Old school Easter eggs.
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 55
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Vong Hoàng Lan - Chương 56

↓↓
Ghi chép của Khôi Nguyên.

Ngọc Diệp đã nhắc nhở tôi rất đúng lúc. Vụ án mà tôi đang theo đuổi vẫn chưa kết thúc. Cây đinh gãy đó buộc tôi phải lật lại hồ sơ. Cây đinh đó và người đàn ông bí ẩn đã hẹn hò với Kiều Oanh trước lúc cô ấy chết... một biến số cần phải có lời giải ngay lập tức. Bằng không, tôi vẫn chưa thể kết thúc vụ án. Người đàn ông đó là ai?

Tôi đã dò hỏi những thông tin liên quan đến con người đó thông qua Văn Phú nhưng vẫn không thu được kết quả như mong muốn. Chỉ có một manh mối rất mơ hồ do Văn Phú cho biết. Anh ta nói: Có một lần anh ấy gọi điện thoại cho Kiều Oanh, lúc đó Kiều Oanh đang hẹn hò với anh chàng kia. Qua điện thoại, Văn Phú nghe rất nhiều tiếng ồn; anh ta khẳng định lúc đó Kiều Oanh đang ở một nhà hàng người Hoa. Tôi có hỏi Văn Phú dựa vào đâu mà anh ta lại quả quyết như vậy? Văn Phú nói: “Tôi nghe thấy tiếng ăn uống, tiếng bát đũa, và tiếng hai người đang nói chuyện, điều đáng nói là hai người đó nói với nhau bằng tiếng Trung Quốc.” Văn Phú nhận mình kém cỏi thua anh chàng đó; đáng lý, Văn Phú phải hiểu hơn về người đàn ông đó mới phải, đằng này ngay cả cái tên của tình địch cũng không biết. Anh ta quá bí ẩn. Và Kiều Oanh cũng vậy, cô ấy ngay từ đầu đã không xem anh là “người thân”, không chỉ đối với Văn Phú, mà đối với bạn bè khác cũng vậy, Kiều Oanh rất kín đáo chứ không cởi mở như vẻ bề ngoài của cô ấy.

Tôi có gọi điện hẹn Minh Hằng để hỏi cô ấy một số thông tin liên quan đến Kiều Oanh. Minh Hằng đã cung cấp cho tôi một thông tin khá thú vị. Cô ấy cho biết, trước lúc Kiều Oanh tự tử, cô ấy đã thấy một “giấu hiệu lạ”. Tôi hỏi đó là giấu hiệu gì? Thì cô ấy trả lời: “Tôi thấy trên cổ Kiều Oanh có những vết bầm.” Tôi hỏi lại: “Một vết hay là nhiều vết?” Kiều Oanh đáp: “Nhiều vết.” Ngoài ra Minh Hằng còn phát hiện trên cầu vai trái của Kiều Oanh có vết răn rất sâu. Tôi hỏi: “Làm sao Minh Hằng thấy được?” Minh Hằng trả lời: “Hôm đó Kiều Oanh đến nhà Minh Hằng, Kiều Oanh đã thiếp đi có lẽ do quá mệt mỏi, lúc kéo chăn đắp cho Kiều Oanh vô tình Minh Hằng phát hiện được.

bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tôi cũng đến nhà cô Thúy để nhờ cô ấy liên hệ với tất cả bạn bè của Kiều Oanh, bằng mọi giá phải biết được tên tuổi của người đàn ông bí ẩn đó. Thông qua cô Thúy tôi tìm đến nhà cô Liễu (vợ thứ hai của Đăng Khoa, mẹ ghẻ của Hoài Phong để điều tra) Cô Liễu hiện tại sống với hai người con trai (em cùng cha khác mẹ với Hoài Phong)

- Anh muốn tìm anh Ba? – Người con lớn của cô Liễu hỏi lại tôi, khi tôi đến chào cô Liễu và hỏi thăm tung tích của Hoài Phong.

- Vâng, tôi có việc muốn gặp anh ấy.

- Anh Ba tôi xuất ngoại lâu rồi, anh muốn gặp cũng khó lắm! – Người con thứ hai của cô Liễu trả lời thay anh mình.

(...)

