Polly po-cket
Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 81 đánh giá )

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng - Chương 30

↓↓
Trong xe ngựa của Vân Thường, ấm áp thoải mái.


Biệt viện ẩn cư chìm trong biển máu đã lùi xa chẳng còn dấu tích.


Sính Đình thu mình trong góc xe, chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm trăng trên trời.


Sau hôm nay, mặt trăng thân yêu đã không còn dịu dàng như thuở ban đầu, mà lặng lẽ soi rọi những cõi lòng tan nát, những thị vệ chết không nhắm mắt trong tiếng đuổi giết rền vang.

bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hà Hiệp đẩy từng cánh cửa, nhẹ nhàng tháo dây thừng cho nàng, đưa nàng cùng chiếc hộp mạ vàng ra ngoài.


Nàng giẫm lên máu của các nam tử hán, đi ra cổng lớn.


Đôi giày lụa trắng muốt nhuộm đỏ như ánh chiều tà, in hằn trên nền tuyết trắng.


Lòng đau như cắt.


Khắp mặt đất này, không chỉ có máu của những người khác, mà vương cả máu trào ra từ tim nàng, thấm xuống tuyết, nhưng chẳng tan được tia băng lạnh.


Rèm xe trắng tinh, bệ cửa chạm khắc tinh xảo, thật là một chiếc lồng tinh tế.


Chẳng biết từ đâu lao đến, móng tay và ống tay áo nhuộm đỏ máu, Túy Cúc nhào xuống chân Sính Đình: "Cô nương, cô nương! Hãy để Túy Cúc đi theo chăm sóc cô nương!".


Những thị vệ bên cạnh Hà Hiệp tuốt gươm sáng loáng.


Sính Đình quay lại, nhìn Hà Hiệp: "Đây là thị nữ của muội".


Nhìn Túy Cúc đang nằm bò dưới đất, Hà Hiệp dịu giọng: "Lên xe đi".


Trong xe, thêm một người bầu bạn, nàng vẫn nguyên cô độc, vẫn nguyên lạnh lùng.


Túy Cúc, hà tất phải khổ vậy?


Sính Đình lắng nghe tiếng vó ngựa gấp gáp bên ngoài. Bánh xe quay thật nhanh, đưa nàng rời xa khỏi nơi của Sở Bắc Tiệp.


Nàng không thấy đau, cũng chẳng muốn khóc.


Nàng quyết định quên hết đau khổ và nước mắt, cũng như phải vĩnh viễn quên giọng nói, điệu cười của con người ấy.


Cuối cùng, nàng hiểu rằng, chân tình không hề quan trọng như mình tưởng tượng.


Quốc ân như biển, quốc hận như núi.


Nàng sao có thể sâu hơn biển, cao hơn núi?


Giọng hát dưới trăng, tiếng đàn trong tuyết, sao sánh được đại nghĩa quốc gia?


Tình yêu chân thành và thuần khiết nhất thế gian không phải là sức mạnh vô song, không đấu lại được với danh lợi quyền thế, với thế sự vô thường, với tình thân ruột thịt, và với một tội danh vu vơ.


"Là thị nữ bên cạnh Hà Hiệp, chẳng lẽ nàng không biết Hà Hiệp là một danh tướng đương thời?"


"Thế nào là danh tướng? Chính là biết phân rõ cái nào trọng cái nào yếu, có thể gạt bỏ tình riêng, cắt đứt tư lợi."


Lời nói như vẫn bên tai, Bạch Sính Đình cười thầm.


Con người ấy chẳng phải cũng là danh tướng?


Lẽ nào chàng lại không biết phân rõ trọng yếu, gạt bỏ tình riêng, cắt đứt tư lợi?


Chàng đã lựa chọn rất đúng, chọn rất phải.


Đã là danh tướng thì phải dứt khoát đập vỡ trái tim không chốn quay về, hủy hoại linh hồn chẳng nơi dung thân.


Nụ cười khoáng đạt bỏ lại lời thề non hẹn biển.


Đã là danh tướng, phải không oán hận.


Bánh xe vẫn lăn, chạy như bay trên đường.


Hà Hiệp nóng lòng trở về nhà mới. Có được Sính Đình, hắn cưỡi ngựa tiên phong, chẳng màng gió tuyết.


Vân Thường, nơi cung điện huy hoàng sâu thẳm bên kia tầng mây của ái thê Diệu Thiên công chúa, liệu có phải quê mới của Hà Hiệp?


