Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân - Hồi 9 - Tri Cơ Tử thâm nhập Đào Hoa Viện

↓↓
Sự phán đoán của Thiên Y đại sư thật chính xác, khi mọi người bước ra khỏi bí môn của dược thất thì trời đang vào đêm, mọi người ngước nhìn sao Bắc Đẩu thì biết vào khoảng canh hai. Sau một thời gian dài tù túng, mọi người ra ngoài được hít thở không khí trong lành, được thấy trời đất bao la nên ai nấy đều có cảm giác như được trùng sinh tái thế.


Thiên Y đại sư bước lên trước và nói :


- Đi! Trước tiên phải tìm một nơi bí mật ẩn nấp, đợi sau khi trời sáng xem lại bộ dạng chúng ta có kinh thế hãi tục không rồi mới quyết định đi ăn sáng.


Tiêu Hàn Nguyệt liền nói :

bạn đang xem “Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nếu vẫn còn khó coi thì sẵn có sư huynh giỏi về thuật dịch dung, chúng ta dịch dung rồi đi ăn cũng không sao!


Thế là mọi người lên đường đi chừng năm mươi dặm thì phát hiện ra một tiểu thất hoang tàn không người ở, quần hùng lập tức vào đó ẩn thân. Ai nấy đều đã thuộc lòng nội công tâm pháp nên vừa vào tiểu thất là luyện công tiếp tục. Khi trời sáng quần hùng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này nếu có người nào nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh hãi không thôi. Bởi lẽ năm người đều mỉm cười, lớp da mặt bị bóc ra gió thổi sạch nhẵn, lớp da mới tuy đã hình thành nhưng vẫn còn trắng nõn pha chút ửng hồng. Đối với Tiêu Hàn Nguyệt thì hoàn toàn thích hợp vì nó tăng thêm vẻ đẹp cho thiếu nữ, Giang Hào và Bạch Trường Phiêu thì còn tạm chấp nhận được nhưng đối với Thiên Y đại sư và Phi Vân Tử thì cực kỳ khó coi.


Khi mặt trời lên chừng con sào thì quần hùng đều thức tỉnh. Bạch Trường Phiêu quét mục quang nhìn qua dung diện từng người rồi mỉm cười, nói :


- Đại sư và đạo trưởng không cần phải lo lắng, vãn bối tin rằng trải qua vài ngày phong sương thì sẽ có sự biến đổi thôi, đây không phải là sự cải lão hoàn đồng mà là do lực lượng kỳ dị của dược vật làm cho con người thay đổi. Bây giờ chúng ta có thể tìm một nơi để ăn uống rồi tìm một nơi bí mật luyện công, khi nào thành tựu tăng tiến chúng ta sẽ tái nhập giang hồ.


Mọi người đều gật đầu đồng ý, Bạch Trường Phiêu bèn dịch dung sơ qua cho Thiên Y đại sư và Phi Vân Tử rồi quần hùng kéo ra ngoài một tiểu trấn tìm nơi ăn uống.


* * * * *


Lại nói đến Tri Cơ Tử, chỉ vì một phút do dự mà mất đi cơ hội vào dược thất. Nhưng lão chưa bị người của Tam Thánh hội truy lùng hành tung nên tiềm phục tại Hàng Châu, lão tìm một nơi bí mật để ẩn cư mà lòng cảm thấy vô cùng đơn độc. Tuy nhiên sự đời có mất thì tất phải có cái được, Tri Cơ Tử lợi dụng thời gian nhàn hạ này để chiêm nghiệm lại toàn bộ cuộc đời mình. Lão thấy mình luyện võ cả đời nhưng toàn là những võ công bàng môn tả đạo, tất cả đều thông thạo nhưng không có lấy một chút tuyệt học chân chính. Gặp phải cao thủ thì chỉ biết chạy tháo mạng, nếu không thì cũng bầm dập thân thể. Ngay cả y thuật và ám khí cũng vậy, y đạo thì có thể chữa những bệnh thông thường, khi gặp phải nan y bá chứng thì thúc thủ vô kế. Ám khí biết sử dụng bảy tám loại nhưng thủ pháp không đủ gọi là tinh thâm, đối với bọn lục lâm thảo khấu trên giang hồ thì có thể đả thương được nhưng trước một cao thủ chân chính thì tuyệt đối không có chút uy lực. Đối với phương diện dụng kế hành mưu cũng là nhất thành bất biến, một phương pháp dùng mãi mấy mươi năm không đổi, chẳng trách là bị Tam Thánh hội truy theo tung tích.


