Disneyland 1972 Love the old s
Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng - Chương 27

↓↓

Ánh mắt mọi người đều bị cuốn theo ma lực của nàng, nhìn theo hướng nhìn của nàng, dính chặt về phía rừng núi đối diện.

bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Từ phía xa, lặng lẽ xuất hiện hơn mười tướng sĩ khỏe mạnh trên nền tuyết trắng, rồi lại tản ra, một dáng hình khoáng đạt thẳng tắp tiến tới.


Lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao.


Môi mỏng câm nín, lại như thoáng nét cười.


Khuôn mặt tuấn tú, không góc cạnh như Sở Bắc Tiệp mà dịu dàng phong lưu.


Cánh tay cầm kiếm vô cùng vững chãi.


Từ khoảnh khắc đầu tiên khi Hà Hiệp xuất hiện, ánh mắt Sính Đình không hề rời nửa phân. Cũng như ánh mắt Hà Hiệp chỉ dừng nơi Sính Đình.


Hà Hiệp nhẹ nhàng cất bước, tiến về phía Sính Đình, để lại những dấu chân in hằn trên tuyết.


Mạc Nhiên cầm chắc tay kiếm, ánh mắt như chim ưng của các thị vệ dõi theo Hà Hiệp. Tất cả khom lưng, sẵn sàng lao đến với tốc độ nhanh nhất, mạnh nhất.


Theo sau hộ vệ hai bên Hà Hiệp là những binh tinh mặc thường phục. Mỗi khi Hà Hiệp cất bước, hai hàng cung tiễn cùng tiến theo, tay giương cung, mũi tên nhắm thẳng về phía nhóm người Sính Đình, sẵn sàng chờ lệnh.


Khi quân sĩ hai bên sắp giao tranh, Hà Hiệp dừng bước. Hắn đã ở ngay trước mặt Sính Đình, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy sóng mắt hỗn loạn mà Hà Hiệp đang cố nén lại.


Gió lạnh như đóng băng không khí, đóng băng khoảng cách giữa hai người, chỉ cách một bước chân mà không thể tiến tới, cũng chẳng thể lùi lại.


Ngay cả Hà Hiệp cũng không ngờ rằng, gặp Sính Đình lại ngổn ngang trăm mối, lại đau đớn vì ánh mắt của nàng đến thế.


"Thiếu gia nhìn xem." Cuối cùng vẫn là Sính Đình phá vỡ sự im lặng. Nàng nở nụ cười, ngón tay ngọc chỉ vào mình, "Có đẹp không?".


Y phục đỏ thẫm, nổi bật trên nền tuyết. Màu trắng tinh khôi kéo Hà Hiệp trở về vương phủ Kính An yên tĩnh thanh bình...


Tiểu nha đầu Sính Đình chạy trên con đường tuyết, y phục đỏ thẫm dài quét đất, làu bàu với Hà Hiệp đang đọc sách trong trung đình: "Thiếu gia gạt người, màu này may váy xấu chết đi được, muội không mặc nữa đâu", nói xong liền quay đi.


"Đừng đi! Đẹp lắm, đẹp lắm, ta không lừa muội đâu! Sính Đình, Sính Đình, đừng đi, để ta vẽ cho muội một bức." Hà Hiệp chạy ra khỏi trung đình, vội ngăn nàng, cười vui vẻ, "Chỉ một bức thôi, ta vẽ cho muội xem, muội sẽ biết ta không nói sai".


Tuyết vẫn trắng.


Vương phủ Kính An giờ đã thành đống tro tàn.


Hà Hiệp hít một hơi sâu: "Muội ghét nhất màu đỏ thẫm".


"Nhưng thiếu gia lại thích nhất muội mặc màu này." Sính Đình lặng lẽ nhìn xuống gấu váy, khẽ nói, "Thiếu gia còn nhớ lần muội mặc y phục đỏ thẫm đi trong tuyết trắng không?", giọng nàng như tia sáng, dội về quá khứ xa xôi.


"Nhớ", Hà Hiệp cảm khái, thở dài một tiếng, "Ta cũng biết, lúc này, muội đang vì ta mà mặc nó".


Hà Hiệp khẽ thở than, cởi áo choàng lông chồn dày trên vai, tiến lên phía trước.