Ngoài Vân Thường, Hà Hiệp còn chỗ nào để đi?


Sao tìm lại được vương phủ Kính An xưa?


Hà Hiệp và cả Sính Đình đều không thể quay về.


Gió lạnh thê lương, ánh trăng bàng bạc, xuyên qua tim, quấn lấy xương cốt, Hà Hiệp quay lại, nhìn chiếc xe đang lăn bánh phía sau.


Sính Đình đã trở về, dẫu đứt hết ruột gan, dẫu mất sạch hồn phách, cũng vẫn còn chút đoạn ký ức còn sót lại ở vương phủ Kính An.


Còn nàng, ngày xưa còn đó.


Nàng còn, một Hà Hiệp chính trực, quang minh lỗi lạc, tiếu ngạo tứ quốc cũng vẫn tồn tại.


"Thiếu gia!", tiếng gọi của Đông Chước khiến Hà Hiệp cảnh giác. Đông Chước từ đội quân dẫn đầu phi ngựa quay lại, ghìm cương trước Hà Hiệp: "Thiếu gia, phía trước có người cản đường, nói muốn gặp thiếu gia".


Ánh mắt sáng quắc, Hà Hiệp trầm tư rồi giơ tay ra hiệu cho đội quân phía sau dừng lại.


Cả đoàn quân dừng bước.


"Dẫn qua đây."


Một lúc sau, nam nhân bị trói hai tay được đẩy đến trước ngựa của Hà Hiệp.


"Ngươi muốn gặp ta?", Hà Hiệp từ trên cao nhìn xuống, đánh giá nam nhân trước mặt.


Người này ăn vận thư sinh, thân hình gầy gò, nhưng cử chỉ chắc chắn, chẳng chút hoảng sợ trước hai hàng thị vệ hung dữ của Hà Hiệp. Người ấy ngẩng đầu lên nói: "Tiểu tướng Phi Chiếu Hành ngày đêm không ngủ đi vội mấy ngày liền, ở đây chờ tiểu Kính An vương đã ba canh giờ, chỉ mong gặp tiểu Kính An vương, đưa lên một tin quý giá".


Hà Hiệp im lặng nhìn người trước ngựa, không hỏi là tin gì, mà sa sầm nét mặt, hừ một tiếng lạnh lùng: "Sao ngươi biết bản phò mã sẽ qua đất này?".


Hai hàng thị vệ đồng loạt rút kiếm, chĩa thẳng vào người lạ mặt. Chỉ cần đáp sai một tiếng, những ánh kiếm kia sẽ nhất tề lao xuống người hắn.


Không hề sợ sệt, Phi Chiếu Hành cười nói: "Tứ quốc đều có tai mắt của mình, chẳng dám giấu tiểu Kính An vương, ngay cả chủ nhân của tiểu tướng cũng không dám chắc tiểu Kính An vương có ngang qua đây vào giờ này không. Chủ nhân chỉ sai tiểu tướng đến chờ thử chút vận may. Hơn nữa, nếu tiểu Kính An vương không đi qua đây giờ này, thì tin tức tiểu tướng muốn đưa đến hoàn toàn chẳng có giá trị với tiểu Kính An vương".


Đôi mắt nhìn thấu lòng người dừng trên khuôn mặt Phi Chiếu Hành, không tìm thấy một tia giả dối. Giọng chậm lại, Hà Hiệp hỏi: "Chủ nhân ngươi là ai? Rốt cuộc có tin gì?".


"Chủ nhân tiểu tướng là...", Phi Chiếu Hành tiến lên phía trước một bước, hạ giọng, "Vương hậu nương nương của Quy Lạc quốc".


Sở Bắc Tiệp dẫn đầu đoàn kỵ binh, rầm rập tiến về phía tây.


Binh mã mệt mỏi nhưng không ai bị tụt lại


Đến lúc mặt trăng phải khiếp vía, lặng lẽ lẩn vào chốn không người, mặt trời cũng chưa dám ló dạng.


Sắp đến bình minh, sắc trời càng tối.


"Đi!" Sở Bắc Tiệp vẫn phi như bay trong gió.


Tay chân chàng gần như đã tê cứng, chỉ có thanh kiếm trên hông vẫn nóng rẫy, cháy bỏng khát vọng trả thù.


Máu tươi, thi thể, cát vàng.


