Polaroid
Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng - Chương 29

↓↓

Cũng dưới ánh trăng này, nàng đau khổ đáng thương, chàng dịu dàng như nước.

bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Đúng thế, từ nay trở đi, nàng là vương phi của ta, ta là phu quân của nàng."


"Không được đâu..."


"Tại sao?"


"Thiếp là cầm kỹ."


"Ta thích tiếng đàn của nàng."


"Thiếp không xứng với Vương gia."


"Ta xứng với nàng."


"Thiếp... thiếp không đủ đẹp."


"Cho một mình ta ngắm, thế là đủ."


Lời nói như vẫn vang bên tai.


Trăng ơi, trăng còn ghi nhớ? Trên đỉnh ngọn Điển Thanh, Bạch Sính Đình giơ tay ra, từng tấc, từng tấc, rụt rè xuyên qua quốc hận cao như núi, vượt mọi khói lửa chiến tranh, vứt bỏ mười lăm năm công ơn dưỡng dục chưa biết ai đã phụ ai.


Nàng chỉ biết mình đã vượt qua khói lửa của trận chiến, vượt qua mười lăm mùa xuân, hạ, thu, đông ở vương phủ Kính An. Nàng chỉ biết mình đã giơ tay ra, xuyên thủng quốc hận cao như núi.


Kẻ si tình gặp chuyện quốc gia, chẳng lẽ không có chốn an thân?


Sính Đình ngẩng đầu, nhìn trăng treo nơi chân trời.


Trăng lạnh lùng lên cao, lặng lẽ leo qua cành cây, lên đến tận ngọn.


Phương Đông, vẫn bặt vô âm tín.


Bầu trời nặng nề, bốn phía im lặng chết chóc, cũng giống như từng người đang nín thở chờ đợi.


Sau lưng nàng, bát thuốc đen ngòm nguội ngắt.


Trăng sáng vô tình, thời gian vô tình. Nàng ngẩng đầu, nhìn mặt nguyệt vẫn đang trôi dần lên ngọn cây.


Môi nàng hằn những vết răng, bàn tay cũng rõ bao vết sẹo.


Mắt nàng cay cay, nóng rát, nhưng lệ vẫn chẳng rơi dù chỉ một giọt. Nàng sợ rằng khi tiếng khóc vang lên, ác mộng sẽ thành sự thật.


Sính Đình đứng bên cửa sổ, lưng thẳng tắp, sống lưng chẳng khác nào một thanh bảo kiếm. Nàng chỉ có thể đứng thật kiên cường, bởi chỉ cần khẽ cử động, nàng sẽ không thể trụ vững, mà vỡ thành ngọc nát, rồi bị gió cuốn đi, chẳng lưu lại dù là một vết tích.


"Từ hôm nay, nàng không được để mình đói, không được để mình lạnh, không được làm tổn thương bản thân."


Nàng không sao quên được từng lời nói cũng như ánh mắt thâm trầm, lồng ngực ấm áp của Sở Bắc Tiệp.


Nếu đã thực sự yêu, sao còn lo quốc hận thù dày?


Nếu đã yêu chân thành tha thiết, yêu không từ bỏ, mặc con tạo xoay vần, vẫn chẳng thay đổi ý nguyện thuở ban đầu.


Có gì quan trọng hơn là trở về bên người yêu mình ngày đêm mong ngóng?


Thời gian cứ thế trôi đi.


Trăng sáng, xin đừng phụ ta!


Mười ngón tay ngọc của nàng túm chặt vạt áo trước ngực.


Trăng sáng không có tai, nhưng có lẽ nghe được tiếng lòng của Sính Đình, vậy mà vẫn tàn nhẫn bỏ mặc nàng.


Phương đông vẫn bặt vô âm tín.


Màu tuyệt vọng phủ đầy đôi mắt trong của nàng.


Trăng đã chếch sang bên.


Sính Đình ngẩn ngơ nhìn ánh trăng đã lên đến ngọn cây, ánh trăng vô tình, u ám, lạnh lùng.


Khoảnh khắc này, nàng đã quên ngày mồng Sáu, quên hết đội quân hùng mạnh đang bao vây ngoài kia, quên cả Túy Cúc, Hà Hiệp, quên lời thề của mình.


Nàng đã quên tất cả.


Cảm giác trống rỗng, tay chân cũng như tê dại.


Chỉ có tiếng trái tim vỡ thành trăm mảnh, chậm rãi mà đau nhói, từng mảnh, từng mảnh một.


Giống như hoa sen bằng thủy tinh đang gãy dần từng cánh.


Vỡ rồi.


Vương vãi khắp mặt đất.


"Cô nương..."


Sính Đình từ từ quay lại, nhìn về phía Túy Cúc mặt mũi bi thương đang đứng phía sau, rồi chuyển ánh mắt sang bát thuốc đen ngòm trên bàn.


Túy Cúc nước mắt ròng ròng nhìn Sính Đình bước về phía mình, hai tay bưng bát thuốc lên.


Bát thuốc nặng tựa ngàn cân, bàn tay Sính Đình run rẩy, khiến thuốc sánh ra ngoài, tiếng giọt thuốc rơi trên bàn làm căn phòng trầm mặc càng thêm ngạt thở.


Sính Đình mở to đôi mắt, như muốn nhìn thật rõ bát thuốc đen ngòm trước mặt, để rồi khắc ghi trong tim từng gợn sóng lăn tăn trên đó.


Đã hết dịu dàng.


Đã hết phong lưu.


Trong mắt nàng chỉ còn nỗi đau cùng sự tuyệt vọng đang giày vò, như thể phải mở to mắt nhìn người ta từ từ móc hết lục phủ ngũ tạng của mình ra ngoài.