Duy chỉ có một điều khiến lão cảm thấy có thể tự an ủi là năng lực nhận biết con người và kiến văn quảng bác cùng kinh nghiệm giang hồ rất phong phú. Sau khi tĩnh tâm chiêm nghiệm cuộc đời thì Tri Cơ Tử không còn cảm thấy cô đơn nữa, lão bắt đầu luyện tập võ công, ám khí một cách miệt mài. Lão thừa hiểu ở tuổi thất thập cổ lai hy thì khó lòng luyện đến cảnh giới thượng thừa tất cả các môn võ công nên lão chọn những môn có uy lực hơn để tập luyện.


Thời gian vô tình trôi qua, Tri Cơ Tử ẩn dật luyện công thấm thoắt đã gần một năm mới chợt nghĩ đến mục đích tiềm phục tại Hàng Châu của mình. Hiện thời bọn Thiên Y đại sư đã luyện thành tuyệt nghệ và tái nhập giang hồ hay chưa? Gần một năm không bước chân vào giang hồ và không tiếp xúc với người ngoài nên tình thế trên giang hồ biến đổi như thế nào lão cũng không hay biết. Tuy nhiên Tri Cơ Tử phán đoán bọn Thiên Y đại sư và Bạch Linh - Bạch Trường Phiêu sau khi tái nhập giang hồ thì nhất định phải đến Hàng Châu. Vì vậy lão hạ quyết định tái xuất giang hồ, trước là kiểm tra xem tình thế biến chuyển như thế nào, sau là thăm dò tin tức của bọn Thiên Y đại sư. Nhưng lần này Tri Cơ Tử vô cùng cẩn thận, lão cải trang thành một viên ngoại đến các tửu quán ăn uống, nhân đó sẽ tiện cho việc nghe ngóng.


Lão mặc trường bào bằng lụa có dát kim tuyến trông như một tài phú thật sự nên vừa bước vào tửu điếm thì đếm tiểu nhị đã vội vàng chạy ra nghênh tiếp và rối rít mời chào. Tri Cơ Tử thưởng cho hắn nén bạc vụn để được ngồi cạnh cửa sổ, đoạn lão gọi vài món đồ ăn và một bình rượu. Cứ thế lão ung dung thưởng thức rượu thịt, mục quang không ngừng để ý đến thực khách và lắng nghe những lời nói của bọn họ. Tửu quán, kỹ viện là những nơi rất dễ thu thập tin tức nhưng uống gần cạn bầu rượu mà Tri Cơ Tử vẫn chưa nghe tin tức gì về Tam Thánh hội.


Tri Cơ Tử khẽ thở dài rồi thầm nghĩ :


"Xem ra phải đi Đào Hoa viện một chuyến thôi".


Đào Hoa viện vốn là một tổ chức ăn chơi cho khách giang hồ, tiền đường là một kỹ viện, hậu đường là đổ trường (sòng bạc). Tri Cơ Tử nhiều năm hành tẩu giang hồ nên không lạ gì chốn này. Thế nhưng vừa đến bên ngoài Đào Hoa viện thì bỗng nhiên lão sững người bởi một cảm giác rất kỳ lạ. Không phải Đào Hoa viện thay đổi hành nghiệp mà là cảnh quan thay đổi rất nhiều, phía trước cổng có mười hai gốc đào xum xuê cành lá cùng hoa đào phơi phới nghênh đón gió xuân. Hai năm trước Tri Cơ Tử có qua đây một lần nhưng lúc đó tuyệt không có một gốc đào nào trước cổng, rõ ràng mười hai gốc đào này do người ta bứng từ nơi khác đến đây trồng. Những gốc đào như cây cổ thụ, ít nhất cũng trên mười mấy năm tuổi, như vậy việc dịch chuyển những gốc đào này không phải là chuyện dễ. Ngoài ra Tri Cơ Tử còn phát hiện một điều khác lạ là trên cổng có bốn ngọn phong đăng, ánh sáng tỏa chiếu một vùng trông rất hoa lệ và khí phái vô cùng. Tri Cơ Tử là nhân vật rất nhạy bén với tình thế, lão thầm nghĩ :


"Toàn bộ địa diện Giang Nam đã lọt vào tay Tam Thánh hội, như vậy Đào Hoa viện tất cũng bị bọn chúng khống chế, nếu không thì làm sao có được sự yên tĩnh như thế này? Trong võ lâm Giang Nam không nổi phong ba thì có nghĩa là Tam Thánh hội đã khống chế toàn cục và không có địch thủ, chí ít thì bên ngoài cũng không có lực lượng nào dám phản kháng. Còn Đào Hoa viện này quả thật là đã lọt vào tay Tam Thánh hội thì tất nhiên sẽ trở thành nơi thu thập tin tức của bọn chúng. Người chủ trì nơi này tất nhiên cũng là nhân vật phi thường, ít ra cũng là hàng tài trí và võ công đệ nhất".