Nỗi lo lắng cùng lòng căm phẫn chất chứa trong lồng ngực, chàng khao khát được vung kiếm, được cảm nhận hào khí khi quân địch đầu rơi máu chảy, được giẫm lên thi thể kẻ địch rồi quỳ gối trước Sính Đình thành tâm nhận lỗi, và được say đắm với hương thơm nơi gấu váy nàng.


Ngọn Hoành Đoạn đã ở ngay trước mắt, Sở Bắc Tiệp xông lên đỉnh núi, nhìn về bốn phía tối om. Một khắc trước bình minh của ngày đông, vạn vật chìm trong màu đen tối. Đôi mắt vằn đỏ sáng ngời của chàng nhìn quanh. Động tĩnh thoáng qua trên con đường núi khiến đôi đồng tử chàng co lại.


Ngựa hí vang!


Trong đêm đen, thấp thoáng những bóng người.


Sở Bắc Tiệp nín thở.


Chàng rút kiếm, khát vọng cháy bỏng nhảy múa trong ánh mắt.


Thần Mâu từ phía sau lên đến, nhìn theo ánh mắt của Sở Bắc Tiệp, hắn cũng nhận ra những bóng người trong đêm. Đã làm tướng nhiều năm, Thần Mâu hiểu ngay tình thế, hạ giọng: "Xem ra, lượng người không đông, chắc binh mã Hà Hiệp để lại".


Thấy tung tích quân địch, ngay lập tức Sở Bắc Tiệp quay về với vẻ ung dung tự tin trên sa trường, hạ giọng: "Hà Hiệp phải để binh mã chặn đường ở đây, chứng tỏ quân chủ lực của hắn vẫn ở trong núi Hoành Đoạn".


Nếu đại quân của Hà Hiệp đã an toàn qua núi Hoành Đoạn, tiểu đội binh mã này cũng sẽ lập tức khởi hành, đuổi theo tập hợp với đoàn quân kia.


"Đuổi giết ngay lập tức, để lại một tên có cấp bậc, để tra hỏi hướng đi của đại quân."


"Rõ!"


Thanh kiếm nóng đến bỏng tay, nhưng trái tim chàng còn nóng hơn.


Sở Bắc Tiệp nắm chắc dây cương, nhìn chăm chăm về phía đỉnh núi Hoành Đoạn quen thuộc trước mắt.


Sính Đình, nàng có đang ở trong dãy núi kia không?


Xin nàng hãy quay lại, dù chỉ là một thoáng.


Mảnh đất già nua này xin được yên lặng vì nàng.


Ba ngàn bảy trăm thanh gươm này cũng xin được chói sáng vì nàng.


Sở Bắc Tiệp ngu dốt nhất, không biết trân trọng nhất thiên hạ đã đến đây vì nàng.


Chỉ cần được thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, nhiệt huyết sâu kín nhất của kẻ nam nhi này từ nay xin dành trọn cho nàng.


Lòng bàn tay cầm kiếm lần đầu tiên toát mồ hôi lạnh.


Dáng hình Sở Bắc Tiệp vững như núi, chậm rãi giơ kiếm, như muốn xuyên qua bóng tối vô tận, hô vang một tiếng khản đặc: "Giết!".


"Giết! Giết! Giết!"


Mặt đất rung chuyển.


Ánh kiếm nhất loạt vung ra, tiếng đuổi giết vang khắp bốn phía.


Thiên quân vạn mã xông xuống dốc núi, giẫm nát bình minh yên tĩnh.


Ba ngàn bảy trăm kỵ binh giận dữ, tiến thẳng vào trận địa mai phục của kẻ thù.


Những hầm hố, đá hộc, nỏ căng, tên nhọn quân địch dụng công sắp xếp, không ngờ lại gặp phải nộ khí ngút trời.


Tướng không sợ chết, quân chẳng sợ thương, khí thế như thủy triều dâng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Thưa Ba con đi học

Thưa Ba con đi học

(khotruyenhay.gq) Thế nhưng khi cô giáo phát cho nó phiếu học tập về cho gia đình kí thì

28-06-2016
Ngôi nhà hoa vàng

Ngôi nhà hoa vàng

Trước kia, trong mảnh vườn đó và ở hiên ngôi nhà được trồng rất nhiều hoa cánh

24-06-2016
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Mối tình mai anh đào

Mối tình mai anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đà Lạt mùa

27-06-2016
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Khi cơn mưa trút xuống

Khi cơn mưa trút xuống

Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man

30-06-2016