Sau khi tắm rửa, ăn cơm xong xuôi, tôi mượn xe ông anh rồi xin phép đưa Ngô ra bờ hồ ăn kem. Con bé sống tình cảm, ngồi sau mà ôm tôi chắc nịch khiến tôi cũng vui lây. Một cơn gió vô tình lướt ngang qua mang theo một mùi hương đầy thân thuộc... Tôi xoay đầu dáo dác tìm kiếm một thứ gì đó thuộc về mình, nhưng không thể. Hình như cơn gió chỉ muốn gợi lại hình ảnh một người con gái đã từng thuộc về tôi...
- "Sao chú không ăn kem?", Ngô dương đôi mắt long lanh nhìn tôi.
- "À... chú chờ cho nguội rồi chú mới ăn", tôi trêu Ngô.
- "Nguội thì nó chảy hết chứ còn à. Chú ăn đi", Ngô năn nỉ tôi.
bạn đang xem “Vị Tình Đầu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- "Ừ để chú ăn. Ngô ăn nữa không để chú mua thêm?"
- "Cháu có. Nhưng chờ chú ăn xong rồi chú với cháu cùng ăn tiếp luôn nhé"
- "Hì hì, ừ", tôi bẹo má Ngô.
Bỗng dưng có tin nhắn vào điện thoại. Tôi nhờ Ngô cầm hộ cây kem rồi cầm điện thoại lên đọc.
- "Anh M nhớ em chứ? Em Hân này"
- "Hân nào nhỉ?", tôi cố tình trêu cô bé.
- "Để quên em nhanh như vậy chỉ có một khả năng là anh mới bị đẩy xuống giếng thôi"
- "Anh đùa đấy! Anh nhớ mà. Sao hôm nay rồng lại hỏi thăm tôm thế này?"
- "Tôm cá gì. Anh đang ở ngoài Hà Nội phải không?"
- "Sao em biết?"
- "Muốn thì dễ thôi có gì khó đâu. Tối mai anh có bận gì không?"
- "Anh không"
- "Tôi mai mình đi uống nước nhé. 7h30 tối, Trà Hoa, 115 Chùa Láng anh nhé"
- "Em đi một mình à?"
- "Dạ vâng"
- "Anh dắt cháu anh theo luôn được không?"
- "Tùy anh"
Cả nửa năm nay tôi và Hân không nói chuyện với nhau, tự nhiên hôm nay Hân hẹn gặp tôi. Không biết có chuyện gì đã xảy ra!? HN và QC nữa, tôi và Hân sẽ đối mặt với nhau như thế nào sau bao nhiêu chuyện xảy ra!? Tôi đã tưởng tượng hết tình huống này đến tình huống khác, nhưng mọi chuyện lại xảy đến theo một cách ít ai ngờ nhất...
*
**
***
Tôi chở Ngô về mà lòng nặng trĩu. Ngồi đằng sau, con bé cứ tíu ta tíu tít kể hết chuyện này đến chuyện kia, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng ứng. Tội nghiệp Ngô!
Tối hôm sau, vì anh chị về muộn nên tôi nhận trách nhiệm đi đón Ngô. Do có cái hẹn với Hân hơi sát với giờ Ngô tan trường, nên hai chú cháu ăn ở ngoài cho tiện. Bún chả thường ngày vẫn là món ruột của tôi thế mà hôm nay không còn khiến tôi ngon miệng. Tất cả tâm tư, tình cảm tôi đã dành hết cho cuộc gặp với Hân...
Gửi xe, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Hân.
- "Anh đang đứng trước cổng của quán. Em đến chưa, Hân?"
Chưa đầy một phút sau, có tin nhắn hồi đáp.
- "Em đang ngồi bên trong. Anh vào đi. Bàn cuối cùng, góc bên phải, tầng 1"
Cởi giầy để ở bên ngoài, tôi nắm tay Ngô đi vào. Không hiểu sao, sự hiện diện của con bé khiến tôi đỡ lo hẳn. Lần đầu gặp Hân, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào...
Quán trà không quá rộng song thoáng đãng và khá dễ chịu. Quán chỉ có một tầng và một lửng và có phong cách ngồi bệt đúng chất trà đạo. Do hôm tôi đến là vào giữa tuần nên không đông lắm. Tôi tiến thẳng vào trong theo hướng được chỉ thì thấy một cô bé tóc ngang lưng quay mặt vào phía trong, một tay đang cầm cốc trà nhâm nhi...
- "Hân hả em", tôi khẽ mỉm cười mà chưa vội ngồi xuống.
- "Anh ngồi đi", Hân cười đáp lại tôi và chỉ tay vào miếng thảm đối diện.