Tri Cơ Tử vừa thầm nghĩ vừa bước đi vào trong, thần thái ung dung nhưng trong lòng ngầm giới bị và quan sát rất kỹ mọi hiện tượng xung quanh. Lão vừa bước vào cửa thì có một thiếu niên chạy ra mời chào :


- Lão gia muốn ăn uống hay là muốn tìm lạc thú, hay là muốn thử thời vận đỏ đen?


Tri Cơ Tử không trả lời mà tặc lưỡi, nói :


- Năm năm trở lại một lần, xem ra cảnh vật thay đổi quá nhiều.


Thiếu niên liền nói :


- Đúng vậy! Thay đổi thì càng tốt chứ sao. Các cô nương ở đây cũng trẻ hơn trước, vừa xinh đẹp vừa đa tình, lão gia có cần tiểu nhân an bày cho lão một cô nương không? Nếu lão gia không vừa lòng thì có thể tống cổ cô ta đi và gọi tiểu nhân chọn cô nương khác vậy!


Tri Cơ Tử gật đầu và mỉm cười, nói :


- Nếu như tất cả ta đều không vừa lòng thì sao?


Thiếu niên cười, nói :


- Đổi đến khi nào lão gia vừa ý mới thôi, Đào Hoa viện có tổng cộng một trăm hai mươi tám vị cô nương, không lẽ trong số đó không tìm ra một cô nương nào vừa mắt lão gia?


Tri Cơ Tử trầm ngâm một lát rồi nói :


- Được! Mọi việc do ngươi chủ trì vậy. Tuy lão phu hơi già nhưng vẫn thích những cô nương trẻ đẹp, ngươi hãy chọn cho lão phu một cô nương khá nhất nhé! Tiền bạc bao nhiêu không thành vấn đề!


Thiếu niên liền nói :


- Lão gia quả nhiên là người hào phóng! Tiểu nhân sẽ cố gắng làm vừa lòng lão gia, bây giờ mời lão gia vào phòng uống trà ngồi chờ một lát.


Nói đoạn hắn bước đi trước dẫn đường, Tri Cơ Tử cất bước theo sau, xuyên qua mấy hành lang thì đến một gian phòng được trang trí rất lộng lẫy. Thiếu niên kéo ghế cho Tri Cơ Tử ngồi đợi rồi cười cầu tài, nói :


- Lão gia ngồi đợi một lát, tiểu nhân ra ngoài pha trà rồi vào ngay.


Nói đoạn hắn cung kính cúi người rồi ra khỏi phòng. Tri Cơ Tử quét mục quang nhìn ra xung quanh thì thấy gian phòng không những được trang hoàng lộng lẫy mà còn rất thoáng mát thoải mái, đầy đủ các tiện nghi. Có thể nói đây là nơi mà chỉ có hạng thượng lưu đệ nhất hay công tư, phú gia mới dám vào.


Chưa đầy một khắc sau thì thiếu niên đã mang trà vào, theo sau là một tiểu cô nương xinh đẹp mặc trường y màu hồng, mặt đầy son phấn và người sực nức hương hoa. Hồng y cô nương ngồi xuống đối diện với Tri Cơ Tử, nàng liếc mắt đưa tình và mỉm cười tỏ vẻ thân thiện. Tri Cơ Tử cũng tỏ ra là một lão nhân phong lưu nên chăm chú nhìn nàng từ đầu đến chân, nhất là lão ngắm rất kỹ những đường nét nổi trên thân hình của nàng.


Thiếu niên rót hai tách trà rồi lễ phép hỏi :


- Lão gia, giữ cô nương này lại hay đổi cô khác?


Tri Cơ Tử nhìn hồng y cô nương một lát rồi nói :


- Tiểu cô nương này vừa xinh đẹp vừa đa tình nên có thể ở lại, phần rượu thịt ngươi hãy lo liệu giúp lão phu, thức ăn không cần nhiều nhưng rượu thì phải là Nữ nhi hồng mới được.


Thiếu niên định cáo lui nhưng Tri Cơ Tử ra hiệu cho hắn dừng lại, móc ra một nén bạc để lên bàn và nói :


- Đây là phần thưởng của ngươi, nếu tối nay lão phu tận hưởng được hứng thú thì ngày mai sẽ có trọng thưởng.