Tôi hỏi thêm một số thông tin nữa rồi đi khỏi căn nhà đó. Cô Liễu đó thật kỳ cục. Từ đầu buổi đến cuối buổi cô ta ngồi im thinh thít, giống như thể cô ta chẳng thèm quan tâm đến sự hiện diện của tôi, nét mặt cô ta giống như người mất hồn. Song, có một chi tiết làm tôi chú ý, đó là cách họ gọi tên Hoài Phong. Sao lại gọi Hoài Phong là anh ba? Tôi băn khoăn nên tìm đến hỏi cô Thúy. Được cô Thúy tiết lộ mới biết. Trước Hoài Phong, ông Đăng Khoa còn có hai người con trai nữa với một ả gái điếm nhưng không được họ hàng thừa nhận.

Trong thời gian tôi điều tra về người đàn ông bí ẩn đã hẹn hò với Kiều Oanh, tôi tìm kiếm thêm những thông tin có liên quan đến Hoài Phong. Tôi bỗng nhớ lại việc mụ Thùy Dung ngoan cố không chịu nhận mụ đã thuê người ám hại tôi. Tại sao mụ lại làm vậy? Không phải mụ thù là ai? Ai lại muốn hãm hại tôi? Mũi tên hướng về đại ca Phong. Thông qua mối tình huynh đệ giang hồ với Anh Bằng, tôi phát hiện ra một chuyện. Đó là, đại ca phong và Đình Văn (anh bạn của Ngọc Diệp) có “qua lại” với nhau trong mối quan hệ làm ăn. Đình Văn là tổng giám đốc một công ty lớn có trụ sở ở Hàn Quốc, là nhà hảo tâm có tiếng trong nước. Nhưng con người này rất bí ẩn, điều tra về lai lịch của anh ta không có phát hiện gì đáng chú ý, nếu có thì chính ở lý lịch của anh ta quá đơn giản và trong sạch. Một người như vậy sao lại có mối “quan hệ làm ăn” với một tay trùm xã hội đen như đại ca Phong. Còn gã đại ca đó nữa, gần như đã chắc chắc gã chính là Hoài Phong, những gì liên quan tới gã cũng là ẩn số. Hai kẻ đó khiến tôi tập trung sự chú ý. Bọn chúng có quan hệ gì? Chún có liên quan tới đồi trà và tổ chức bí mật đứng đằng sau lưng ông Trịnh Vỹ không? Điều đáng lo sợ là thời gian này Ngọc Diệp thường xuyên qua lại với hắn.

---

Thư của Ngọc Diệp.

Con và Đình Văn đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu cần thiết để chế biến món ăn. Con cũng đã nghĩ đến việc mình sẽ tặng cho ảnh một món quà sinh nhật, nhưng do thời gian kíp quá! Thời gian qua con lại bận với vụ án ở đồi trà, nên quên bẳn.

“Phải làm sao đây?”

Và con tự an ủi mình: “dù sao mày cũng phải trổ tài, làm cho ảnh một bữa tiệc ngon lành. Mày sẽ khiến ảnh vui, và ảnh sẽ cười rất nhiều.”

Sau khi đã mua thức ăn, rượu van, và bánh kem xong, tụi con cho xe dạo phố một vòng mới chịu về. Trên đường về nhà Đình Văn, con đã hỏi ảnh:

- Buổi tiệc hôm nay, anh không mời ai nữa sao?

- Em là người duy nhất đấy!

- Cũng phải, người thân của anh ở dưới Sài Thành hết rồi, ở đây anh có quen ai đâu.

- Sau này, anh sẽ về đây sống. Anh thích không khí và con người nơi đây. - Đình Văn hít vào một hơi thật sâu, tận hưởng làn không khí tươi mát.

- Còn em, chắc sau này em sẽ qua Úc. - Nét mặt con thoáng buồn khi nghĩ đến một ngày mình sẽ sống ở đất khách quê người, xa anh, xa bạn và xa em...

- Qua Úc ư?

- Dạ, anh hai em đang sống ở Úc, em chỉ còn ảnh là người thân duy nhất.

- Em đừng đi! - Đình Văn buồn rầu.

- Em chỉ nói vậy thôi, chứ tương lai ai mà nói được hả anh. - Con mỉm cười với Đình Văn.

