Chần chừ giây lát bên song cửa, thấy Hoa quản gia đang đứng dưới gốc hòe lớn đằng kia nhìn về bên này, nàng vội rụt đầu lại.
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chiều tối, quả nhiên Hoa tiểu thư đã kịp trở về qua đường hầm, mặt mũi hớn hở, gò má ửng hồng, rõ ràng là một ngày vui vẻ. Hoa tiểu thư và Sính Đình thay áo xong, họ gọi Hoa quản gia, rồi lên đường về phủ.
Hai người lên kiệu, dọc đường đi, Hoa tiểu thư ríu rít kể chuyện gặp gỡ tình lang, nói đến đoạn vui vẻ, còn bụm miệng cười khúc khích. Thấy tiểu thư hoạt bát như thế, Sính Đình cũng vui vui.
"Nhưng mà, sao một ngày qua đi nhanh thế." Nói đến đây, Hoa tiểu thư lại thở dài, "Nếu có thể không thành thân thì tốt biết mấy...".
Sính Đình cũng thấy ngạc nhiên: "Lão gia yêu thương tiểu thư như thế, sao không để ý đến tâm nguyện của tiểu thư, lại hứa gả cô cho nhà họ Trần?".
Vừa nhắc đến hôn sự, Hoa tiểu thư mặt mày ủ dột: "Tuy cha thương ta, nhưng nhà ta với nhà họ Hứa là đối thủ trong buôn bán, cha ta không bao giờ chịu gả ta cho con trai của người mà ông hận nhất. Tuyệt đối không được để cha ta biết chuyện này, nếu không, ông sẽ gả ta đi ngay lập tức".
"Tiểu thư, hôn sự của tiểu thư đã cận kề, không thể trốn tránh mãi được."
"Ta cũng biết điều này...", Hoa tiểu thư chán nản nhìn Sính Đình, rồi chợt như nghĩ ra cách, nàng ta nắm chặt tay Sính Đình, chằm chằm nhìn nàng, nói: "Tiểu Hồng, chỉ cần ngươi không thêu xong áo cưới, ta sẽ không phải xuất giá nữa? Diệu kế, quả là diệu kế. Hằng ngày ngươi hãy tìm cách cắt vài chỗ trên áo của ta, để vú Trần và bọn họ thật bận rộn, được không?". Nàng ta đắc ý nháy mắt với cô a hoàn.
Trong lòng thầm kêu gào, thật ngây thơ non nớt, Sính Đình không kìm được, liếc xéo tiểu thư một cái. Nàng đang định nói rằng chủ ý của Hoa tiểu thư thực không cao minh, thì ngoài kiệu truyền đến tiếng động lạ.
Một đám nam nhân không biết từ đâu đến đang vây kín kiệu của họ, rồi tới mười mấy con ngựa chầm chậm lại gần.
Đám người kia tuy ăn vận như thường dân, nhưng nét mặt vô cùng tinh anh, hành động cực kỳ thống nhất.
Sắc trời đã tối, kiệu nhà họ Hoa vẫn chưa vào thành, trên đường cũng chẳng còn người qua lại. Cứ ngỡ gặp đám cướp đường, phu kiệu vội túm tụm lại một góc. Hoa quản gia còn tạm gọi là tận tâm bảo vệ chủ nhân, khuôn mặt béo mập co quắp, miễn cưỡng đứng bên kiệu, chắp tay nói với tên nam nhân trẻ tuổi có vẻ như dẫn đầu đang xuống ngựa tiến về phía họ: "Trong kiệu là tiểu thư nhà chúng tôi. Hôm nay chúng tôi ra ngoài dâng hương, số bạc mang theo đã quyên góp hết ở chùa, còn lại chẳng đáng bao nhiêu...".
Nam nhân trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, thấy điệu bộ luống cuống nói không ra lời của Hoa quản gia bèn mỉm cười bảo: "Quản gia hiểu lầm rồi, ta chỉ thay mặt chủ nhân đến tặng lễ vật". Đoạn, quay lại phía kiệu, hắn cúi người cất giọng sang sảng: "Tại hạ vô lễ khiến tiểu thư hoảng sợ".
Vốn quen được nuông chiều không biết hiểm nguy, Hoa tiểu thư chỉ cảm thấy việc này thật thú vị, liền hỏi vọng qua rèm che: "Chủ nhân nhà ngươi muốn tặng lễ vật gì?".
