Hà Hiệp đứng trên đỉnh núi cao, chắp tay sau lưng nhìn về phía tây.
Sính Đình đang ở trong biệt viện yên tĩnh đến chết chóc dưới kia, giữa gió tuyết mịt mù.
Nàng là thị nữ, là tri âm của Hà Hiệp mười lăm năm, cùng Hà Hiệp chơi đùa, đọc sách, nhìn hắn luyện kiếm và vỗ tay khen ngợi.
Mười lăm năm, ai dễ dàng vứt bỏ? Từ một cô nhi bé bỏng yếu ớt, Sính Đình trở thành tiểu thư khuê các, thanh tú mềm mại, một trong lưỡng cầm đất Quy Lạc, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An tựa như nụ hoa đang chờ ngày hé nở u cốc.
bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bao kẻ ngoái nhìn, bao người tán thưởng.
Hà Hiệp cứ lặng lẽ giữ nàng, yêu thương nàng, cùng nàng du ngoạn bốn phương, thậm chí ra sa trường vật lộn với chiến tranh hiểm ác, bão tuyết cát vùi.
Nàng vốn là của hắn, cả về tình về lý đều là của hắn.
Nhưng hắn chưa từng tìm cách cố giữ nàng.
Sính Đình của hắn là con chim phượng hoàng với đôi cánh đủ sắc màu đang chờ nam nhân đầu đội trời chân đạp đất đến nắm lấy bàn tay nàng. Và rồi, phu xướng phụ tùy, tiêu dao nơi chân trời góc bể theo tâm nguyện của nàng.
Hơn ai hết, Hà Hiệp hiểu rõ trái tim Bạch Sính Đình treo trên vách cao muôn trượng.
Nhưng, kẻ dễ dàng lấy được trái tim nàng lại là Sở Bắc Tiệp.
Có thể bất cứ ai, nhưng không thể là Sở Bắc Tiệp, kẻ thù định mệnh của đời hắn.
Hà Hiệp phải tưởng tượng thế nào khi Sính Đình của mình lại dựa vào lòng Sở Bắc Tiệp, cùng kẻ địch muôn kiếp ngắm sao thưởng nguyệt, nói chuyện trên trời dưới đất, đàn hát cho Sở Bắc Tiệp nghe?
Hà Hiệp phải tiếp nhận thế nào khi hắn đã vì sự dịu dàng cất giấu tận đáy lòng mà chịu đựng biệt ly, từ bỏ Sính Đình, để rồi dâng nàng cho Sở Bắc Tiệp?
Hoa tuyết bay đầy trong gió.
Trời đã sắp tối, hôm nay là mồng Sáu.
"Thiếu gia?" Đông Chước bước lên chỗ cao, đứng sau Hà Hiệp một trượng, thõng tay, dừng bước.
"Đông Chước, giọng của ngươi vừa bi vừa trầm", Hà Hiệp trầm giọng, "Ngươi nghĩ Sở Bắc Tiệp có thể về sao?".
"Không."
"Ngươi đang sầu não vì Sở Bắc Tiệp không kịp trở về?"
Đông Chước lắc đầu, muốn nói gì lại thôi, một lúc sau bỗng ngẩng lên bảo: "Thiếu gia hãy hạ lệnh tấn công. Biệt viện quá ít người bảo vệ, với bản lĩnh của thiếu gia, muốn bắt sống Sính Đình, bắt Sính Đình theo chúng ta, là một việc vô cùng dễ dàng. Đến khi trở về, chúng ta sẽ từ từ khuyên giải Sính Đình hồi tâm chuyển ý".
Hà Hiệp không đáp, bóng hình trong nắng chiều lạnh lùng cứng rắn.
"Thiếu gia, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ thiếu gia không hề xót thương Sính Đình?"
Đông Chước nhìn chăm chăm vào Hà Hiệp, trong lòng trào dâng nỗi đau không thể đè nén. Hắn bỗng quỳ sụp xuống, ngẩng đầu, nước mắt chợt rơi, khẩn cầu: "Thiếu gia biết rõ Sở Bắc Tiệp không kịp trở về, hà tất còn cố bóp nát trái tim Sính Đình?".