Nhà của anh Đình Văn ở cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây số. Trên một ngọn đồi cây cối rậm rạp, đó là căn biệt thự cổ được xây dựng thời Pháp thuộc. Căn nhà nhỏ bằng đá, có mái ngói hình chữ A, một khu vườn nhỏ xinh hình chữ D, được bao quanh bằng những hàng rào cây cắt tỉa gọn gàng. Căn nhà vẫn giữ được nét cổ kín, với hàng phong lan lưỡi hài, treo san sát dưới mái hiên. Một cái màn nhện lớn nằm trong góc tường, sát cửa ra vào.

Anh Đình Văn là một người thành đạt. Ngoài những bất động sản có ở Sài Thành, anh còn có nhiều nhà cửa, đất đai nằm rải rác trên khắp các tỉnh thành trong cả nước. Căn nhà này là một trong số đó.

- Nhà đẹp quá anh!

- Ừm, địa thế và kiến trúc đẹp, chỉ có điều hơi cô lập.

- Biệt thự thì phải vậy thôi, nếu hòa với đám đông thì không còn hấp dẫn nữa.

- Chúng ta vào nhà thôi em!

Con và anh Đình Văn bắt tay vào nấu nướng, căn nhà đầy đủ tiện nghi khiến con không khỏi thán phục bản lĩnh của Đình Văn, không ngờ ảnh còn trẻ mà đã làm nên được một cơ ngơi lớn như vậy; ảnh lại tốt bụng và lương thiện hơn ai, ai mà lấy được ảnh làm chồng chắc phải tu ba mươi kiếp mới được. Nghĩ đến đó con bỗng chạnh lòng, con vừa nhắc lại câu nói hôm nào của Khôi Nguyên: “được chạm vào người tôi cô phải tu ba mươi kiếp đấy Ngọc Diệp!”... “Con người vô tâm kia, đến bao giờ anh mới để lòng tôi được yên đây hả? Anh quá lắm Khôi Nguyên!” Nét mặt con chợt buồn rượi đi!

-Em đang nghĩ gì vậy Ngọc Diệp? - Thấy bộ dạng con như vậy, Đình Văn quan tâm.

- Dạ, không có gì đâu anh. - Con đáp, và cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình.

- Anh gọt dưa leo xong rồi, phải làm gì tiếp đây? - Đình Văn nhướng mày hỏi con.

- Nhiệm vụ của anh xong rồi đấy! Anh hãy lên nhà trên ngồi đi! Để tự em lo liệu.

- Như thế coi sao được, phải giúp em chứ.

- Thôi mà anh. Em không muốn người ta đọc được bí kiếp của mình đâu. - Con mỉm cười nói chọc anh ấy.

- Ok, vậy anh ra ngoài, bắt đầu giây phút háo hức chờ đợi. - Đình Văn cười rất duyên.

Khổ thân cho con sơ Bình à! Vừa nấu ăn vừa phải nghĩ ngợi lung tung. Đầu óc con không thể yên được khi hình dung về con người đó. Trên đời này sao lại có những loại đàn ông như vậy nhỉ? Thật khiến người ta phải đau đầu mệt mỏi, khám phá con người của Khôi Nguyên còn khó hơn gấp trăm ngàn lần khám phá bí ẩn căn nhà ma quái trên đồi trà. Khôi Nguyên là một mê cung, mà bất cứ người phụ nữ nào lạc vào đó, sẽ không thể thoát ra được.

Lời kể của Quốc Việt.

- Sao rồi Quốc Việt? Vẫn không gọi được cho cô ấy sao? - Khôi Nguyên hỏi tôi rất gắt.

- Không được, hình như điện thoại Ngọc Diệp hết pin rồi. - Tôi đáp lời cậu ấy.

- Nhất định gã đã đưa Ngọc Diệp đến một nơi vắng vẻ rồi.

- Sao cậu lại dám chắc như vậy?

- Bộ mặt của gã đã hiện rõ rành rành rồi còn gì.

- Gã đang sống ở đâu? Cậu không biết sao Khôi Nguyên?

- Nếu tớ biết thì còn đứng đây với cậu hay không Quốc Việt?

- Cậu cố nhớ lại xem, có manh mối nào để truy tìm tung tích của gã không.

- A, phải rồi. Nhớ có lần Ngọc Diệp nói với tớ, hắn thường đến trường mầm non Sao Mai; nơi cô ấy đang làm giáo viên. Nếu chúng ta đi nhanh tới đó hy vọng kịp lúc.

