Giọng chàng nói ra chiều khoan khoái, vì chàng tưởng thiếu phụ nhần lầm người và dĩ nhiên từ đây Triển Phi Yên không còn đến tìm mình để quấy nhiễu nữa.
bạn đang xem “Bẻ kiếm bên trời - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ngờ đâu thiếu phụ lại lên tiếng:
- Ngươi họ Cần cũng tốt mà họ Vi cũng hay. Có điều chắc chắn là ta không nhận lầm người đâu ! Khi ta quen biết lệnh tôn. Có lẽ người chưa ra đời. Thời gian thấm thoát đi mau thật !
Vi Quân Hiệp cười thầm trong bụng. Chàng tự nghĩ:
- Trên đời sao lại có người kỳ cục đến thế ? Đã nhận lầm lại còn bảo người ta họ gì cũng được.
Chàng ngẩn ngơ một hồi rồi nói:
- Nếu tiền bối không có điều chi dạy bảo, thì tại hạ xin cáo từ.
Thiếu phụ vội đáp:
- Dĩ nhiên là ta có chuyện nói với người. Ta bảo con ta đến Lý gia trang mời người đến vì có việc nhờ cậy ngươi.
Vi Quân Hiệp là người cơ trí minh mẫn. Chàng vừa nghe thiếu phụ nói vậy biết ngay là Triển Phi Yên đã kể với mẫu thân cô ta về những chuyện mình vừa gặp. Thiếu phụ thấy mình giống người mụ muốn kiếm nên mới sai cô đi tìm mình về đây. Mụ có biết đâu rằng Triển Phi Yên đến Lý gia trang đã trổ tài thần thông khiến cho tòa nhà của Lý Thọ Nguyên tổn bao công phu xây cất bị hư hại về tay cô.
Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười nói:
- Cái lối Triển cô nương ở đây đi mời người thật là kỳ !
Thiếu phụ vội hỏi:
- Sao ? Chắc con ranh ấy đã gây tai họa cho người phải không ?
Vi Quân Hiệp đáp:
- Đâu phải cô ta chỉ gây tai họa mà thôi ! Cô còn làm cho mấy tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm từ đây không dám thò mặt đi đâu nữa.
Thiếu phụ lắc đầu nói:
- Nếu vậy thì không phải y đã gieo tai rắc họa mà còn làm một việc phúc đức nữa. Những tay cao thủ võ lâm bất luận là ai bản lãnh cao cường càng gây nên thảm họa giết chóc để tranh giành phần thắng. Nếu họ rút lui không len lỏi vào chốn giang hồ càng đỡ gây nên sóng gió.
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra một lúc, không biết nói thế nào. Lời giải thích của thiếu phụ tuy chỉ là một lối ngụy biện để gỡ cho Triển Phi Yên, nhưng nghĩ cho kỹ thì lại thấy mụ nói rất có lý.
Thiếu phụ trở gót đi vào. Dáng mụ đi như nước chảy mây bay. Mụ vừa đi vừa nói:
- Ngươi hãy theo ta vào đây. Ta có cái này giao cho ngươi.
Vi Quân Hiệp vội đáp:
- Tại hạ mới được gặp tiền bối lần đầu, đâu dám nhận đồ đưa tặng ?
Thiếu phụ nói ngay:
- Ta có cho ngươi đâu ? Đây là ta gửi người đưa về cho lệnh tôn mà thôi.
Vi Quân Hiệp thấy không ổn. Chàng tự nghĩ: Mụ này tưởng mình họ Cần, mụ đã nhận lầm nhưng võ công mụ chắc cao cường lắm. Đồ vật mụ bảo mình cầm về cho người họ Cần tất vô cùng quý giá.
Bây giờ mụ giao cho mình, rồi đến lúc mụ phát giác ra trao lầm người, há chẳng mang tiếng cho mình là hạng người đi biển thủ ư ?
Nghĩ vậy chàng khoát tay nói:
- Tiền bối ! Tại hạ đã bảo tiền bối nhận lầm người. Tại hạ họ Vi chứ không phải họ Cần.
Thiếu phụ vừa cười vừa nói:
- Ta đã biểu ngươi rồi mà ! Bất luận ngươi họ Cần hay họ Vi, cái đó chẳng can hệ gì.
Vi Quân Hiệp lại hỏi:
- Sao lại không can hệ ? Đã khác họ thì đương nhiên không phải là một người. Chẳng lẽ về điểm nầy tiền bối còn không rõ ư ?