Đôi mắt đen của Hà Hiệp bỗng trở nên âm trầm, giấu nỗi đau đang giày vò, chỉ còn vẻ vô tình và quyết liệt.
"Ta không chỉ muốn bóp nát trái tim Sính Đình..." Đáy mắt in hằn hai đốm lửa nơi biệt viện xa xa trong bóng tối, Hà Hiệp nghiến răng, "Ta còn muốn Sính Đình nản lòng với Sở Bắc Tiệp".
Màn đêm buông xuống, biệt viện càng tĩnh lặng.
Bãi nghĩa địa nơi ngoại thành cũng không tĩnh lặng đến thế. Hoa tuyết bay trong không trung, chẳng một tiếng động. Cảm giác trước mắt chỉ là hư ảo, Sính Đình đưa tay khẽ chạm, mộng cảnh lập tức vỡ tan, hiện thực trống rỗng vô cùng.
Nàng nhìn chăm chăm về hướng đông.
Thời gian vô tình rơi qua các kẽ tay.
Nàng cứ nhìn chằm chằm như thế hồi lâu không chớp mắt, dường như từ khi sinh ra, chưa bao giờ có chuyện gì trọng đại như vậy đến với nàng.
Phương đông là đường về của Sở Bắc Tiệp. Nàng không nhìn thấy con đường thẳng tắp tiến về đông, nơi ấy đã bị ngăn cách bởi núi rừng, bởi binh mã của Hà Hiệp. Nhưng Sính Đình biết, những thứ đó không ngăn nổi bước chân chàng.
Hôm nay là mồng Sáu.
Trăng đã lên rồi. Sở Bắc Tiệp, chàng đang ở chốn nào?
Lặng lẽ vén rèm cửa, Túy Cúc cũng đã đợi bên ngoài từ rất lâu, lâu đến nỗi đêm mồng Sáu như đang ngưng tụ trong lồng ngực.
Túy Cúc lại gần Sính Đình, liếc trộm khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, khuôn mặt đoan trang thanh tú dưới ánh trăng. Cảm giác run rẩy, Túy Cúc gần như không thể đứng vững.
"Bạch cô nương..."
Sính Đình quay lại, dịu dàng cười với Túy Cúc. Lúc này đây, nụ cười ung dung ấy còn khiến người ta đau hơn cả tiếng khóc thê lương.
Nhưng việc đã đến lúc không thể không nói.
Nhìn Sính Đình, Túy Cúc không cho phép ánh mắt mình có một tia do dự, cảm giác gió Bắc căm căm thổi tung lồng ngực, lạnh đến mức có thể bình tĩnh mà rành rọt buông lời cần nói: "Sau khi hai vương tử qua đời, Đại vương đã không còn vương tử. Nếu có vị nương nương nào sinh cho Đại vương một vương tử thì tốt. Còn không, sau này Vương gia sẽ trở thành chủ nhân của Đông Lâm".
Ngắn gọn mấy câu mà lồng ngực Túy Cúc phập phồng, cảm giác như sợ ý chí của mình không đủ kiên định. Túy Cúc không dám rời mắt đi nơi khác, cứ nhìn chằm chằm vào Sính Đình.
"Nói tiếp đi", Sính Đình lãnh đạm.
"Nếu hài nhi trong bụng cô nương là trai, đó sẽ là trưởng tử của Vương gia."
"Túy Cúc...", ánh mắt Sính Đình chăm chú nhìn người đối diện, "Ngươi muốn nói gì?".
Túy Cúc ngừng lại, cúi đầu suy nghĩ giây lát, rồi cắn chặt môi dưới, vị tanh nồng lan khắp miệng, giọng trầm xuống: "Trong lòng cô nương cũng hiểu rõ, thân phận của hài nhi quan trọng với Đông Lâm đến mức nào. Hà Hiệp là kẻ thủ đoạn, nên cô nương không thể mang theo cốt nhục của Vương gia mà rơi vào tay Hà Hiệp". Lời nói chém đinh chặt sắt, không chút nể tình. Túy Cúc quay đi, bưng bát thuốc vẫn còn ấm trên bàn đến trước mặt Sính Đình.