Khoảnh khắc ấy, gần như tất cả tướng sĩ hai bên đều thót tim, mũi tên sắp bay ra khỏi cung.


Nhẹ nhàng khoác áo choàng lên vai Sính Đình, cũng giống như trước kia, Hà Hiệp sưởi ấm hai gò má nàng bằng lòng bàn tay ấm nóng.


"Nhìn xem, lạnh cóng rồi này", nụ cười trên môi Hà Hiệp cũng như xưa.


Sính Đình ngoan ngoãn đứng đó để Hà Hiệp mặc áo cho, để bàn tay ấm nóng của Hà Hiệp sưởi ấm gò má ửng đỏ của nàng, nghe Hà Hiệp dịu dàng: "Muội hà tất phải thế? Chẳng lẽ muội mặc màu khác, ta sẽ không ra gặp muội? Chẳng lẽ ta là kẻ không có trái tim, quên sạch tình nghĩa mười lăm năm qua?".


Hà Hiệp nhìn nàng thương xót, khẽ đưa tay tháo những lọn tóc trên đầu nàng để mái tóc đổ dài: "Muội chưa bao giờ tự chải kiểu này, tuy giống, nhưng khi trước ta chải cho muội không phải như vậy".


Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào họ.


Một người là phò mã Vân Thường, một người là nữ nhân của Đông Lâm Trấn Bắc vương.


Nhưng tất cả đều thấy cảnh tượng trước mắt vừa đẹp vừa thuần khiết, giống như đoạn ký ức đẹp nhất cất giấu tận đáy lòng mỗi con người, chỉ e một tiếng động khẽ cũng phá tan mộng cảnh, quay về hiện thực phũ phàng.


Quá khứ của vương phủ Kính An dần trở lại...


Dường như Sính Đình vẫn là thị nữ của Hà Hiệp, hai người vẫn cùng nhau rong ruổi, bên nhau sớm tối, thỏa sức vui đùa. Hình dáng ấm áp ấy, đôi mắt trong veo lấp lánh ấy, dù chỉ cái nhíu mày hay nét cười của nàng cũng khiến người ta vui mắt...


Bất cứ lúc nào, chỉ cần nhớ ra, Hà Hiệp lại gọi, Sính Đình! Sính Đình! Hắn tìm nàng khắp vương phủ, gặp ai cũng hỏi. Đang ở một góc nào đó trong vương phủ, nghe tiếng thiếu gia gọi, Sính Đình vội vã chạy ra, ngẩng lên, hai ánh mắt trong veo và thẳng thắn chạm nhau, nàng cất tiếng hỏi: "Lại gì thế? Muội đang bận, không rảnh làm cột người cho thiếu gia vẽ đâu".


Sở Bắc Tiệp, Sở Bắc Tiệp thì có đáng gì?


Dựa vào cái gì mà Sở Bắc Tiệp dám cướp đoạt hồn phách, trái tim nàng? Dựa vào đâu mà mười lăm năm thân thuộc của họ lại không sánh được với vẻn vẹn mấy ngày bị Sở Bắc Tiệp cưỡng đoạt?


"Sính Đình, ta nhớ muội."


"Ba mươi vạn binh mã đe dọa biên cương, ép Đông Lâm vương dụ Sở Bắc Tiệp, đều là vì muội."


"Sở Bắc Tiệp đối với muội thế nào? Nhận được vương lệnh là lập tức bỏ mặc muội."


"Hắn đối với muội không tốt, muội hà tất phải khổ sở bạc đãi bản thân? Chúng ta lại như xưa, há chẳng phải vui sao?"


Hà Hiệp quay người, chỉ về phía binh sĩ đang đứng đầy đằng sau: "Ta dẫn theo tinh binh trèo núi lội sông đến đây, vẫn nhẫn nại không bắn một mũi tên. Sính Đình, chẳng lẽ muội vẫn chưa hiểu ý của ta? Trước giờ ta chưa từng khiến muội tổn thương".


"Ý thiếu gia là muốn Sính Đình đi theo thiếu gia, đúng không?", ánh mắt nàng xa xăm, giọng nói cũng xa xăm.


"Muội không đồng ý sao?"


