Polaroid
Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng


Tác giả:
Đăng ngày: 23-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 67 đánh giá )

Bản tình ca màu nắng

↓↓
Họ đã xa nhau sáu năm. Cứ ngỡ rằng khoảng cách sẽ dập tắt tình yêu nhưng đối với Dĩ Ân thì không như vậy. Anh tin vào tình yêu, tin vào những điều bất ngờ mà cuộc sống ban tặng.


***


Sân bay. Ngày trở về.


Sau bảy năm trời dài đằng đẵng ở bên trời Âu, cuối cùng Dĩ Ân cũng có ngày trở về quê hương của mình.

bạn đang xem “Bản tình ca màu nắng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nắng nhuộm một màu vàng rực.


Nắng quá gay gắt, chói lóa cả mắt.


Bầu trời trong veo.


Từng cụm mây nằm rải rác trên tấm thảm màu thiên thanh như những ngọn núi nhỏ. Và những ngọn núi ấy đang trôi đi một cách thong dong, nhẹ nhàng.





Dĩ Ân vừa xuống sân bay đã có người nhà tới đón. Anh bảo với tài xế. "Chú Thắng à, chú hãy mang hành lý của con về bằng taxi nhé, con cần đi vài vòng thành phố sẵn tiện thăm mấy đứa bạn. Chú thấy đó, bảy năm rồi... hì, vậy nha chú."


Không kịp đợi bác tài có đồng ý hay không, Dĩ Ân nhảy vào trong xe, lái đi.


Chẳng mấy chốc chiếc xe hòa vào dòng xe tấp nập, nhốn nháo trên đường phố. Anh mở hé cửa kính để gió và nắng lùa vào. Thật sáng khoái. Thời tiết mát mẻ, vô cùng dễ chịu.


Dĩ Ân hít hít vài cái, cuối cùng cũng ngửi được mùi nắng ở Việt Nam. Nồng nàn. Thanh khiết.


Anh bật nhạc, lẩm nhẩm theo một số giai điệu bài hát.


Ra đến đường lộ, Dĩ Ân cho xe chạy nhanh hơn. Anh buông thả vô lăng, suýt chút nữa thì đâm sầm vào chiếc xe máy đang đổ xăng bên đường. Khỉ thật, chiếc xe này sao không chịu nghe lời mình thế nhỉ? Hay là lâu quá rồi mình chưa lái ô tô trở lại? Không đúng, anh nhíu mày. Những năm tháng ở Pháp, ngoài giờ lên lớp hầu hết những phút rảnh rỗi anh thường lái ô tô mui trần chạy bon bon trên những con đường rộng thênh thang của Pari. Những lúc ấy, đám con gái tóc vàng hoe nhìn anh bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Mỗi lần nghĩ lại anh đều thấy tự hào về bản thân mình...


Tiếng chuông điện thoại vang lên làm dứt mạch suy nghĩ trong anh. "Alo, papa... con đang lái xe trên đường... hành lý của con con nhờ chú Thắng mang về rồi ạ... Sao cơ... papa làm ơn đi, con mới về mà, cho con một chút tự do đi... vâng, tối con nhất định sẽ có mặt tại nhà..."


Chiếc điện thoại thuộc hàng cao cấp trượt khỏi tay anh, anh cúi xuống nhặt lên. Phía trước là một đám đông đang tụ tập. Anh thắng gấp, đánh vô lăng sang trái. Cùng lúc đó một chiếc xe tải từ đường nhỏ đi ra, anh lại quẹo sang phải.


Những chiếc xe nối đuôi nhau. Đầu xe tải chở hàng bẹp dúm, dính chặt vào đuôi taxi ở ngã tư đằng trước.


Vụ tai nạn xe liên hoàn xảy ra từ khi nào, hiện trường hoảng loạn. Trên đường lúc này có rất nhiều phương tiện lưu thông qua lại. Dĩ Ân cố luồn lách, loạng choạng tay lái.