Ánh mắt chạm phải bát thuốc đen ngòm, Sính Đình bất giác giật lùi về sau.
"Cô nương, thai nhi còn nhỏ, Vương gia cũng chưa biết. Cô nương và Vương gia đều còn trẻ." Vừa nói, Túy Cúc vừa bê bát thuốc tiến gần Sính Đình thêm một bước,
Sính Đình bỗng thấy trước mắt tối sầm, khẽ ôm bụng, liên tiếp lùi về sau, cho đến khi sống lưng áp sát vào bức tường lạnh cóng. Nàng bình tĩnh lại, đứng cho vững, nhìn bát thuốc, trầm giọng: "Chưa hết mồng Sáu, Vương gia nhất định sẽ về".
"Nếu Vương gia không kịp về thì sao?"
Sính Đình cắn răng, gằn từng tiếng: "Nhất định Vương gia sẽ về".
Bầu không khí nặng nề đến ngạt thở bao trùm cả căn phòng.
Sính Đình nhìn chằm chằm Túy Cúc.
Móng tay nàng cắm chặt vào lòng bàn tay, nhưng vẫn không có cảm giác đau.
Ánh mắt Sính Đình chẳng còn bồng bềnh sóng nước dịu dàng, mà như hồ nước chết, đóng thành băng đen, lấp lánh tia sáng kiên cường mà quyết đoán.
"Nếu chàng không về thật...", Sính Đình ngẩng cao đầu kiêu hãnh, "Trăng chếch sang bên, ta sẽ uống".
Túy Cúc nhìn Sính Đình, hít sâu một hơi.
Túy Cúc đặt bát thuốc xuống bàn, rồi quỳ xụp xuống, dập đầu ba cái trước Sính Đình, không nói một lời, đứng dậy vén rèm bước ra cửa, lảo đảo chạy vào phòng bên, gục đầu xuống gối, khóc thảm thiết.
Sở Bắc Tiệp vẫn đang phóng như bay trong đêm đen. Những ngọn núi trong đêm bỗng biến thành thảm cảnh nơi biệt viện.
Chàng không dám tưởng tượng khi mình về đến nơi, thảm cảnh sẽ thế nào?
Mai có còn nở?
Tiếng đàn có còn du dương trong gió?
Khói bếp có còn cuộn bay?
Sau lưng chàng, trừ một ngàn quân tinh nhuệ vì quá mệt mỏi đã quay về thành đô, còn lại hai ngàn quân tinh nhuệ và một ngàn bảy trăm quân của Thần Mâu, tổng cộng ba ngàn bảy trăm binh sĩ.
Tiếng vó ngựa rền vang như sấm, kỵ binh cuồn cuộn đạp núi băng sông.
Dây cương đã mài nát những vết chai sần trong lòng bàn tay Sở Bắc Tiệp, nhuộm màu máu đỏ.
Vốn cưỡi ngựa từ thuở còn thơ, lúc này chàng thi triển hết mọi khả năng, thúc ngựa phi như bay. Nhưng, vẫn có người còn nhanh hơn chàng, người đó thúc ngựa chen vào đoàn quân, sóng vai bên chàng, át đi tiếng gầm của gió mà thét hỏi: "Có phải Trấn Bắc vương Sở Bắc Tiệp?".
Sở Bắc Tiệp không đáp, cứ cắn răng phi như bay về phía trước.
Chàng biết, con ngựa mới đổi này cũng quá mệt rồi. Ngựa vẫn chạy, nhưng tốc độ đã chậm hơn nhiều.
Dù vung roi đến mức nào đi nữa, ngựa vẫn chạy chậm lại, chàng cảm thấy như có lửa đốt trong lòng.
"Sở vương gia, xin dừng bước, ta từ Mạc Bắc tới, Thượng tướng quân Tắc Doãn có gửi cho Vương gia một bức thư..."
"Cút đi!", Sở Bắc Tiệp gầm lên.
Chàng đang nóng lòng đuổi theo thời gian, sao có thể lãng phí dù chỉ là thời gian rút kiếm.