Thiếu niên thấy nén bạc chừng hơn lượng thì vui mừng nhận lấy và rối rít đa tạ, đoạn hắn quan sát nói với hồng y cô nương :


- Tiểu Đào Hồng, hãy khá mà hầu tiếp lão gia nhé!


Hắn không đợi hồng y cô nương trả lời mà vội nhét nén bạc vào túi rồi phi chạy ra ngoài với lòng hớn hở vô cùng.


Tiểu Đào Hồng bước ra khép cửa phòng rồi trở vào bá cổ Tri Cơ Tử và nũng nịu hỏi :


- Lão gia, người có thể cho tiểu nữ biết quý tính không?


Tri Cơ Tử thản nhiên nói :


- Lão phu họ Kim, người quen thường gọi là Kim viên ngoại.


Tiểu Đào Hồng bỗng reo lên :


- Thảo nào mà lão gia lại nhiều ngân lượng như vậy, tiểu nữ không phải là xử nữ nhưng rất ít khi lưu khách.


Tri Cơ Tử mỉm cười nói :


- Ta biết, cô nương nếu không phụ sự mong đợi của lão phu thì ngày mai lão phu tuyệt không để cho cô nương thất vọng.


Tiểu Đào Hồng bỗng mỉm cười rồi nói :


- Tiểu nữ tuy thích kim ngân là do lão gia xuất thủ hào phóng nhưng nguyên nhân tiểu nữ muốn giữ lão gia lại là khác, lão gia có nghĩ ra không?


Tri Cơ Tử hơi giật mình nhưng thần sắc vẫn như thường, lão mỉm cười nói :


- Để ta đoán xem, phải chăng thiếu niên vừa rồi đã ép cô nương?


Tiểu Đào Hồng lắc đầu, nói :


- Đích thực là hắn có ý ép tiểu nữ, nhưng nén bạc lão gia thưởng vừa rồi đã làm hắn tít mắt rồi, kỳ thực việc này là do tiểu nữ tự nguyện.


Tri Cơ Tử trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, nói :


- Vậy thì lão phu nghĩ không ra rồi, lão phu niên kỷ đã cao, trí não không còn linh hoạt như thời trai trẻ nữa!


Lão vừa nói đến đây thì thiếu niên lúc nãy đã mang rượu thịt vào bày biện lên bàn rồi lập tức cáo lui. Tiểu Đào Hồng liền rót hai chén rượu, đoạn nàng nâng chén lên, nói :


- Tiểu nữ xin kính lão gia một chén!


Nói xong nàng uống cạn ngay. Điều này chứng tỏ là trong rượu không có độc. Tri Cơ Tử thấy vậy thì thản nhiên nâng chén uống cạn một hơi. Đôi nhân tình bất tương đồng tuổi tác cứ thế chén thù chén tạc, chẳng mấy chốc cuộc rượu đã tàn.


Tiểu Đào Hồng đưa Tri Cơ Tử vào phòng ngủ và nói :


- Lão gia thay y phục rồi tắm rửa một lát nhé!


Tri Cơ Tử thấy trong thức ăn và rượu không có thuốc độc thì lòng hơi yên tâm, do vậy lúc này lão y theo đề nghị của Tiểu Đào Hồng đi thay y phục và tắm rửa. Đã lâu lão mới được ngâm mình trong nước nên cảm thấy thư thái vô cùng, tuy nhiên sự cẩn thận không cho phép lão kéo dài thời gian tắm gội. Tri Cơ Tử mặc xong y phục rồi bước tới phòng ngủ định gọi Tiểu Đào Hồng mở cửa thì đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng nhức như búa bổ. Lão vội vàng bước đến ghề ngồi và thầm nghĩ :


"Vấn đề đã xảy ra trong bồn nước rồi! Sống chừng này tuổi, hành nam tẩu bắc đi khắp giang hồ, tự cho là kiến văn quảng bác, kinh nghiệm phong phú, không ngờ bây giờ lại bị hại trong tay một tiểu cô nương chưa đầy hai mươi!".


Lão ngầm tính kế ứng phó và phong bế không cho độc dược xâm nhập nội tạng, một lát sau lão cảm thấy độc lực không mạnh, có thể hy vọng sẽ trục ra khỏi thân thể.


Đang lúc đó thì cửa phòng xịch mở, Tiểu Đào Hồng mỉm cười bước ra, nói :


- Lão gia đã mặc xong y phục mà sao không gọi tiểu nữ một tiếng? Ồ, tại sao không rửa cho sạch lớp dịch dung trên mặt xuống?