Đáng ghét thật, ở Pari chưa từng xảy ra hiện tượng này bao giờ.


Dĩ Ân cố gắng thoát ra khỏi đám đông đang vây kín hai bên đường rồi tăng tốc xe.


Bỗng nhiên một cô gái băng ngang đường.


Kít!!!


Tiếng phanh gấp khiến mọi người giật bắn mình.


Dĩ Ân được một phen hú vía. Đến khi bình tĩnh trở lại, anh bước xuống xe.


Cô gái đang nằm bất động trước đầu xe của anh. Cánh tay và mặt của cô ấy đều bị trầy xước. Anh lay hoài cô ấy vẫn không tỉnh.


Không phải chứ, mới về nước đã gây ra tai nạn cho người ta rồi ư? Anh chán nản nghĩ thầm và gọi cấp cứu.


***


Dĩ Ân dựa lưng vào tường, bên ngoài phòng cấp cứu. Tâm trạng thấp thỏm không yên. Hai bàn tay anh xoắn chặt vào nhau để ngang trước ngực như cầu nguyện. Mắt anh khép hờ nhưng tai dỏng lên nghe ngóng.


Những tiếng bước chân gấp gáp của các bác sĩ, y tá trên hành lang.


Tiếng nói chuyện của các thân nhân.


Cả tiếng cười và tiếng khóc.


Bệnh viện! Hai từ này đối với anh thật đáng sợ. Tại nơi này anh đã chứng kiến chị gái mình ra đi cũng bởi tai nạn giao thông. Vì vậy ngay giờ phút này, anh đang nguyện cầu cho cô gái kia...


Dĩ Ân giật mình, mở mắt bởi tiếng bước chân thần tốc của một người con trai áo quần xộc xệch, lấm lem bụi bẩn. Nhìn cũng biết anh ta là một người từng trải. Anh ta dừng lại trước căn phòng mà Dĩ Ân đang đợi.


Anh đi qua đi lại, vẻ mặt sốt ruột. Thỉnh thoảng lại nhướn cổ nhìn vào. Dĩ Ân đoán anh ta là người thân của người mà mình vừa gây ra tai nạn. Nhìn anh và Dĩ Ân khác nhau hoàn toàn.


Dĩ Ân phong độ, hào hoa, nho nhã.


Còn anh chàng kia thì lại cù lần, mang dáng dấp của một người 'chân lấm tay bùn'.


Cả hai không cùng tầng lớp.


Dĩ Ân rụt rè tiến lại, để tay lên vai người đàn ông từng trải, giọng dè dặt. "Xin anh hãy giữ bình tĩnh, hãy đợi..."


Anh ta quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Dĩ Ân. Đột nhiên anh nắm cổ áo Dĩ Ân, nghiến răng. "Cậu... có phải cậu đã làm cho em gái tôi ra nông nỗi như vậy không?"


Dĩ Ân không biết nói gì hơn, đành thú nhận. "Phải, nhưng..."


Anh chưa nói xong, một cú đấm được đấm vào mặt anh. Khóe miệng rỉ máu.


Cổ áo Dĩ Ân lại bị anh chàng kia túm chặt, ánh mắt hình viên đạn. "Đồ khốn, những thằng con trai như mày tại sao không bỏ tù ngay đi."


"Hai anh đang làm gì vậy, ở đây không được phép đánh nhau, cảm phiền hai anh giữ im lặng một chút." Cô y tá mở cửa ra nói với vẻ mặt lãnh đạm rồi đóng rầm cửa lại.


Yên lặng ư? Tiếng đóng cửa vừa rồi chẳng phải là quá ồn ào hay sao?


Dĩ Ân và người kia đứng ở hai đầu, cách nhau bởi một cánh cửa. Trên gương mặt ai cũng lộ vẻ hồi hộp và lo âu.