Túy Cúc biết, mình sẽ không thể quên ánh mắt lúc này của Sính Đình.


Sính Đình bưng bát thuốc đưa lên miệng, dừng lại một chút, như thể đã hết sức lực. Môi chạm vào bát thuốc lạnh, cảm giác thê lương như mất sinh khí, nàng khẽ rùng mình, hai tay buông thõng.


Choang!


Bát thuốc vỡ tan, nước thuốc đen lênh láng dưới sàn.


Nước mắt vốn đã nuốt vào trong giờ tuôn trào như chuỗi trân châu bị đứt, lăn dài trên gò má.


Sính Đình khuỵu chân, ngồi phịch xuống đất, run rẩy trong đau khổ, hai tay ôm vai. Tiếng khóc xé gan xé ruột, vô cùng thê thảm bật ra từ đôi môi nhợt nhạt của nàng.


"Bạch cô nương..."


Túy Cúc thương xót vuốt tóc nàng. Sính Đình giật mình, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, cầu khẩn: "Túy Cúc, đừng ép ta. Ta xin người, đừng ép ta!".


Cảm giác như bị rắn cắn, Túy Cúc rụt vội tay về.


Đây có phải là Bạch Sính Đình phong lưu khoáng đạt?


Có phải Bạch Sính Đình sau mấy ngày không ăn không uống, vẫn nằm nghiêng trên giường đọc sách, thoải mái hỏi: "Ngươi có ngửi thấy hương thơm của tuyết ngoài kia không?"


Có phải Bạch Sính Đình gảy đàn trong tuyết, cất tiếng ca trong gió, hào hứng hái nụ mai?


Không phải.


Nữ nhi phong lưu như tiên giáng trần đã không còn nữa.


Nàng đã bị hủy hoại trong tay Hà Hiệp, trong tay Đông Lâm vương, trong tay Sở Bắc Tiệp, và trong chính tay Túy Cúc.


Giang sơn tanh mùi máu, không có chỗ cho một Bạch Sính Đình kiêu ngạo, cố chấp.


Sính Đình ở ngay trước mắt mà như cách xa vạn dặm, chỉ cần Túy Cúc khẽ giơ tay chạm vào, nàng sẽ hóa thành sương khói, tan biến vào hư vô.


Bát thuốc do chính tay Túy Cúc sắc đang đổ loang trên mặt đất sao giống vết máu đen thế.


Túy Cúc nhìn Sính Đình khóc nấc mà đứt từng khúc ruột. Nàng không biết mình lại có thể tàn nhẫn đến nhường này.


Bóng Mạc Nhiên bỗng xuất hiện ngoài cửa phòng, "Xe ngựa Hà Hiệp sai người đưa tới đang chờ ngoài đại môn biệt viện".


Tảng đá lớn đè lên trái tim mệt mỏi đầy thương tích của nàng.


Sính Đình bám vào tướng, từ từ đứng dậy gạt nước mắt, khuôn mặt dưới trăng trắng bệch hơn xác người, trầm giọng: "Biết rồi".


Đã lập lời thề thì phải thực hiện.


Khuôn mặt kiên nghị, Mạc Nhiên lấy từ sau lưng ra một sợi dây thừng, ném về phía Túy Cúc cũng đang giàn giụa nước mắt, nói: "Trói Bạch cô nương lại".


Mệnh lệnh khác thường phát ra với giọng vô cùng kiên quyết.


"Mạc Nhiên?"


"Bạch cô nương, không phải cô nương không giữ lời hứa, mà chỉ là vạn bất đắc dĩ...", Mạc Nhiên giữ chặt thanh kiếm bên hông, "Nhưng, Mạc Nhiên đã hứa với Vương gia, còn ta thì còn cô nương!".


Sở Bắc Tiệp bỏ lại đoàn quân phía sau nửa dặm.


Trăng vẫn trôi, như có lưỡi đao khắc một đường hằn lên tim chàng. Trăng càng lên cao, lòng chàng càng trĩu nặng. Lưỡi đao ấn mạnh vào tim, máu tươi nhỏ xuống ròng ròng.


Trăng đã chếch sang bên.


Chàng ngẩng đầu, nhìn về phía núi xa xa, trong tầm mắt chỉ có sắc tuyết, lạnh như tay chân gan ruột chàng.


Sính Đình, đợi ta!


Ta nguyện hai tay dâng lên nàng tất cả phúc phận phú quý đời này của mình.


Hãy đợi ta thêm lúc nữa.


Thêm một lúc.


Từ nay, ta sẽ không rời xa nàng nửa bước.


Từ nay, những chuyện quốc gia đại sự cũng không thể ngăn cách đôi ta.


Từ nay, khắp thiên hạ này, trong mắt Sở Bắc Tiệp chỉ có mình Bạch Sính Đình là đáng quý nhất.


Sính Đình, Sính Đình!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Mắc nợ

Mắc nợ

Chả biết có phải mang nợ hay không mà tôi và 1 cô bạn học chung từ thời tiểu học

28-06-2016
Hẹn ước của mùa hè

Hẹn ước của mùa hè

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Một phút cho sáu năm

Một phút cho sáu năm

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho truyện ngắn "Tháng năm không trở lại") Dường như

27-06-2016
Bạn tôi ơi...!!!

Bạn tôi ơi...!!!

(khotruyenhay.gq) Nó! Một anh chàng có dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt

28-06-2016
Báu vật của gia đình

Báu vật của gia đình

Đến bây giờ thì bộ đỉnh đồng đã trở thành báu vật của gia đình tôi vì nó vừa

24-06-2016
Làm sao để quên

Làm sao để quên

Sau khi thất tình, chúng ta cứ thích hỏi : "Tôi làm sao để có thể quên anh ta? Tôi rất

24-06-2016