- "Ý anh là dễ mở lời hơn"
bạn đang xem “Vị Tình Đầu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- "Cả anh và nó đều có chung suy nghĩ. Tại sao hai người lại bảo thủ như vậy?"
- "Vậy em muốn anh thế nào?"
- "Nếu anh là đàn ông tự khắc anh biết phải làm gì?"
- "HN nói với em với em những điều đó à?"
- "Chẳng cần ai nói. Em nghĩ sao thì em nói vậy!"
Đang đến đoạn cao trào thì tiếng Ngô vang lên. Mải nói chuyện, tôi quên hẳn sự có mặt của đứa cháu.
- "Chú ơi! Ngô buồn..."
- "Để chú dẫn Ngô đi... Hân ngồi lại chờ anh xíu nhé", tôi quay lại nói với Hân.
- "Anh để em dẫn Ngô đi. Anh ngồi lại và suy nghĩ về những điều em nói đi"
Không chờ tôi đồng ý, Hân bế bổng Ngô trên tay rồi nhanh thoăn thoắt biến mất sau lớp cửa gỗ.
Ngồi lại một mình, đầu tôi là một sự giằng xé khủng khiếp. Lẽ nào HN cũng chờ tôi mở lời trước? Rồi thì tôi phải bắt đầu câu chuyện như thế nào? Hàng trăm câu hỏi xuất hiện đan xen cùng lúc khiến đầu tôi như muốn vỡ tung... HN bây giờ đang ở đâu? Gặp tôi để nói những điều vu vơ đó liệu có phải là mục đích duy nhất của cuộc gặp ngày hôm nay. Có khi nào...
Tôi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía gác lửng và... khẽ lắc đầu...
Tôi đứng dậy, từ từ bước lên phía cầu thang, tiến lại gần một chiếc bàn chỉ có một cô gái đang ngồi.
- "Chào người quen! Em định ngồi trên đây mãi sao, HN?"
Em không trả lời, vội đứng dậy và vù chạy xuống dưới. Tôi không đuổi theo ngay mà chờ em biến mất sau cánh cửa mới bắt đầu. Chẳng kịp đi giầy, tôi xỏ bừa vào đôi dép đang nằm chỏng chơ trên thềm rồi lao ngay theo hướng em đang chạy.
Mặc dù dư sức để bắt kịp em, nhưng tôi không làm vậy. Tôi vờn em như một chú mèo con say sưa nô đùa với con mồi bé bỏng của mình. Em chạy nhanh thì tôi chạy nhanh, em chạy chậm tôi cũng chạy chậm, lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định. Được một lúc thấy em có vẻ thấm mệt, tôi tăng tốc chạy song song và nghiêng đầu nói.
- "Đã mệt chưa? Mệt thì ngồi nghỉ một lúc rồi mình chạy tiếp"
Em lấy hai tay bịt chặt tai trong khi chân vẫn chưa thôi guồng. "Bướng bỉnh thật", tôi nhanh như thoắt đảo người ra phía trước và ôm chặt em lại.
- "Buông em ra! Buông em ra!", mặc cho em vùng vẫy, tay tôi vẫn không nới lỏng.
- "Đứng yên đi. Em định chạy đến khi nào"
- "Đến khi không còn nhìn thấy mặt anh. Anh không buông ra em hét lên bây giờ đấy"
- "Hét đi để xem người ta làm gì với một cô nàng tự nguyện đứng yên cho người khác ôm thế này", tôi tỉnh rụi.
- "Anh có buông em ra không?", mặt HN ửng đỏ phần vì mệt, phần vì ngại.
- "Không đấy! Làm gì nhau?"
- "Làm gì nhau à!?"
HN dẫm vào chân tôi một cái thật mạnh. Đau thấu trời, tôi ôm chân nhảy lò cò.
- "Đau quáaaaaa! Đồ dã man"
- "Thế là còn nhẹ đấy. Mẹ em dạy ấy hả... là còn phải lên gối rồi chỏ một phát ngay sau gáy nữa rồi mới chạy cơ", cô nàng cười toe.
- "Sao mẹ em độc ác vậy!? Dẫm chân không sao chứ lên gối là nhiều thằng con trai khóc hận đấy", tôi vẫn đứng trên một chân, hai tay ôm chân còn lại.
- "Anh dám nói mẹ em độc ác hả? Để em làm dậm nốt chân kia xem anh đứng bằng cái gì?"
- "Đàn ông con trai nhiều chân. Không có chân này thì đứng bằng chân khác. Lo gì!"
- "Là sao??? Đàn ông cũng có hai chân chứ mấy!?"
- "Ờ thì hai cộng một", tôi cười như điên trước sự ngây thơ hồn nhiên của em.
Đăm chiêu, suy nghĩ một lúc, cô nàng mới vỡ lẽ.
- "Lại còn già mồm nữa. Anh chết chắc!!!"
Nói điều HN hùng hổ chạy đến, nhăm nhe dẫm vào nốt cái chân lành lặn còn lại của tôi.
- "Anh đùa đấy. Cho anh xin mà"
Vừa nhảy về phía trước tôi vừa hét toáng lên. Đằng sau là tiếng cười giòn tan của em...