- "Đây là con anh trai anh. Ngô chào cô đi"
- "Em chào chị"
- "Chú bảo chào cô mà"
- "Nhưng mẹ cháu bảo ai nhìn trẻ gọi là chị hết"
Cả tôi và Hân đều phì cười vì câu lí luận đáng yêu của Ngô.
- "Gọi chị đi! Chị trẻ còn chú M già, Ngô nhỉ", Hân bẹo má con bé.
- "Dạ vâng. Chú M già chị ạ", Ngô toe toét cười. "... nhưng em yêu chú M lắm".
Vừa định đưa tay cốc đầu đứa cháu, nghe xong câu cuối lòng tôi mềm lại. Con bé này sau này nịnh chồng phải biết!
- "Ngô thích uống gì để chị mua cho", Hân nhìn đứa cháu tôi trìu mến.
- "Em thích uống trà bí đao"
- "Để chị lấy trà bí đao cho Ngô nha. Anh thì sao?", Hân quay sang phía tôi.
- "Cho anh trà gừng đi. Anh đang bị viêm họng"
Đến bây giờ, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ Hân. Một cô gái không cao lắm, tầm 1m55, nhìn được, không xinh, tóc dài ngang lưng, hơi uốn theo kiểu xù mì.
Là lần đầu gặp, nên tôi và tôi hơi ngài ngại. Sự có mặt của Ngô là quyết định đúng đắn nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Trong lúc chờ trà mang ra, tôi là người bắt đầu câu chuyện.
- "Trời hôm nay đẹp nhỉ"
Đang cầm tách trà trên tay, Hân suýt sặc.
- "Đó là câu anh bắt đầu với một cô gái lạ à?", Hân tủm tỉm cười.
- "Không. Thật ra anh có câu khác hay hơn, nhưng đang phân vân không biết có nên dùng hay không", tôi gõ ngón tay theo nhịp.
- "Câu gì?"
- "Em xinh hơn anh tưởng tượng", tôi nói tỉnh queo.
- "Câu này thì hay thật. Nể anh lắm em mới nhận đấy nhé", Hân nhún vai như thật.
- "Anh chưa nói cho em biết một điều"
- "Điều gì ạ?"
- "Gặp con gái lạ lần đầu anh hay bốc phét lắm"
- "Nhưng có những chuyện là sự thật hiển nhiên và anh việc anh nói thật hay không cũng chẳng ảnh hưởng đâu ạ", Hân gật gù.
- "Ờ thì...".
Đúng lúc tôi đang cứng họng không biết trả lời thế nào thì trà được mang đến. May quá!
Tôi nhấp một ngụm và chuyển chủ đề.
- "Trà ngon đó Hân. Sao em tìm được quán này?"
- "Lớp em hay đến đây. Hơn nữa, nơi này cũng mang nhiều kỉ niệm với em..."
- "Với ai?", tự dưng tôi tò mò.
Hân không trả lời mà chỉ cầm cái thìa nhỏ khuấy quanh cốc. Cô bé ngẩng mặt lên nhìn tôi một cái rất nhanh rồi lại cúi đầu xuống. Không khó để đoán người đó là HN.
- "Không biết cô tình hay vô tình, đến đây lúc nào bạn em cũng chỉ gọi Trà Gừng như anh vậy. Nó hay bảo với em trời đông mà được nhâm nhi li trà gừng thì chẳng còn gì bằng..."
- "Vậy à..."
- "..."
- "Năm sau em thi ngoại thương chứ?"
- "Anh không muốn nói về bạn em sao?", Hân đã ngừng hành động khuấy cốc lại. Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi.
- "Đã lúc nào anh không muốn đâu...", tôi bỏ ngỏ câu nói.
- "Vậy mình sẽ nói về HN. Được chứ!?"
- "Nhưng anh..."
- "Đó là lí do em muốn gặp anh hôm nay"
- "Vậy thì được"
Tôi ngồi ngay ngắn lại và chờ Hân mở lời trước.
- "Em chưa thấy mối tình nào trắc trở như chuyện của hai người. Thử thách này vừa hết, những tưởng mọi chuyện đã êm thấm thì thử thách khác lại kéo đến. Có bao giờ anh nghĩ anh và bạn em chỉ có duyên mà không có phận không?"
- "... rõ ràng là thế mà", giọng tôi đượm buồn.
- "Phải chi không có chuyện gì xảy ra với QC thì vấn đề có thể được giải quyết đấy. Đằng này..."
- "..."
- "Tại sao anh lại không nói chuyện với HN sau khi có chuyện xảy ra"
- "Anh nghĩ em biết lí do là gì chứ!?"
- "Cho dù là vậy anh cũng có thể nói chuyện với bạn em một lần rồi sau đó làm gì thì làm mà"
- "Anh chờ HN mở lời trước"
- "Tại sao?"
- "Trong chuyện này HN là người quyết định"
- "Quyết định?", Hân nhăn mặt.
Chương trước | Chương sau