Người kia hằn học nhìn Dĩ Ân, cặp mắt tóe lửa. Hai tay anh siết chặt, anh không biết phải làm gì để hả cơn giận này đành đấm mạnh một phát vào tường.


Dĩ Ân cúi đầu, mũi giày di di trên nền gạch lạnh. Anh định thanh minh rằng có một vụ tai nạn liên hoàn giữa các xe tải cộng thêm sự tắc nghẽn giao thông nên anh bất cẩn, không quan sát kỹ hai bên đường. Và nếu lúc đó anh chạy chậm lại một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng tích cực hơn. Có nói gì thì lỗi lầm cũng một phần thuộc về anh.


Nên, anh chỉ còn cách là im lặng và chờ đợi kết quả từ bác sĩ.


Nếu cô gái ấy xảy ra mệnh hệ gì, thì dù anh có nhảy xuống sông tự vẫn cũng không thể rửa sạch tội.


Cánh cửa bật mở.


Vị bác sĩ trong chiếc áo blue trắng bước ra.


Tức thì cả hai người đàn ông đang đứng hai nơi cùng chạy lại.


"Em gái tôi sao rồi bác sĩ?" Người mang dáng vẻ 'chân lấp tay bùn' ấy hỏi một cách sốt sắng.


"Cô ấy... ổn chứ?" Dĩ Ân nén thở hỏi.


Bác sĩ điềm tĩnh trả lời. "Được giữ lại tính mạng nhưng..."


Câu nói được dừng lại đột ngột, hai người đàn ông trẻ tuổi cùng đồng thanh. "Nhưng sao hả bác sĩ?"


Hỏi xong, cả hai quay ra nhìn nhau, trên gương mặt ai cũng thoáng hiện lên nét lo lắng.


"Đôi chân của cô ấy có thể sẽ ngồi xe lăn suốt đời..."


Bên tai họ là những tiếng sét đùng đoàng ầm ĩ. Đất trời như sụp đổ. Vẻ mặt não nề chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt.


Dĩ Ân lẩm nhẩm lại mấy chữ của bác sĩ.


Đôi chân... xe lăn... suốt đời...


Anh đứng không vững, tay bấu víu vào tường.


Trời yên biển lặng bỗng nhiên nổi sóng dữ.


Dĩ Ân căm ghét bản thân mình.


***


Cửa phòng bệnh để mở.


Hạ Khiết ngồi thừ người trên giường, lưng dựa vào gối, mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài. Trên bầu trời có một vạt mây đi lạc.


Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ làm căn phòng ngập tràn bóng nắng.


Trong đôi mắt cô gái ấy ẩn chứa sự tuyệt vọng, u uất. Cô cúi nhìn đôi chân cứng đơ, không cử động được của mình, nước mắt bất giác trào ra.


Những tia nắng ban mai cũng không làm cho vẻ mặt cô gái thêm hồng hào. Dường như cô đã ngồi bất động như thế kể từ lúc tỉnh lại.


"Em gái à, cũng không phải là không thể, bác sĩ nói nếu tập vật lí trị liệu thường xuyên thì... thì có khả năng sẽ bình phục..." Hải Hưng, anh trai cô, nói với vẻ lắp bắp. Ngay cả chính anh cũng nhận thấy kết quả hồi phục cho đôi chân của Hạ Khiết là rất mong manh.


Hạ Khiết nói không chút biểu cảm. "Anh đừng an ủi em, em biết mà... sao có thể được chứ?" Cô nở nụ cười yếu ớt để Hải Hưng yên lòng.


"Đừng bi quan, cho dù là hy vọng nhỏ nhoi thì cũng phải thử chứ." Anh lau tay cho cô.


"Anh ơi, người gây ra tai nạn cho em ấy, đã bị bắt chưa, hắn phải đền tội chứ, đúng không anh?" Gương mặt mảnh mai bỗng trở nên đanh lại.


Hải Hưng ngừng tay. "À, có điều... sau khi cậu ta gây ra tai nạn đã đưa em đến đây, xem ra cậu ta còn chút lương tâm."