Tri Cơ Tử nghe vậy thì chấn động tâm can nhưng lão cố trấn định tinh thần, mỉm cười nói :


- Lão phu đã trúng độc gì?


Tiểu Đào Hồng thản nhiên hỏi lại :


- Phải chăng lão gia cảm thấy có chút đau nhức trong đầu? Với niên kỷ của lão thì tiểu nữ phải dùng thuốc nhẹ một chút. Nếu không thì sợ rằng sẽ lấy mạng già của lão mất! Đi! Để tiểu nữ đỡ lão gia vào giường nghỉ ngơi và thoa gân nắn cốt cho lão!


Tri Cơ Tử vô kế khả thi nên đành giao số phận cho người khác an bày. Lão trúng độc không phải là nặng nên thần trí còn rất tỉnh táo, tuy nhiên toàn thân không còn chút khí lực, chân khí cũng không thể nào vận tập được nữa. Tiểu Đào Hồng tỏ ra rất dịu dàng, nâng dìu Tri Cơ Tử lên giường rồi mỉm cười, nói :


- Lão gia đã rất cẩn thận nên chớ tự trách mình nữa, dược vật trong bồn nước là loại không màu không mùi thì ai có thể đề phòng được?


Miệng nói những lời khách khí nhưng song thủ liên tục hành động, Tiểu Đào Hồng lần lượt lấy các đồ vật trong người Tri Cơ Tử ra. Nào là phi đao, ngân châm, tụ tiễn, kim ngân phiếu và một thanh đao dài nửa thước. Cũng may là Tri Cơ Tử không mang theo binh khí thành danh - Văn Xương bút nhưng lão mang theo rất nhiều ngân phiếu.


Tiểu Đào Hồng đếm xong thì mỉm cười nói :


- Lão gia quả thật là người có tiền, xưa nay người mang tiền tùy thân đến bốn vạn sáu ngân phiếu thật là ít thấy!


Tri Cơ Tử liền nói :


- Thế nào? Toàn bộ ngân phiếu sẽ tặng cho cô nương để mua lại mạng của lão phu đấy. Nào cô nương hãy đi lấy thuốc giải đi, lão phu đi rồi thì toàn bộ ngân phiếu sẽ thuộc về cô nương. Chuyện này lão phu không nói ra thì không ai biết đâu.


Tiểu Đào Hồng cười nhạt, nói :


- Thuốc giải đâu có đáng giá cao thế này, vả lại điều tiểu nữ muốn biết không phải là chừng đó. Tiểu nữ muốn biết thân phận thật của lão gia? Danh tính? Đến Đào Hoa viện với mục đích gì? Ngoài lão ra còn có nhân vật nào nữa cùng đến không?


Tri Cơ Tử thầm nghĩ :


"Những điều cô ta nói là chân hay giả? Nếu tin lời mà mở miệng thì há chẳng phải không đánh mà khai sao? Tri Cơ Tử ơi là Tri Cơ Tử, ngưoi xúi quẩy bị hung tinh chiếu mạng nhưng chí it thì phải chết cho có khí phách một chút".


Nghĩ vậy nên lão cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, ngay cả cái chết cũng chẳng quan tâm thì điều gì có thể uy hiếp được lão?


Vì thế nên Tri Cơ Tử thản nhiên cười nhạt, nói :


- Lão phu không thể thông báo danh tính, ngươi cũng đừng nghĩ là sẽ điều tra được tin tức gì ở lão phu. Lão phu chỉ có một người, một mạng, cô nương muốn chém, muốn giết thì cứ ra tay đi!


Tiểu Đào Hồng lắc đầu, mỉm cười rồi nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Một câu nói dịu dàng

Một câu nói dịu dàng

Đây là câu chuyện mà tôi được một nhà tỷ phú kể cho nghe... *** Nhiều năm về

29-06-2016
Mặt trời tĩnh lặng

Mặt trời tĩnh lặng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ''Tháng năm không trở lại''.) Có người

27-06-2016
Vai kịch cuối cùng

Vai kịch cuối cùng

Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng

30-06-2016
Chờ ngày nắng lên

Chờ ngày nắng lên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Long truy cập

27-06-2016
Một ngày...

Một ngày...

Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng

27-06-2016
Mầm của quá khứ

Mầm của quá khứ

(khotruyenhay.gq) Ta đau đớn hay hạnh phúc, cũng là cái mầm của quá khứ mà

28-06-2016

The Soda Pop