Thiếu phụ vẫn tươi cười đáp:
- Sao ta lại không rõ ? Ta còn rõ hơn các người nữa là khác. Ta biết cả ngươi là con ai, nhưng nói bấy nhiêu đủ rồi. Lệnh tôn giao thiệp rất rộng. Có khi vì y phạm lỗi gì với ai nên thay họ đổi tên.
Vi Quân Hiệp bực mình nói:
- Gia phụ là một trang hảo hán đội trời đạp đất, đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên.
Thiếu phụ chờ cho Vi Quân Hiệp dứt lời, rồi khoát tay nói:
- Ngươi đừng nói nhiều nữa. Phụ thân người đắc tội với nhiều người...
Mụ nói tới đây ngừng lại một chút vẻ mặt thẫn thờ, buông một tiếng thở dài, nói tiếp:
- Nhưng bất luận y đắc tội với bao nhiêu người hay làm bao nhiêu việc vô tình bất nghĩa với những ai, có một điểm đặc biệt là không bao giờ y tự biết mình cả.
Vi Quân Hiệp càng nghe thiếu phụ nói càng buồn cười, suýt nữa chàng không giữ được phải cười lên tiếng. Phụ thân chàng là Kim Long Kiếm Khách Vi Cự Phu đã nổi tiếng nghĩa hiệp xa gần, y ghét kẻ tàn ác như mặt cựu thù. Trong võ lâm còn ai không biết tiếng ?
Dĩ nhiên, một đời con người nghĩa hiệp không thể không đắc tội với rất nhiều người, tỷ như bọn ác bá thổ hào hay hung đồ hắc đạo. Chàng cho rằng giả tỷ phụ thân mình có bị bọn côn đồ căm hận đến đâu, y cũng không chịu vì thế mà thay họ đổi tên.
Chàng phải cố nín nhịn cho khỏi phì cười lên tiếng, rồi buột miệng hỏi:
- Gia phụ có điều chi chưa tự biết ?
Thiếu phụ lại thở dài đáp:
- Sở dĩ y không tự biết là vì tuy có nhiều người mắc lừa y nhưng không một ai căm thù y hết. Trái lại những người bị y lừa gạt vẫn nhớ lại những ngày cùng ở với y và hy vọng còn cơ hội lại được chung sống với y sau này. Cả những người đã biết rõ... và đã tuyệt vọng, bị y coi như chiếc giầy rách vứt bỏ mà vẫn không oán hận y. Vì họ nghĩ lại trong thời gian ngắn ngủi cùng y ân ái, rồi coi đó là một kỷ niệm mê ly, êm đềm.
Vi Quân Hiệp càng nghe thiếu phụ nói càng ngẩn người ra. Chàng yên trí thiếu phụ phê bình đây là người họ Cần nào đó mà chàng không cần biết. Theo lời mụ thì dường như mụ cũng là một trong những người bị lừa gạt. Và như vậy thì gã họ Cần kia tốt ở chỗ nào đã khiến cho mụ cảm thấy những sự khoái lạc hy hữu trong đời người ?
Vi Quân Hiệp chỉ nghĩ qua vậy thôi rồi không để tâm đến nữa. Một là vì chang không thể quyết đoán họ Cần kia nhất định không phải phụ thân chàng thì còn có quan hệ gì đến chàng nữa.
Phụ thân chàng là người rất nghiêm cẩn, y kết bạn với ai cũng cực kỳ thận trọng. Y đã tự khắc khe với mình, lại rất nghiêm đối với người. Một khi nghe tin người bạn nào làm điều bất chính. Dù chỉ là một việc rất nhỏ mọn, y cũng tuyệt giao ngay lập tức chẳng nể nang gì. Phụ thân chàng sở dĩ rất ít bạn bè cũng chỉ vì thế. Con người mà thiếu phụ nói ra đây thật chẳng giống Vi Cự Phu một chút nào.
Vi Quân Hiệp vẫn ôn tồn nói:
- Tiền bối ! Tại hạ xem ra thì đúng là tiền bối nhận lầm người.
Thiếu phụ nhất định cãi:
- Ta cả quyết với người không lầm đâu. Ngươi hãy theo ta vào đây rồi sẽ nói.
Vi Quân Hiệp không biết sao được, liền đáp:
Chương trước | Chương sau