*
**
***
- "Hai người đi đâu mới về đấy?", Hân lên tiếng hỏi khi thấy tôi và HN cùng bước vào.
- "À không, tụi anh mới đi ra ngoài có chút việc"
- "Việc gì vào giờ này?"
- "Cũng không quan trọng nên mới về sớm thế này", tôi đáp.
Tôi kéo Ngô ra phía trước mặt HN giới thiệu.
- "Đây là Ngô, con anh trai anh... Ngô chào cô đi", tôi lay tay con bé.
- "Cháu chào..."
Chưa nói hết câu Ngô quay sang hỏi tôi.
- "Chú ơi! Cô này trẻ quá, chú cho cháu gọi là chị nhé"
- "Không được! Riêng chị này Ngô phải gọi là cô", tôi liếc em một cái thật nhanh rồi lại quay xuống nhìn Ngô.
- "Không sao! Ngô cứ gọi chị là chị thôi", em cúi xuống vuốt má đứa cháu tôi và không quên ném cho tôi cái nhìn đầy khiêu khích.
- "Dạ vâng! Em cảm ơn chị"
- "Ngô! Chú nói sao!?", tôi nói rất nhẹ nhàng.
- "Cháu chào cô...", con bé lí nhí nói.
- "Em đưa Ngô về giúp anh nhé Hân!"
- "Dạ được"
Tôi cúi xuống vuốt tóc đứa cháu.
- "Chú đi ra đây có chút việc. Chị Hân đưa Ngô về nhé. Ngô ngoan, chút nữa về chú mua kem cho"
- "Cháu muốn đi với chú", Ngô lay tay tôi.
- "Ngô có muốn ăn kem không?"
- "Dạ có"
- "Vậy để chị Hân đưa về nào"
- "... nhưng cháu vừa muốn ăn kem vừa đi với chú"
- "Chọn một thôi"
- "Cháu đi với chú"
- "Hả?", tôi khá bất ngờ trước câu trả lời của Ngô.
- "Thôi anh cho Ngô đi cùng đi. Em giao bạn em cho anh đó. Nó mà có sứt mẻ gì thì đừng trách em", Hân dư dứ nắm đấm về phía tôi.
- "Ngô lên trước ngồi nè. Ngồi sau chật lắm chú không có lái xe được", tôi giở trò.
- "Dạ vâng", nghe lời tôi Ngô lon ton chạy ra phía trước. Vừa định leo lên xe, đến lượt HN tung chiêu.
- "Ngô ngồi sau cô ôm. Ngồi trước lạnh lắm, về nhà lại viêm họng giống chú M cho xem"
Tôi không hiểu cô nàng ăn gì mà lại nói với cháu tôi ngọt ngào như vậy. Con bé líu quíu nghe theo như thể đang bị thôi miên.
- "E hèm! Ngô! Mẹ bảo là không được ngồi cạnh người lạ mà, có nhớ không!? Nhất là những cô nhìn xinh gái thế này thì càng dễ bị lừa"
- "Anh giỏi thật đấy! Vừa đấm vừa xoa!", HN véo ngay hông tôi một cái đau thấu trời.
Cuối cùng, Ngô ngồi trước, tôi chở và HN ngồi sau cùng. Em ngồi cách xa tôi một khoảng khá xa. Cho dù vậy, tôi vẫn có cảm giác lâng lâng khi tưởng tượng trên xe bây giờ là một gia đình nhỏ. Tôi chạy xe đến con đường sát hồ Tây. Dựng chân trống, khóa cổ xe lại, tôi cùng HN ngồi trên một bậc đá nhìn thẳng ra phía hồ. Cách đó không xa, Ngô chạy lại chơi cùng một đám con nít. Chỗ tôi ngồi khá sáng, nên lần đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm cô gái của mình ở khoảng cách rất gần như vậy.
HN cao tầm 1m63. Em sở hữu làn da trắng ngần và gương mặt rất thanh tú, một gương mặt khiến người khác lúc nào cũng muốn được che chở. Ở vẻ đẹp ấy, tôi thích nhất là đôi mắt đượm buồn lúc nào cũng chất chứa cả bầu trời tâm sự. Trong số đấy, tôi dễ dàng nhìn ra quá nửa là dành cho mình...
- "Em về Việt Nam lâu chưa?"
- "Dạ cũng mới", HN đan hai tay vào nhau.
- "Khi nào em quay lại Đức?"
- "Dạ hơn một tuần nữa"
- "Em về một mình hay về với ai?"
- "Em về với ba. Ba đang công tác ở trong Sài Gòn. Xong việc, ba ra ngoài này lại rồi em với ba quay lại kia"
- "Em bắt đầu học lại chưa?"
- "Dạ rồi. Hết hè này em bắt đầu học lại. Nghỉ cả năm trời không biết em có theo kịp đám bạn không đây", em cười nhẹ.
- "HN thông minh mà! Chắc sẽ ổn thôi", tôi trấn an cô bé.
- "Đừng gọi tên em, nghe xa cách lắm"
- "À ừ..."
Giây phút gặp nhau ngoài đời tôi đã đợi chờ cả thế kỉ, có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi hay muốn kể em nghe, nhưng khi ước mơ trở thành hiện thực, tôi như tự biến mình thành tên ngốc.
Chương trước | Chương sau