"Tài đàn của tiểu thư có một không hai, chủ nhân lệnh cho tại hạ mang cây đàn cổ này tặng cho tiểu thư."
Bất chợt giật mình, Sính Đình nghĩ ngay đến nam nhân cầu kiến mình ngoài cửa hôm nay. Nàng nói nhỏ vào tai Hoa tiểu thư một câu.
"Chủ nhân ngươi là ai?", Hoa tiểu thư lại hỏi.
Nam tử kia hết sức lễ độ trả lời: "Mong tiểu thư thứ lỗi, chủ nhân chưa cho phép tại hạ nói ra tên người. Nhưng chủ nhân bảo, sau này có duyên nhất định sẽ đến phủ thăm hỏi". Nói xong, nam nhân kia lại hành một lễ, trao tận tay cây đàn cổ cho Hoa quản gia rồi lập tức rời đi.
Thấy nam nhân ấy rời đi, những người khác dần dần tản ra, theo sau chàng trai trẻ.
Nhìn đám người lạ mặt dần khuất, Hoa quản gia thở phào nhẹ nhõm, đưa cây đàn cổ vào trong kiệu, thở hắt ra, nói: "Thật đã dọa ta một trận! Khà khà, chắc chắn vị công tử lắm tiền kia đã nghe thấy tiếng đàn của tiểu thư ở Tĩnh Tư lâu. Tôi cũng cảm thấy tiếng đàn của tiểu thư hôm nay thật khác, khiến quản gia tôi phải ngơ ngẩn ngồi nghe".
Hoa tiểu thư nhìn Sính Đình, khẽ bảo: "Hóa ra tài đàn của ngươi thật xuất sắc, ta không nhận ra đấy".
Sính Đình cúi xuống nhìn cây đàn cổ, thân đàn làm từ gỗ ngô đồng lâu năm. Nàng gập ngón tay gõ nhẹ, âm vang vang lập tức từ thân đàn phát ra.
Mặt Sính Đình biến sắc: "Đàn cổ Phượng Đồng[1] ư?".
[1] Phượng đồng là loài cây nở đầy hoa màu trắng hoặc phấn hồng, tựa như phượng hoàng nằm trên cây, nó tượng trưng cho điềm lành ngàn năm mới gặp một lần.
Đàn cổ Phượng Đồng vô cùng quý hiếm, thiếu gia không tiếc ngàn vàng vẫn không có được nó. Chẳng biết người đó thân phận thế nào mà có thể dễ dàng đem tặng thứ quý hiếm như vậy.
"Đàn quý tặng giai nhân, không ngờ vô tình ta lại trở thành bà mối, hứng thú quá." Hoa tiểu thư vui mừng, nói với Sính Đình: "Người đó nói khi nào có duyên, chủ nhân của họ sẽ đến phủ thăm hỏi, chắc chắn là có ý với ngươi rồi". Phong tục ở Quy Lạc và Đông Lâm đều phóng khoáng, nữ tử nói chuyện tình ái mà chẳng hề bẽn lẽn.
Có ý với mình sao? Sính Đình lặng lẽ đánh giá cây đàn.
Tâm tư tựa như cơn gió từ đâu bất ngờ thổi tới, mơn man nhấn chìm nàng, muôn vàn cơn sóng lòng lơ đãng gợn lăn tăn.
Đối phương hành sự quyết đoán, biết thắt biết mở, biết nắm biết buông, đầu tiên là nghe tiếng đàn ngoài cửa, kế đến thì mở lời cầu kiến, không được cầu kiến lại từ tốn cáo lui, lúc này đây còn sai người mang tặng đàn để khoa trương thanh thế. Mỗi bước đều ẩn chứa ý tứ sâu xa, rất đúng với binh pháp.
Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng người đó cũng khiến lòng hiếu kỳ của Sính Đình trỗi dậy.
"Tiểu Hồng, nhìn ngươi thẫn thờ ngắm chiếc đàn kìa", Hoa tiểu thư khẽ đẩy vai nàng, cười nói.
Sính Đình bất giác mỉm cười, ánh mắt vẫn chẳng rời cây đàn cổ.
Đông Lâm không phải vùng đất cát tường, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Chương trước | Chương sau