pacman, rainbows, and roller s
Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 63
5 sao 5 / 5 ( 109 đánh giá )

Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung - Chương 12 - Giai nhân trong động thẳm

↓↓
oOo


Võ công Vi Quân Hiệp kém Triển Phi Yên xa. Bị nàng nắm chặt cổ tay, chàng không thể làm thế nào được, đành phải chạy theo.


Chớp mắt hai người đã chạy được bẩy tám dặm, thốt nhiên từ trong hang núi phía trước có nhiều tiếng chim hót vọng ra.


Triển Phi Yên nghe chim hót lấy làm thích thú, cũng chúm môi hót theo. Một bên chim một bên người thi nhau hót mãi.

bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vi Quân Hiệp trong lòng nóng nẩy, không nhẫn nại được la lên:


- Buông ta ra ! Người có buông hay không ?


Triển Phi Yến chẳng nói năng gì, cứ lôi bừa chàng tiến vào trong hang.


Vừa đến cửa hang, chàng đã nghe thấy tiếng một người đàn bà âm thanh rất dịu dàng lọt tai:


- Tam nha đầu ! Người ta bảo buông ra, sao ngươi cứ giữ hoài.


Triển Phi Yên đáp:


- Buông ra là gã chạy mất !


Người đàn bà vừa cười vừa nói:


- Tam nha đầu ! Gã là ai vậy ?


Triển Phi Yên la lên:


- Còn ai nữa ? Dĩ nhiên là người mà mẫu thân bảo đi gọi đó ?


Người đàn bà la lên một tiếng:


- Úi cha !


Dường như mụ ra chiều kinh hãi, nói:


- Nha đầu ! Ta bảo ngươi đi mời người ta về, sao ngươi lại lôi kéo người ta như vậy ?


Triển Phi Yên cười khanh khách nói:


- Con mời không được nên đành phải lôi kéo chứ biết làm sao ?


Nghe Triển Phi Yên cùng người đàn bàn đối đáp, Vi Quân Hiệp dở khóc dở cười. Theo lời mụ đàn bà thì Triển Phi Yên vâng mệnh mụ đi kiếm mình. Mình cứ tưởng là vận xui nên gặp phải cô gái xinh đẹp ma mãnh này ám ảnh. Bây giờ xem ra mới biết mình đã hoàn toàn đoán sai hết.


Hai người đang đối đáp với nhau. Triển Phi Yên đã lôi Vi Quân Hiệp vào đến trong hang. Ả buông Vi Quân Hiệp ra, đồng thời hất mạnh một cái.


Vi Quân Hiệp không tự chủ được, bước loạng choạng suýt nữa đập mạnh vào gốc cây lớn. Thốt nhiên một luồng kình lực âm nhu phóng tới ngay trước mặt chàng để giữ lại, không thì chàng đã vập đầu vào gốc cây rồi.


Vi Quân Hiệp thở phào một cái, định thần nhìn lại, thấy một người đàn bà nạ dòng đứng trước mặt mình. Thiếu phụ này tướng mạo cũng bình thường, chẳng có chi khác người, nhưng mụ ra chiều hiền lành, khiến ai cũng muốn thân cận và trong lòng cảm thấy thư thái dễ chịu. Ai mới gặp mụ lần thứ nhất, đã muốn thổ lộ can trường ngay.


Vi Quân Hiệp đang lúc bực mình, coi Triển Phi Yên như kẻ thù. Thế mà chàng vừa trông thấy mụ, đã không tự chủ được, lộ vẻ tươi cười hỏi:


- Phải chăng tiền bối muốn kiếm tại hạ ?


Thiếu phụ gật đầu đáp:


- Phải rồi ! Người mà ta muốn kiếm chắc đúng là ngươi.


Vi Quân Hiệp nghe mụ nói vậy, tự hỏi:


- Câu chuyện này là thế nào đây ?


Triển Phi Yên chạy nhanh như gió đến trước mặt mụ:


- Má má ! Má má bảo con làm việc thế nào !


Thiếu phụ đưa tay ra khẽ vuốt tóc Triển Phi Yên, đáp:


- Dĩ nhiên là không tốt. Ta bảo người đi mời, mà ngươi lại đi lôi kéo người ta, còn khoe hay gì nữa ?


Triển Phi Yên toét miệng cười nói:


- Má má ơi ! Má chưa biết có một quãng đường hay lắm kia !


Triển Phi Yên nói tới đó Vi Quân Hiệp mặt đỏ bừng lên, chàng la gọi để chặn lời:


- Triển cô nương !...


Chàng biết Triển Phi Yên sắp đem chuyện ả đá mình ở dọc đường ra kể với mẫu thân, nên chàng phải lên tiếng trước để ngăn trở không cho ả nói ra nữa.


Triển Phi Yên đột nhiên dừng lại, nàng hiểu ý nheo mắt cười nói:


- Ngươi phải cẩn thận nghe ! Nếu còn bướng bỉnh, ta sẽ nói to vụ này ra, khiến người không còn mặt mũi nào ngó thấy ai nữa !


Vi Quân Hiệp nghe ả nói vậy chỉ nhăn mặt cười xòa.


Thiếu phụ trừng mắt nhìn Triển Phi Yên nói:


- Ngươi đưa cái đó lại cho ta !