"Làm gì có chuyện đó?" Ánh mắt Sính Đình nhìn về phía lá cờ trắng treo trên cao, chắc chắn đây là lần đầu tiên sắc trắng ấy được kéo lên ở nơi thuộc về Sở Bắc Tiệp, "Cờ trắng đã treo lên, Sính Đình sao có thể nói không?". Nàng mỉm cười, rồi quay đầu nhìn Hà Hiệp, "Thiếu gia muốn đưa người đi, hay đưa cả trái tim?".


Thoáng chút bi thương, Hà Hiệp trầm giọng: "Ta cần cả hai".


Khóe môi xinh thoáng nụ cười bi ai, Sính Đình than thở: "Thiếu gia làm thế này, mấy phần vì Sính Đình? Thiếu gia không dùng vũ lực với muội, chẳng phải vì muốn giáng cho Sở Bắc Tiệp một đòn nặng nề hơn sao? Nếu Sở Bắc Tiệp biết muội tình nguyện theo thiếu gia, đòn này còn đau hơn cả khi thua trận trên chiến trường". Lặng lẽ thở dài, giọng nàng dần trở nên kiên định, "Cũng đành, chỉ cần thiếu gia đáp ứng một việc, muội sẽ cam tâm tình nguyện theo thiếu gia".


Hiểu ngay ra ý tứ của nàng, Hà Hiệp lập tức hỏi: "Muội muốn ta đợi bao lâu?".


"Mồng Sáu."


"Sính Đình, Sở Bắc Tiệp sẽ không về."


"Vậy thì, qua mồng Sáu muội sẽ đi theo thiếu gia." Nàng đưa ngón tay lên môi, cắn mạnh, từng giọt máu đỏ tươi nhuộm trên nền tuyết trắng, như áng mai đỏ bất ngờ nở rộ.


"Bạch Sính Đình xin thề với Trời, nếu qua mồng Sáu, Trấn Bắc vương không về, ta sẽ cam tâm tình nguyện đi theo Phò mã Vân Thường, không chút hối hận. Nếu phản bội lời thề, ta sẽ chết mà không có đất chôn."


Những tướng sĩ có mặt ở đó nghe thấy lời thề khí phách của nàng đều hết sức kinh ngạc.


Chiến trường hiểm ác, Hà Hiệp thân phận cao quý, bí mật tới tận đây, có thể rời khỏi nơi này sớm chừng nào tốt chừng đó. Nay mạnh yếu đã phân, tướng sĩ của Sở Bắc Tiệp đã treo cờ trắng xin hàng, bắt sống Bạch Sính Đình là xong, hà tất phải mạo hiểm chờ hai ngày?


Có ai lại đáp ứng điều kiện của nàng?


Nhưng, Hà Hiệp bất ngờ gật đầu, hào sảng: "Được, sau mồng Sáu, ta sẽ đến đón muội".


Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn Hà Hiệp quay người rời đi không chút do dự. Đám hộ vệ theo sau xếp hình cánh quạt thoái lui, mũi tên vẫn hướng thẳng về phía biệt viện.


Thấy họ lùi vào rừng, không một dấu tích, Mạc Nhiên mới cảm thấy lòng bàn tay cầm kiếm đã ướt đẫm mồ hôi.


©ST.E.NT


Tuyết trắng mênh mang, trống trải đến cô quạnh.


Sính Đình đứng yên ở đó, nhìn Hà Hiệp rời đi.


"Bạch cô nương?", Mạc Nhiên tiến lại gần, hạ giọng gọi.


Sính Đình quay lại, ánh mắt trong veo, môi nở nụ cười chua xót: "Mười lăm năm tình nghĩa đổi lấy thời gian hai ngày". Nàng vẫn đứng đó, ngây dại nhìn về hướng Đông, khẽ hỏi, "Nghe giọng Hà Hiệp, chắc Vương gia không thể về trước mồng Sáu, Mạc Nhiên thấy thế nào?".


Mạc Nhiên do dự: "Hà Hiệp chắc chắn như vậy có lẽ đã được sự giúp đỡ của Đại vương ở thành đô. Tình hình này e là...".


"Vương gia là nhân vật thế nào, nếu Vương gia muốn trở về, liệu có ai ngăn nổi?" Sính Đình nói giọng chắc chắn, "Nếu trong lòng có ta, nhất định Vương gia sẽ về trước mồng Sáu".


Nhất định sẽ về.


