Insane
Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng - Chương 27

↓↓
Đám binh sĩ dàn trận sẵn sàn nghênh địch, các thị nữ nín thở chờ đợi. Biệt viện ẩn cư to rộng là thế, vậy mà chỉ trong một ngày đã trở nên lặng lẽ, thiếu cả tiếng kêu quen thuộc của bồ câu đưa thư, yên tĩnh đến chết chóc.


Không ai dám ho to, không ai dám lớn tiếng, bước chân đi cũng thật khẽ khàng. Họ sợ rằng chỉ một tiếng động thôi cũng khiến quân địch đang bao vây tứ phía ập vào tấn công.


Lần đầu tiên Sính Đình ngồi trong thư phòng của Sở Bắc Tiệp.


Khẽ lật xem chồng công văn trên bàn, bên trên có lời phúc đáp của Sở Bắc Tiệp. Những công văn về việc quân chậm trễ, trì hoãn... lời phê lạnh lùng đến sởn gai ốc. Các công văn liên quan tới quốc kế dân sinh, lời phúc đáp hồn hậu chất phác.

bạn đang xem “Cô phương bất tự thưởng - Phong Lộng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thỉnh thoảng lại có một, hai trang riêng biệt, hình như là bài thơ Sở Bắc Tiệp viết từ trước, nét chữ quen thuộc, vững vàng mà phóng khoáng như chính con người chàng.


Dưới cùng chồng công văn là một góc trắng tinh, không biết thứ gì đã bị chủ nhân cẩn thận che đi. Sính Đình rút ra, nhìn kỹ, hóa ra là bức họa được vẽ vô cùng tinh tế.


Bức họa sống động như thật, nét vẽ đậm nhạt cực kỳ vừa mắt.


Có cây, có hồ, có tuyết, có đàn, và cả một người đang đánh đàn mặc chiếc váy màu xanh nhạt, gió thổi lòa xòa vài sợi tóc đen, nụ cười tươi như hoa.


Nụ cười thật đẹp, đến nỗi Sính Đình cũng phải nao lòng.


Nàng ngây ra ngắm bức vẽ, hồi lâu mới có thể rời mắt.


"Bạch cô nương, trên bàn đều là công văn từ trước và một số thứ khác của Vương gia. Bản đồ cùng tấu báo gần đây nhất mà cô nương cần, Mạc Nhiên đã mang hết tới."


Nghe giọng Mạc Nhiên, tâm hồn đang phiêu dạt khắp bốn biển của Sính Đình bỗng như sực tỉnh. Định đặt bức vẽ về chỗ cũ, nhưng lại thôi, nàng cắn răng, cất vào lòng mình.


Nàng ngẩng lên, Mạc Nhiên đang ôm đống đồ bước vào.


"Đây là bức thư Đại vương lệnh cho Vương gia trở về thành đô." Mạc Nhiên trải bức mật tín đính tua vàng lên mặt bàn.


Sính Đình đọc kỹ từng chữ một, vừa đọc vừa nói: "Vân Thường và Bắc Mạc liên quân? Tắc Doãn đã quy ẩn, thống soái Bắc Mạc chắc chỉ có hai người Nhược Hàn, Thân Vinh. Theo ta, cơ hội của Nhược Hàn lớn hơn một chút. Còn Vân Thường...". Cái tên quen thuộc đập vào mắt, nàng bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, vội vàng chớp mắt rồi định thần lại, nhìn kỹ, vẫn cái tên quen thuộc đâm vào tim nàng, rõ ràng in trên tấm lụa.


Cơn đau dữ dội như có vật gì đâm thẳng vào tim.


Sắc mặt trắng bệch, Sính Đình chậm rãi ngồi xuống ghế, vẻ không thể tin: "Hà Hiệp đang bị Quy Lạc vương truy lùng, sao có thể thống lĩnh binh mã Vân Thường đến uy hiếp biên cương Đông Lâm?".


Mạc Nhiên bối rối giải thích: "Hà Hiệp đã lấy công chúa Diệu Thiên, trở thành phò mã, nắm giữ binh quyền của Vân Thường. Tin ấy khắp thiên hạ đều biết, chỉ nơi biệt viện này... Vương gia nói, Bạch cô nương và Hà Hiệp đã chẳng còn liên quan, nên cô nương không nhất thiết phải biết".


Mạc Nhiên nhìn Sính Đình, sắc mặt nàng trắng tựa tuyết.


Hóa ra là vậy.


Hà Hiệp đã thành thân.


Thê tử của Hà Hiệp chính là Vân Thường công chúa.


Hà Hiệp đã lợi dụng hôn sự của mình để mưu cầu món vốn liếng hùng hậu.


Hóa ra, Hà Hiệp vẫn chẳng chịu buông tha nàng.


Hoặc, không chịu buông tha Sở Bắc Tiệp.