Người đó đang cưỡi một con ngựa tốt, hình như đã tìm Sở Bắc Tiệp nhiều ngày nay, nên không chịu rời đi, mà vẫn hiên ngang đón gió, cứ há miệng định nói lại bị gió ngăn cản, chỉ còn cách vừa thúc ngựa, vừa hét lớn: "Thượng tướng quân Tắc Doãn có thư khẩn gửi Vương gia. Vì không biết có thể trao đến tay Vương gia trước khi Vương gia rời khỏi thành đô hay không, nên đã viết hai bức. Một bức sai người bí mật đưa đến vương cung Đông Lâm, bức khác giao cho ta, lệnh cho ta chờ Vương gia trên đường thẳng tới biên cương".
"Cút!", Sở Bắc Tiệp giận dữ nhìn người lạ mặt, ánh mắt dừng trên con ngựa tốt.
"Vương gia!" Người này đã đến tận đất Đông Lâm tìm Sở Bắc Tiệp thì sợ gì cái chết, nên chẳng chịu từ bỏ mục đích, cố hét lên, "Chỉ mong Vương gia đọc thư của Thượng tướng quân Tắc Doãn, việc có liên quan đến Bạch Sính Đình cô nương...".
Lời chưa nói hết, hắn bỗng thấy người bên cạnh chuyển động, Sở Bắc Tiệp đổi sang ngựa của mình. Chàng nắm lấy cổ áo người kia, trầm giọng: "Ta mượn ngựa của ngươi".
Người này vốn là tướng tài đắc lực nhất dưới trướng Tắc Doãn, thân thủ không tệ, tuy bị Sở Bắc Tiệp túm lấy cổ áo, nhưng vẫn kịp nhảy vọt lên không trung, tránh bị đẩy xuống ngựa. Một tay thò vào trong người lấy ra bức thư Tắc Doãn đích thân viết, hắn nói nhanh: "Người hiến kế đầu độc hai vương tử chính là Hà Hiệp, không phải Bạch Sính Đình. Bức thư này do chính Thượng tướng quân nhà ta viết, những mong rửa sạch nỗi oan cho Bạch cô nương".
Sắc mặt vẫn không thay đổi, Sở Bắc Tiệp nhận lấy bức thư, cũng chẳng thèm nhìn, ném luôn ra phía sau.
"A!" Người đưa thư kinh ngạc kêu lên một tiếng. Tận mắt thấy bức thư qúy giá mình phải tốn bao công sức đưa tới đã mất hút trong màn đêm dưới bước chân cuồn cuộn của đám kỵ binh, hắn trừng mắt, "Ngươi!".
"Trong sạch hay không đã chẳng còn quan trọng nữa." Ánh mắt kiên quyết, Sở Bắc Tiệp trầm giọng, "Dù phạm cả mười trọng tội, nàng vẫn là Bạch Sính Đình của ta".
Một đòn giơ ra, ép người kia nhảy xuống ngựa, xoay người tránh sang bên đường.
Có được ngựa mới, Sở Bắc Tiệp dốc hết sức lực, tốc độ càng nhanh hơn, bỏ lại đội quân ở phía sau.
Nỗi nhớ nhung đến cồn cào, sự lo lắng khắc cốt ghi tâm, và cả cảm giác như bị thiêu đốt trong địa ngục, sẽ chỉ mất đi khi chàng được ôm dáng hình gầy gò mảnh mai trong vòng tay.
Sính Đình, Sính Đình, Sở Bắc Tiệp biết sai rồi.
Bạch Sính Đình thông minh, Bạch Sính Đình ngốc nghếch, Bạch Sính Đình lương thiện, Bạch Sính Đình độc ác, đều là Bạch Sính Đình mà Sở Bắc Tiệp yêu tha thiết.
Cả đời này không bao giờ thay đổi.
Trăng đã lên.
Trong ký ức của Sính Đình, ánh trăng chưa bao giờ khiến trái tim nàng tan nát đến mức này.
Ánh trăng hiền hòa chiếu rọi nhân gian, soi tỏ mọi nỗi ai oán khổ đau trong cuộc đời, lạnh lùng khiến người ta tê tái.
"Chúng ta thề với ánh trăng, không bao giờ phụ bạc."
Chương trước | Chương sau