Mỹ nhân, rượu ngon, cường quyền, lợi lộc đều không thể ngăn bước chân chàng.


Chỉ cần nhớ lời hẹn, chàng sẽ về trước mồng Sáu, vội vã trở về để gặp nàng.


Túy Cúc cùng Hồng Tường vẫn đang lo lắng chờ trong sân. Thấy lá cờ trắng từ từ được kéo lên ở đại môn, Túy Cúc khẽ ôm lấy Hồng Tường sắc mặt đã trắng bệch vì sợ hãi, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh.


Vẫn không một tiếng binh đao.


Dường như cả gió cũng ngừng thổi, không còn tiếng gào thét.


Đợi đến mức gân mạch sắp đứt rời, hai người mới thấy Mạc Nhiên đưa Sính Đình về. Sắc mặt Sính Đình trắng gần như trong suốt, mệt mỏi rã rời. Nàng không còn khoác chiếc áo choàng trắng lúc trước, mà đổi sang áo choàng lông chồn màu sẫm thượng hạng.


Họ lặng lẽ bước theo vào trong. Thấy Sính Đình không nói lời nào, Túy Cúc cũng chẳng hỏi nhiều, lặng lẽ bưng tách trà nóng lên cho Sính Đình, để nàng ngủ một giấc thoải mái, rồi mới quay sang ra hiệu cho Mạc Nhiên đang im tiếng nãy giờ, sau đó vén rèm bước ra ngoài.


"Xảy ra chuyện gì thế? Ta nhìn thấy lá cờ trắng đang bay." Túy Cúc thân phận đặc biệt, lại có giao tình với Mạc Nhiên, nên không ngần ngại, hỏi thẳng.


Mạc Nhiên chau mày, thuật lại rõ sự việc.


Sự tình tiến triển khiến người ta trở tay không kịp, vào lúc không thể nhất, Sính Đình đã thêm được hai ngày quý giá.


Nghe đến đoạn Hà Hiệp đồng ý ngay, hai mắt sáng ngời, Túy Cúc khẽ thở dài, giọng buồn bã: "Chẳng trách người ta nói, tiểu Kính An vương của Quy Lạc là nhân vật đương thời duy nhất có thể so sánh với Vương gia chúng ta. Trí tuệ ấy, khí phách ấy, chẳng trách khiến công chúa Vân Thường thần hồn điên đảo, dâng hết cả binh quyền Vân Thường".


Kế này chỉ mình Bạch Sính Đình mới có thể dùng. Giao hẹn này cũng chỉ mình Hà Hiệp mới có thể đáp ứng.


Ngoài hai người họ, đổi lại bất cứ ai trên thế gian này cũng không thể xảy ra cục diện ngoài sức tưởng tượng ấy.


Mạc Nhiên vẫn lo lắng, chau mày: "Bạch cô nương vô cùng chắc chắn, nói Vương gia sẽ về kịp. Nhưng nhỡ chăng Vương gia bị người trong cung kéo dài thời gian thì sao? Với lợi thế trong tay Hà Hiệp, dù chúng ta có liều chết, cũng chẳng thể đưa Bạch cô nương ra ngoài".


Im lặng hồi lâu, Túy Cúc nói: "Dù có thể liều chết để đưa Bạch cô nương ra ngoài, cô nương cũng không theo chúng ta. Hà Hiệp mạo hiểm tác thành cho tâm nguyện của cô nương, cô nương sao có thể vi phạm lời thề? Hơn nữa...". Nàng mím chặt môi, nhìn chăm chăm xuống đôi giày thêu hoa của mình, nói tiếp, "Nếu thực sư Vương gia coi nhẹ Sính Đình, không kịp về, hà tất Bạch cô nương phải lưu lại nơi này?".


Hai người cùng thở dài.


Bạch Sính Đình phong lưu tao nhã, thông minh lanh lợi, quyết không phải người thường.


Nàng có thể chịu trăm ngàn lần khổ, nhưng không để lòng chịu chút thương tâm.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Vũ khuynh thành - Nam Cung Dao

Văn án: Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế

15-07-2016 1 chương
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Đi theo lời của gió

Đi theo lời của gió

Đoàn tàu chạy qua một đồng cỏ rộng mênh mông. Những con bò lững thững nhai những

24-06-2016