- Cậu nói đúng. Thời gian kíp lắm rồi.

---

Chúng tôi khẩn trương đến trường mầm non Sao Mai. Đến nơi thì trường đã đóng cửa, Khôi Nguyên tức lộn ruột, cậu ấy đá mạnh vào cổng trường. “Bong…bong…bong…” - Chú bảo vệ chạy từ trong ra quát tháo:

- Này cậu kia! Làm gì vậy hả?

Tôi chạy lại kéo Khôi Nguyên ra, quay lại nói với chú bảo vệ:

- Xin lỗi chú!

- Có chuyện gì vậy chú Minh? - Giọng một cô gái cất lên.

- Ý Nhi, sao hôm nay cháu về muộn vậy?

- Dọn dẹp lại một ít vật dụng thôi chú Minh à!

Khôi Nguyên nhanh như chớp, chạy tới chỗ cánh cổng, gọi lớn:

- Ý Nhi! Tôi là bạn của Ngọc Diệp đây! Có chuyện muốn nói với cô.

Ý Nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô ấy bị bất ngờ khi đột nhiên có người đàn ông cực kì đẹp trai đến tìm mình, còn xưng là bạn của Ngọc Diệp. Nhưng rồi cô ấy cũng lấy lại được bình tĩnh, xin phép chú Minh bảo vệ mở cổng cho chúng tôi vào nói chuyện.

Cuộc trò chuyện với Ý Nhi thật chẳng bỏ công chúng tôi đã tìm đến, thông qua Ý Nhi chúng tôi biết được gã Đình Văn có hai căn biệt thự ở nội thành. Cả hai căn nhà này đều nằm cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây số.

Ý Nhi là một cô gái rất tuyệt vời. Mới lần đầu gặp mặt mà tôi đã có cảm tình đặc biệt dành cho cô ấy. Cô ấy có một nụ cười rất duyên dáng, khóe môi anh đào mới thật gợi cảm làm sao. Đầu óc tôi thật là đen tối, nhưng thực tế một chút mà nói thì…phải công nhận rằng cái trường mẫu giáo này đúng là có nhiều tiểu thư vô cùng hấp dẫn. Trước là Ngọc Diệp, người yêu của bạn tôi, nay là Ý Nhi - Người mà tôi tin chắc mình sẽ chinh phục được trái tim của nàng một ngày không xa nữa. Vì rõ ràng ánh mắt nàng cho thấy một điều: đó là, nàng cũng rất để ý đến tôi. Ôi, mẹ kiếp! Mong sao không phải tôi đang ảo tưởng.

- Chị Ngọc Diệp bị làm sao vậy các anh? Gần cả tháng rồi chị ấy không đến trường, em có gọi điện thoại cho chị ấy nhưng không liên lạc được.

- Ý Nhi, em có thể giúp tụi anh không! - Khôi Nguyên nói với Ý Nhi.

- Giúp gì cơ?

- Nói ra rất dài dòng. Bây giờ trời cũng tối rồi. Bọn anh muốn tìm Ngọc Diệp, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Em có xe mà đúng không? Hãy để Quốc Việt chở em đi, chúng ta chia ra làm hai đường tìm đến hai căn nhà đó; bằng mọi giá phải tách Ngọc Diệp ra khỏi gã.

Ý Nhi ngơ ngác nhìn tôi và Khôi Nguyên. Hình như nàng không an tâm khi đi với chúng tôi cho lắm, nàng ấp úng…Tôi đành phải moi giấy tờ tùy thân chứng minh mình là sĩ quan cảnh sát cao cấp thuộc đội trọng án quốc gia. Bấy giờ Ý Nhi mới chấp thuận theo sự chỉ đạo của Khôi Nguyên.

- Cô ấy sẽ không sao đâu mà, cậu đừng lo lắng quá! - Tôi nắm chặt cánh tay Khôi Nguyên.

- Gặp được Ngọc Diệp thì gọi ngay cho tớ nhé!

“Rùn…rùn…rùn…” - Chiếc mô tô chở theo Khôi Nguyên phóng đi mất hút, để lại tôi với Ý Nhi, cũng đang khẩn trương đi theo một hướng khác.

---

Thư của Ngọc Diệp.