Tất thảy đã bị vạch trần cùng niềm đau và sự ưu tư sâu sắc, dù thông minh đến mấy cũng không thể tháo gỡ khúc mắc này.


Sính Đình im lặng cuộn bức thư của Đông Lâm vương lại, đặt sang một bên, khẽ bảo: "Trận chiến nơi biên cương sẽ không xảy ra đâu".


Mạc Nhiên kinh ngạc: "Cô nương sao biết được?".


Sính Đình khẽ lắc đầu: "Bởi Hà Hiệp đã đến đây rồi. Chủ soái không có ở sa trường, chiến trận sao có thể xảy ra?".


Mạc Nhiên biến sắc, trầm giọng: "Đây là vùng đất của Đông Lâm, Hà Hiệp tới tận nơi này, há chẳng phải Đông Lâm đại bại hay sao?"


"Làm gì có chuyện thắng bại. Chẳng qua chỉ là một giao dịch thuận mua vừa bán. Không được sự cho phép của Đông Lâm vương, Hà Hiệp sao dám đem quân bao vây biệt viện?", Sính Đình cười chua chát, lảo đảo đứng dậy.


Đối thủ chính là Hà Hiệp.


Danh tướng đương thời ngang sức ngang tài với Sở Bắc Tiệp. Khi trước vì có Hà Hiệp, Đông Lâm mới không dám dồn dập tấn công Quy Lạc, Sở Bắc Tiệp mới phải hao tâm tổn sức dùng kế ly gián vương phủ Kính An và Quy Lạc vương, ép Hà Hiệp rời khỏi Quy Lạc.


Vốn là người suy tính tỉ mỉ, chắc chắn Hà Hiệp đã giăng kín thiên la địa võng trước khi động thủ, đến lúc kẻ thù rơi vào vòng vây mà vẫn chẳng hay biết, mới phát động trận tấn công cuối cùng, không cho đối thủ bất cứ cơ may chạy thoát nào.


Thủ đoạn ấy, nay lại sử dụng với Bạch Sính Đình.


Sính Đình thấy lòng đắng nghét, hận rằng không thể khóc to một trận, khóe môi thoáng nụ cười lạnh lùng: "Mạc Nhiên hãy mang hết bản đồ và những thứ này đi, không cần xem nữa. Nếu thế lực ngang bằng, chúng ta vẫn còn có cơ sống sót. Nhưng, tình hình này, chúng ta đã chẳng thể giành phần thắng".


Đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Mạc Nhiên, giọng trấn tĩnh: "Tuy không giành phần thắng, nhưng chưa chắc sẽ thua".


Mặc kệ Mạc Nhiên vẫn đang mơ hồ, Sính Đình bước ra khỏi thư phòng, đi xuống bậc thềm.


Nàng bước nhanh về phía cổng lớn của biệt viện, được nửa đường bỗng thấy chậm dần, suy nghĩ giây lát, dường như đã thay đổi ý định, lại quay về tiểu viện của mình.


Đang lo lắng chờ đợi, thấy Sính Đình đi tới, Túy Cúc và Hồng Tường vội vàng ra đón, nhưng không biết phải nói gì.


Sính Đình nhìn họ, biết dù hai người không hề nói ra, song trong lòng vô cùng lo lắng. Cũng chẳng có thời gian an ủi, nàng hỏi: "Ở đây ai có váy màu đỏ thẫm?".


"Nô tỳ có một cái", Hồng Tường đáp.


"Mau mang ra đây." Sính Đình vào phòng, tìm lược, thả tóc, chải thật kỹ, cho tới khi mái tóc thẳng dài đổ xuống như thác nước màu đen.


"Để Túy Cúc giúp." Thấy nàng chải tóc, Túy Cúc bước tới định cầm lấy lược.


Sính Đình lắc đầu: "Cứ để ta".


Nàng soi gương, chia tóc thành hai phần, cuộn vào ngón tay thành từng vòng rồi quấn lên, chẳng mấy chốc đã kết thành đóa hoa tóc.


Ngắm kỹ hai bên trong gương, Sính Đình lắc đầu không hài lòng, lại buông tay, cho tóc xõa xuống.


Hồng Tường tìm thấy cái váy màu đỏ thẫm, mang đến đưa cho Sính Đình, hỏi: "Có mỗi cái này, váy mùa hè, mỏng lắm".


"Chính là màu này", Sính Đình cầm lấy, khẽ sờ vào chất vải, đúng là rất mỏng, "Giúp ta thay váy".


"Trời lạnh như thế, mặc cái váy này đâu có được?", Túy Cúc chau mày, "Túy Cúc có một chiếc váy màu hồng tím, tuy màu sắc không giống lắm, nhưng ấm hơn".


Sính Đình nói giọng chắc chắn: "Nhất định phải là màu này".


