm ấy, Địch Vân lên giường nằm, đầu óc hồ đồ, lại cảm thấy trước ngực, đầu vai, vế đùi bị quyền cước của Lữ Thông đánh trúng sưng vù lên đau quá.


Chừng nửa đêm, Địch Vân đang ngủ bỗng nghe có tiếng người gõ cửa sổ rồi tiếng người hô:


– Địch sư huynh! Địch Vân! Địch Vân!


Địch Vân giật mình tỉnh giấc hỏi vọng ra:


– Ai đó?


Người ngoài cửa sổ đáp:


– Tiểu đệ là Vạn Khuê, có chuyện muốn nói. Mời sư huynh ra đây.


Địch Vân ngơ ngác từ trên giường bước xuống, mặc áo đi giày rồi ra mở cửa...


Chàng thấy tám người đứng thành hàng chữ nhất mà người nào tay cũng cầm trường kiếm. Chàng nhận ra đây là tám đệ tử của Vạn môn, lấy làm kỳ hỏi:


– Các vị kêu tiểu đệ ra đây có chuyện gì?


Vạn Khuê đáp:


– Bọn tiểu đệ muốn lãnh giáo mấy kiếm chiêu của sư huynh.


Địch Vân lắc đầu đáp:


– Gia sư đã dặn không được tỷ võ với môn hạ của Vạn sư bá.


Vạn Khuê cười lạt nói:


– Té ra Thích sư thúc là người sáng suốt đã tự biết mình.


Địch Vân tức giận hỏi:


– Cái gì mà sáng suốt đã tự biết mình?


Đột nhiên ba tiếng "véo véo véo" rít lên. Vạn Khuê đứng cách cửa sổ đã phóng kiếm đâm vào ba chiêu. Chiêu nào cũng sát bên mặt Địch Vân chỉ cách chừng nửa tấc.


Địch Vân thấy bên má mát rượi, giật mình kinh hãi, vội vã lùi lại. Chân trái chàng đụng vào ghế loạng choạng người đi, coi bộ hoang mang.


Bọn đệ tử ở Vạn gia liền bật lên tràng cười rộ.


Địch Vân tức giận vô cùng, quay lại rút thanh trường kiếm ở đầu giường rồi nhảy qua cửa sổ.


Chàng thấy bọn chúng tám người đều ra chiều bất thiện, trong lòng không khỏi đo đắn. Tuy chàng căm giận bọn chúng, nhưng nhớ lời sư phụ căn dặn không được gây mối bất hòa với đệ tử của sư bá. Chàng đành nhẫn nại hỏi:


– Các vị muốn sao bây giờ?


Vạn Khuê múa kiếm trên không cho kiếm phong rít lên veo véo rồi hỏi lại:


– Địch đại ca! Bữa nay đại ca ra mặt cự địch là cho rằng nhà họ Vạn ở Kinh Châu chết sạch chẳng còn một mống, phải không? Hay đại ca tưởng ở đây không một ai bản lãnh cao thâm bằng mình?


Địch Vân lắc đầu đáp:


– Người đó làm hư tấm áo của gia sư, dĩ nhiên tiểu đệ bắt hắn bồi thường.


Cái đó có liên quan gì đến các vị?


Vạn Khuê lạnh lùng nói:


– Trước mặt bao nhiêu tân khách nổi danh, Địch đại ca khoa trương thân thủ khiến bọn tiểu đệ tám người không còn mặt mũi nào nữa. Đừng nói tiếng tăm đồn đại ra ngoài giang hồ, mà ngay trong thành Kinh Châu này anh em tại hạ cũng hết đất đứng rồi. Hành vi của đại ca bữa nay như vậy là quá lắm!


Địch Vân ngạc nhiên đáp:


– Tiểu đê..... chẳng hiểu chi hết.


Chàng là một thanh niên ở nông thôn thì hiểu làm sao được những chuyện tranh hơi cùng những âm mưu xảo trá của người đời.


Đại đệ tử ở Vạn môn là Lỗ Khôn hỏi:


– Tam sư đệ! Gã tiểu tử này khéo giả vờ. Sư đệ nhiều lời với gã làm chi?


Động thủ đi thôi!


Vạn Khuê phóng kiếm nhằm vai bên trái Địch Vân đâm tới.


Địch Vân biết đây chỉ là hư chiêu, chàng đứng yên không nhúc nhích, cũng không hươi kiếm lên gạt.


Vạn Khuê thấy chàng khám phá ra kiếm chiêu của mình, thu kiếm về, lòng càng tức tối, nói móc:


– Giỏi lắm! Địch huynh không thèm động thủ với tại hạ.


Địch Vân đáp:


- Sư phụ đã dặn đừng để xảy chuyện bất hòa với môn hạ của sư bá.


Đột nhiên nghe đánh véo một tiếng. Vạn Khuê đã phóng kiếm đâm thủng tay áo của Địch Vân một vệt dài.


Địch Vân rất trân quý tấm áo mới này mà tự nhiên bị người đâm rách, chàng không nhịn được liền quát lên:


– Ngươi đâm rách áo ta rồi, phải bồi thường ta đi!


Vạn Khuê cười lạt lại phóng kiếm đâm vào tay áo bên trái Địch Vân.


Địch Vân vung kiếm lên gạt đánh "choang" một tiếng. Chàng gạt kiếm rồi, thừa thế đánh tới.


Hai người khai diễn cuộc tỷ đấu mỗi lúc một cấp bách.


Hai bên cùng học một môn kiếm pháp, nên sau khi trao đổi mười chiêu, Địch Vân nổi hứng phóng kiếm đâm vào chỗ trọng yếu trong người Vạn Khuê.


Chu Kỳ la lên:


– Chà! Gã tiểu tử này định giết người thật rồi! Tam sư đệ! Đừng nể nang gì nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Yêu ghê lắm

Yêu ghê lắm

- Anh không biết em có nghĩ anh quá trẻ con không. Nhưng mà anh thích em. Thích ghê

24-06-2016
Giọt nước mắt cám ơn

Giọt nước mắt cám ơn

"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì vĩnh

30-06-2016
Ngày và Đêm

Ngày và Đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Nhớ Radio

Nhớ Radio

Trong thời đại của internet, cái chữ radio nghe sao mà xa vời xa vợi. *** Hình như

24-06-2016
Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và

24-06-2016