---

- Em chưa…chưa say mà…để em uống…uống… - Trời đất xung quanh con bắt đầu chao đảo, mọi thứ khi mờ khi tỏ…con đang say rượu. Từ trước đến giờ con chưa bao giờ uống rượu. Nay mới thử cái cảm giác đó ra sao, rượu vang tuy không nặng nhưng với những người chưa có kinh nghiệm như con thì quả là nặng độ thật đấy! Có lẽ người buồn dễ say hơn người tỉnh.

Con nhớ Khôi Nguyên đã từng nói với con, khi con hỏi ảnh: “Rượu có gì thú vị mà anh lại thích đến vậy?” Lúc đó ảnh đã pha trò để chọc con. Ảnh nói con xấu xí, phải rồi… con xấu xí, con không hấp dẫn nên ảnh mới bỏ rơi con, ảnh chán con. Ảnh đẹp trai, ảnh tài giỏi, ảnh lạnh lùng, mạnh mẽ lắm Khôi Nguyên à! Anh khá lắm! Thế thì sao kia chứ? Anh nghĩ tôi sẽ làm gì đây? Tôi sẽ tỏ tình với anh ư, sẽ van xin anh ban phát cho tôi chút tình cảm ư? Không. Tôi không thể…và không bao giờ làm điều đó đâu. Thà tôi cứ âm thầm yêu anh để rồi tôi chịu đựng nổi đau đơn phương, chứ tuyệt đối tôi không đánh mất đi giá trị của mình. Anh cũng thừa hiểu… là đàn ông, hay phụ nữ si tình…đều tầm thường như nhau cả. Tôi yêu, tôi si, hay tôi gì nữa không quan trọng… vấn đề là tôi không quỵ lụy, không bao giờ quỵ lụy đâu Khôi Nguyên, anh đừng mất công chờ đợi điều đó.

- Em say quá rồi Ngọc Diệp! - Giọng Đình Văn. Ảnh đang nắm lấy vai con.

- Em chưa say...chưa say...

- Có phải em đang buồn lắm không? Vì anh ta ư?

- Hừ, đàn ông các anh sao mà vô tình, bạc bẽo đến vậy kia chứ!

- Sai rồi.

- Sai ư? Sai chỗ nào anh nói nghe thử?

- Anh ta không yêu em, nhưng không phải tất cả đàn ông đều không yêu em. Ngọc Diệp à... có điều này đã lâu rồi anh cất giữ trong lòng, anh muốn...

- Stop!

- Em...say đến vậy rồi sao?

- Em hiểu anh muốn nói gì, anh yêu em đúng không?

- Anh... em đã biết rồi ư?

- Hơ...điều đó khó nhìn thấy lắm sao? Anh rất tốt Đình Văn à! Nhưng mà...

Chương trước

↑↑
Lạc Lối Mê Cung

Lạc Lối Mê Cung

Đây là một truyện teen thuộc thể loại Twilight Saga đồng nhân, xuyên không, huyền

21-07-2016 12 chương
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Này Nhóc... Em Là Vợ Anh

Trích đoạn:Khi ba hắn nói chuyện điện thoại xong thì lại nhìn vào phòng cấp cứu và

20-07-2016 3 chương
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh là tựa truyện teen nói về một loài hoa được coi là Cỏ Dại,

20-07-2016 15 chương
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế? là tác phẩm truyện teen hài hước kể về nó - Phạm Băng Du,

21-07-2016 21 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Tên truyện: Yêu Nhầm Người Gỗ ĐáTác giả: Tiểu LiênThể loại: Truyện TeenTình

26-07-2016 10 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Quả táo của Jules

Quả táo của Jules

"Trong tình yêu, duyên số luôn có cách giúp ta tìm lại nhau. Đôi khi, chỉ cần đến một

30-06-2016
Unfriend

Unfriend

Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng

24-06-2016
Cát và đá

Cát và đá

Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói

01-07-2016
Đi theo lời của gió

Đi theo lời của gió

Đoàn tàu chạy qua một đồng cỏ rộng mênh mông. Những con bò lững thững nhai những

24-06-2016
Mùa đi qua

Mùa đi qua

Nếu một ngày các cô gái được ngỏ lời "thích mãi", xin hãy cứ dành một góc trong

24-06-2016