Đôi mày của nàng nhướng lên, khiến hai người kia không dám trái lời, đành giúp chủ nhân thay váy. Tuyết vẫn rơi, tuy ở trong phòng, nhưng khi cởi chiếc áo trên người, Sính Đình vẫn thấy rùng mình. Túy Cúc vội vàng lấy áo choàng khoác lên người nàng.


Sính Đình cảm kích nhìn Túy Cúc, hạ giọng: "Ta còn phải chải đầu".


Không cần đến sự giúp đỡ của Hồng Tường và Túy Cúc, Sính Đình loay hoay trước gương hồi lâu. Túy Cúc lặng nhìn vẻ mặt chăm chú của nàng, mười ngón tay nhanh nhẹn lấy bên trái chọn bên phải trên mái tóc, rồi khéo léo cuộn thành đóa hoa màu đen tinh tế, phần tóc hai bên buông xuống tự nhiên, dịu dàng trên cổ, tôn lên làn da trắng ngần lay động lòng người.


Hồng Tường đứng bên cạnh, chăm chú quan sát, bỗng thở dài: "Đẹp thì đẹp, nhưng phức tạp quá, may mà cô nương khéo tay, nếu là nô tỳ, chẳng biết phải chải bao lâu".


Túy Cúc cũng thốt lên: "Đẹp quá, rất hợp với khuôn mặt, đôi mắt và cả khí chất, cốt cách của cô nương, cứ như đây là kiểu tóc dành riêng cho cô nương vậy".


Nghe họ khen, sắc mặt càng thêm ưu phiền, nàng vừa soi gương vừa nói, giọng lãnh đạm: "Không đẹp lắm, đây là lần đầu tiên ta tự chải kiểu tóc này". Nàng đứng lên, nghĩ đến thời tiết lạnh giá ngoài kia, bèn đưa tay cuộn chặt chiếc áo choàng, giấu người vào bên trong, nhìn quanh rồi đứng thẳng lưng, vén rèm bước ra cửa.


Đứng ở cổng tiểu viện, thấy Sính Đình bước tới, ánh mắt Mạc Nhiên dừng nơi chiếc áo choàng của nàng. Tuy đã khoác áo choàng, nhưng dáng hình mảnh mai của Sính Đình vẫn thật rõ ràng.


Sính Đình giấu hai tay trong áo choàng, ngẩng lên nhìn Mạc Nhiên, vẫn chẳng dừng bước, đến lúc ngang qua, bèn hạ giọng: "Đi theo ta".


Như đã hạ quyết tâm, bước chân của nàng không hề do dự, tiến thẳng qua mấy lớp cửa.


Lòng quân lúc này đang vô cùng lo sợ, nhìn bóng cây ngọn cỏ cũng tưởng quân địch đã kề bên. Cổng lớn được đám thị vệ canh chừng cẩn mật, người người cầm chắc tay kiếm, giương đôi mắt to như chuông đồng, tăng cường cảnh giác, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Bỗng thấy dáng hình mảnh mai đẹp tựa hoa lê của Sính Đình lẫm liệt xuất hiện, theo sau là Mạc Nhiên, tất cả đều kinh ngạc ngóng nhìn.


Sính Đình dừng trước cổng lớn, lặng lẽ nhìn cánh cổng gỗ chắc chắn được chống bằng cột thép.


Tuy cánh cửa vẫn còn nguyên, nhưng chắc chắn không đỡ nổi một đòn công kích của Hà Hiệp. Nơi này chẳng phải pháo đài biên thành, sao đủ sức chống chọi với muôn vàn vũ khí công thành sắc bén tung hoành chốn sa trường?


Nàng khẽ nắm chặt tay, che đi bờ vai đang run rẩy, hít thật sâu bầu không khí lạnh giá, rồi nhắm mắt. Khi mở ra, ánh mắt nàng đã đầy vẻ kiên quyết.


"Mở cổng lớn."


Các thị vệ kinh hãi, lặng lẽ nhìn nhau.


Mạc Nhiên lao như bay đến bên nàng, cố nén giọng lo lắng gọi: "Bạch cô nương...".


"Mạc Nhiên cũng là lão tướng trên sa trường, chẳng lẽ không hiểu chỉ một lệnh của Hà Hiệp, chỗ này của chúng ta sẽ không chịu nổi một đòn tấn công? Cứ chờ Hà Hiệp ra tay, chi bằng mời hắn vào." Từng tiếng rõ ràng chắc chắn như những giọt mưa long lanh lần lượt nhỏ xuống trái tim các thị vệ. Đáng kinh ngạc là, những giọt mưa ấy đã gột sạch mọi trái tim lo lắng. Họ không còn suy tính thiệt hơn, mà khôi phục vẻ điềm tĩnh như khi Sở Bắc Tiệp đứng ngay phía trước.