Triển Phi Yên vâng lời lấy trong bọc ra mảnh lụa vuông chừng một thước đưa cho mụ.


Thiếu phụ đón lấy từ từ mở ra.


Vi Quân Hiệp đưa mắt nhìn mảnh lụa rồi bất giác ngẩn người ra vì trên tấm lụa đó vẽ hình một người. Người trên bức vẽ mình mặc áo dài, tay cầm cây quạt, cốt cách phong lưu. Chàng vừa nhác thấy đã nhận ra ngay chính là bức vẽ chân dung mình.


Thiếu phụ ngó chân dung trên bức vẽ, rồi ngó Vi Quân Hiệp. Đoạn mụ bỏ bức vẽ vào trong áo, bỗng một tiếng thở dài. Vi Quân Hiệp muốn hỏi thì thiếu phụ đã lên tiếng:


- Lệnh tôn vẫn mạnh giỏi đấy chứ ?


Vi Quân Hiệp thấy thiếu phụ hỏi đến phụ thân mình, không đáp không tiện liền nói ngay:


- Ông già tại hạ vẫn còn tráng kiện.


Thiếu phụ hạ thấp giọng nói:


- Ông già ư ?... Ta tưởng trên thực tế y chưa già đâu, có đúng thế không ?


Vi Quân Hiệp cười hỏi:


- Tiền bối quen biết gia phụ ư ?


Thiếu phụ không trả lời lại hỏi:


- Lệnh đường là ai? Có thể cho mụ biết được chăng?


Vi Quân Hiệp đáp:


- Gia mẫu là con gái Bảo chúa Đường Giao Bảo ở Dự Nam.


Thiếu phụ gật đầu nói:


- Té ra là Tố Thủ Tiên Tử Đường Uyển Ngọc, và cũng chỉ có nàng là lấy phụ thân người được thôi!


Vi Quân Hiệp trong lòng rất lấy làm kỳ: Cứ tình hình nầy mà đoán thì dường như mụ biết rất nhiều về phụ thân mình mà sao không hề thấy song thân đề cập đến mụ nầy trước mặt mình.


Triển Phi Yên là con gái mụ bản lãnh đã cao cường như vậy thì chắc bản lãnh mụ còn ghê hơn nhiều. Về điểm nầy càng đáng nghĩ hơn nữa, vì mụ đã là một tay cao thủ võ lâm, có lý đâu song thân mình lại không nói đến bao giờ?


Cặp lông mày thiếu phụ nhăn tít lại, dường như mụ đang có rất nhiều tâm sự ưu phiền.


Triển Phi Yên đưa tay ra vỗ vai Quân Hiệp nói:


- Ngươi coi kìa! Ngươi đã làm cho mẫu thân ta buồn bực rồi đó!


Vi Quân Hiệp ấp úng:


- Tại hạ...


Thiếu phụ vội lên tiếng:


- Con nhãi kia! Người đừng nói nhăng nữa. Việc này không liên quan gì đến gã. Đây là ta đang nghĩ đến một việc đã qua.


Triển Phi Yên nói:


- Má má ơi! Kẻ nào đã phũ phàng với má? Để con đi báo thù cho!


Vi Quân Hiệp nói xen vào:


- Triển cô nương! Tại hạ tin rằng trên đời không có một ai dám gây cừu hận với lệnh đường.


Triển Phi Yên nghe Vi Quân Hiệp nói vậy, chấp hai tay để sau lưng hỏi:


- Sao? Phải chăng người nói vì họ sợ ta hung dữ?


Vi Quân Hiệp khoát tay lia lịa đáp:


- Không! Không phải!... cô nương chả hung dữ tí nào cả!


Triển Phi Yên nói:


- Chà! Người cũng thông minh đấy!


Thiếu phụ thở dài nói:


- Con nhãi kia! Ngươi ra đi! Ta có chuyện riêng muốn hỏi Cần công tử mấy câu.


Triển Phi Yên bỉu môi, nàng không muốn bỏ đi, nhưng bất đắc dĩ phải vâng lời mẹ ra ngoài.


Vi Quân Hiệp nghe thiếu phụ bảo muốn nói chuyện với Cần công tử, chàng nghĩ mình không tiện ở đây nghe lỏm cũng vội vàng lùi ra phía sau. Nhưng chàng vừa cất bước, thiếu phụ nói ngay:


- Cần công tử, ta có chuyện muốn nói với người, sao ngươi lại đi đâu?


Vi Quân Hiệp ngẩn người ra lẩm bẩm:


- Té ra Cần công tử là mình. Thế này thì kỳ thật !


Chàng vội nói:


- Tiền bối lầm rồi ! Tại hạ họ Vi chứ không phải là họ Cần.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Đi tìm vai chính

Đi tìm vai chính

 Tôi chỉ là một nhân vật phụ đứng ngoài cảnh quay của một bộ phim có hai nhân vật

24-06-2016
128 Căn (e980)

128 Căn (e980)

Thật ra có thích thì mới có ghét được chứ, đâu phải tự dưng mà ghét

28-06-2016
Đơn giản là...thích

Đơn giản là...thích

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Khi người ta trẻ

Khi người ta trẻ

Khi chết, hẳn cô đã tưởng tượng ra mọi người khóc lóc, Vỹ hoảng sợ, hối hận,

01-07-2016