"Lương tâm ư? Nếu anh ta có lương tâm thì đã không biến em thành thế này." Hạ Khiết kích động.


"Thật ra... lúc em hôn mê, anh bận việc ở công trường chính cậu ta đã đến đây thay anh trông nom em đấy."


"Vậy sao." Hạ Khiết cười chua xót.


"Thôi không nói chuyện này nữa, em ăn chút cháo đi." Hải Hưng múc cháo ra chén rồi đặt vào tay em gái.


***


Dĩ Ân đứng ở ngoài, nhìn qua cánh cửa kính trong suốt, phân vân không biết có nên vào hay không. Những ngày qua, anh chỉ đến khi Hạ Khiết còn ngủ. Đối mặt với cô, anh sẽ nói thế nào đây?


Hạ Khiết ôm đôi chân cứng ngắc của mình cẩn thận đặt xuống giường sau đó với tay lấy cây nạng gỗ để ở đầu giường, bước từng bước về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ. Trên bàn có mấy nhành bông thắm tươi được đặt trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt. Nước dâng ngập miệng bình.


Cô y tá đến tiêm thuốc cho Hạ Khiết bảo rằng sáng nào cũng có một chàng trai đến đây để thay hoa. Anh đến lúc cô còn đang say ngủ, anh ngắm nhìn cô một lúc rồi ra về. Nét mặt đượm buồn và có chút thương tâm. Hạ Khiết tò mò nên sáng nay cô dậy sớm, mong chờ người ấy đến...


Đi được vài bước, đôi chân không nghe theo sự di chuyển mà Hạ Khiết muốn. Cô ngã oạch trên nền đất. Nhưng trước khi tiếp đất cô được một bàn tay ôm lấy. Cô ngã trong vòng tay của người ấy.


Giây phút đó trôi qua thật nặng nề. Họ nhìn nhau.


Tiếng gió phát ra những âm thanh du dương tựa như một bản nhạc vỹ cầm được chơi vào một sáng ban mai.


Bên ngoài cửa sổ, nắng càng lúc càng rực rỡ, chói chang.


Gió thổi nhè nhẹ lên thảm cỏ xanh mướt trong khuôn viên bệnh viện.


Dĩ Ân bế Hạ Khiết lên giường.

↑↑
Em chết rồi!

Em chết rồi!

(khotruyenhay.gq) Và mất một ai đó cũng không đáng sợ. Chỉ có những trạng thái cảm

01-07-2016
Nha Trang! Em yêu anh

Nha Trang! Em yêu anh

Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã

25-06-2016
Nắm lấy tình yêu

Nắm lấy tình yêu

 - Kế hoạch cầu hôn của anh thế nào rồi? Anh đã làm như em bảo chưa? Anh đưa tay

01-07-2016
Lần đầu tiên

Lần đầu tiên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Yêu lại từ đầu

Yêu lại từ đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Cơn say cuối cùng

Cơn say cuối cùng

Đó là lần đầu tiên anh nói dối Hân. *** Tin nhắn đến từ một số máy lạ: - Anh

29-06-2016
Biết chết liền

Biết chết liền

Muốn sign out trên YM chỉ cần bấm tổ hợp phím Ctrl+ D nhưng muốn sign out ra khỏi tình

30-06-2016
Mười bốn ngày yêu

Mười bốn ngày yêu

"mình quen nhau chỉ mấy ngày, quen qua điện thoại thì chia tay cũng chỉ qua điện thoại

25-06-2016
Me hài ola ngày 24-06-2016

Me hài ola ngày 24-06-2016

Những điều tưởng chừng như chỉ bạn mới có được, nhưng ai cũng có được niềm vui

24-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Nhà mình có khách!

Nhà mình có khách!

Ở cái xóm nhỏ nơi nhà nó sống ba nó được mọi người kêu là người hào sảng nhất,

23-06-2016