"Mở cổng lớn", thêm một lần lãnh đạm.


Khoảnh khắc ấy, mọi người đều khắc ghi dáng hình sừng sững hiên ngang của nàng.


Chiếc then ngang nặng trịch được rút ra, cánh cổng lớn kêu cót két, từ từ mở rộng. Bãi đất trống ngoài biệt viện và rừng cây rậm rạp phía không xa chìm trong sắc tuyết, dần dần hiện ra trước mắt.


Sính Đình đứng giữa cổng, hiên ngang trong gió. Đôi mắt sáng lấp lánh, nàng nhìn chăm chăm vào tận sâu thẳm trong rừng núi, biểu cảm phức tạp khó nói thành lời.


Chuyện xưa ở vương phủ Kính An như xa vời vợi, lại như ở ngay trước mắt.


Như dòng chảy ấm nóng quanh co dưới lớp đất, chỉ cần khẽ hất lớp đất ấy lên, dòng chảy sẽ tuôn trào, làm ướt sũng tóc nàng, môi nàng, và cả người nàng, thấm vào từng lỗ chân lông, chảy vào huyết mạch, chui vào lục phủ ngũ tạng, khiến nàng vừa ấm vừa đau.


Ánh mắt nàng phiêu dạt về phía chân trời, có ai còn nhớ phương trời Quy Lạc? Có ai còn nhớ mái ngói lầu son của vương phủ Kính An?


Vương phi ơi, binh mã của thiếu gia đang ở ngay rừng núi âm u phủ tuyết trắng ngoài kia, chỉ một tiếng hạ lệnh, nơi này sẽ chìm trong biển máu, tình nghĩa đoạn tuyệt từ đây.


Gió lạnh rì rào, Sính Đình thu lại tầm mắt, nhìn về phía Mạc Nhiên. Nàng khẽ cắn răng, không do dự: "Treo cờ trắng trên nóc cổng".


Giống như Sở Bắc Tiệp, khi đã ra quyết định, chẳng ai ngăn nổi nàng. Mạc Nhiên nặng nề gật đầu.


Những người ở đó đều biết, nếu không có chi viện, sớm muộn gì biệt viện cũng bị công phá.


Tấn công hay đầu hàng đều chung một kết quả.


Sắc trắng tang thương của lá cờ hàng từ từ đưa lên đỉnh cổng, bay phần phật như tiếng khóc không cam lòng trong gió Bắc.


Sính Đình cởi áo choàng, để lộ chiếc váy dài màu đỏ thẫm.


Da trắng, váy đỏ, nàng đứng trong gió tuyết, mái tóc bay bay, đẹp đến rung động lòng người.


Không chỉ Mạc Nhiên, ngay cả Sở Bắc Tiệp cũng chưa từng thấy vẻ đẹp say lòng người của Sính Đình lúc này.


Nàng chỉ im lặng đứng đó, nhưng vẫn chiếm hết linh khí non nước, phong lưu giữa đất trời.


Ánh mắt nàng trĩu nặng nỗi bi ai, lưu luyến, trĩu nặng niềm nhớ thương, đau đớn không nói hết bằng lời, và cả chút dịu dàng động lòng người cất giấu nơi tận cùng sâu thẳm.


Ánh mắt nàng dừng ở một nơi, phía rừng núi đối diện.


Lớp tuyết dài như choàng cho núi rừng chiếc áo bạc, sáng đến nhức mắt, càng khiến không khí thêm đè nén và bức bối. Ẩn nơi đó là bao quân địch đang nắm chắc cây thương, sẵn sàng đợi lệnh!


Trống trận nổi lên, có thể thiên quân vạn mã dũng mãnh sẽ lao ra, cũng có thể là hàng ngàn hàng vạn mũi tên bay xuống.


Nhưng, khuôn mặt Sính Đình vẫn cực kỳ dịu dàng, ánh mắt chăm chú không sợ hãi và phẫn nộ. Ở đó có người vô cùng thân thuộc với nàng, thanh mai trúc mã, sớm tối kề cận, cùng nàng đọc sách, cùng nàng thưởng tuyết, cùng nàng gảy đàn múa kiếm, uy danh hiển hách lẫy lừng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cơn say cuối cùng

Cơn say cuối cùng

Đó là lần đầu tiên anh nói dối Hân. *** Tin nhắn đến từ một số máy lạ: - Anh

29-06-2016
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Mẹ kế

Mẹ kế

Có lẽ trong tâm thức của mỗi người khi nhắc đến dì ghẻ chắc chắn là một người

23-06-2016
Mảnh trăng gầy

Mảnh trăng gầy

Tôi gặp em vào 1 buổi trưa nắng gắt giữa lòng Cần Thơ ồn ã náo nhiệt. Cái cảm giác

24-06-2016