Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 55
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Vong Hoàng Lan - Chương 56

↓↓
Bất ngờ Đình Văn ôm chặt lấy con, ảnh ngăn không cho con nói tiếp nữa.

bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Đừng nói... đừng nói nữa mà Ngọc Diệp... anh không muốn nghe! Em chỉ cần biết rằng anh yêu em... yêu em bằng cả trái tim mình là đủ rồi...

- Ưm...buông em ra! - Con cố vùng thoát khỏi đôi tay lực lưỡng của Đình Văn nhưng vô dụng.

Đình Văn bỗng trở nên khác lạ, ảnh sờ soạn khắp người con khiến con không khỏi hốt hoảng la lên:

- Đình Văn, bỏ tay ra! Anh làm gì vậy hả? Anh…

“Á…”

Đình Văn hôn như điên dại lên mặt, lên cổ con. Ngọc Diệp dùng hết sức bình sinh vùng thoát khỏi cánh tay thép của Đình Văn như vô ích. Đình Văn xốc con lên, mặc cho con vùng vẫy; anh ta ôm con vào buồng ném rầm xuống giường. Cùng với đó anh ta cởi bỏ nút áo sơ mi trên người. Anh ta ở trần, lao lên giường đè chặt lấy cơ thể yếu đuối của con. Con đấm túi bụi vào lưng anh ta, la hét inh ỏi:

- Buông ra… đồ khốn kiếp…anh làm gì vậy hả?… Buông ra…

Người con bị sức nặng khóa chặt, con cố cục cựa cũng khó khăn. Bàn tay thô bạo của Đình Văn nắm lấy lưng quần con giật mạnh. Con túm chặt quần không cho hắn thỏa tà ý. Tay con quờ quạng khắp nơi, cuối cùng cũng nắm được cái bình bông trên đầu giường đánh mạnh vào đầu hắn.

“Choảng”

Cú đánh làm cái bình bông vỡ tung tóe, mà hắn không hề hấn gì. Hắn tức giận bóp cổ con nghiến mạnh.

“Ặc…ặc…ặc…” “khộc…khộc…” - Con nghẹn thở xuýt chết, con lả người đi vì mệt, hắn thô bạo tát con liền mấy cái mạnh khủng khiếp, khiến đầu con đập vào thành giường. Con thở hổn hển, sức lực đã cạn kiệt. Hắn bình tĩnh trút bỏ toàn bộ y phục đang mặc trên người, phơi bày cái thứ khủng khiếp đó. Con kinh hãi khi nghĩ tới những điều sắp xảy ra. Ác vật đó của hắn sẽ đi vào cơ thể con một cách vô cùng man rợ.

- Không được bước tới đây! Nếu anh còn bước thêm một bước nữa tôi sẽ chết cho anh coi! - Con vớ lấy mảnh bình vỡ đưa lên cổ, đe dọa hắn.

- Cô muốn chết lắm sao? Vậy thì chết đi. Tôi sẽ làm tình với xác chết. Ha ha ha ha… - Hắn còn kinh tởm hơn một kẻ bệnh hoạn.

- Đồ biến thái! Cút đi…cút đi…

- Ồ, sẽ thú vị lắm đây!

Lợi dụng lúc con mất tập trung hắn lao vào nắm chặt lấy cổ tay con gỡ mảnh vỡ trên tay ra, rồi đè siết con xuống giường.

“Vậy là hết!”

Con nhắm mắt, buông xuôi… chấp nhận số phận.

“Rầm”

Cánh cửa bật ra đập mạnh vào tường. Nhanh như chớp người đàn ông lao vào ôm lấy hắn quật xuống nền nhà, đấm đá túi bụi. Hắn cũng chống trả lại quyết liệt, hai người đàn ông dằn co nhau rất dữ dội. Con vừa mừng, vừa sợ…đó là Khôi Nguyên, ảnh đã đến để cứu con. Nhưng xem ra tình hình không ổn, Đình Văn quá mạnh khiến Khôi Nguyên phải chống đỡ rất vất vả. Hắn đang ôm chặt lấy anh ấy. Con xán lại để giúp Khôi Nguyên liền bị quơ trúng một đấm té ngửa ra sau. Đình Văn chồm lên người Khôi Nguyên, hắn một tay ôm cứng ảnh; một tay dí mảnh thủy tinh vào cổ anh ấy. Khôi Nguyên gồng mình, nắm chặt cổ tay hắn, không để hắn dí sát mảnh thủy tinh vào cổ. Lợi dụng lúc hắn sơ hở, Khôi Nguyên bấu vào hốc mắt của hắn. Chỉ nghe hắn rú lên một tiếng rồi đứng lên, tay chân quờ quạng. Khôi Nguyên bắt lấy thời cơ, búng tôm bật dậy, đá cho hắn một cú vào bộ hạ. Đình Văn “ứ” lên một tiếng rồi ngã bịch xuống nền nhà.

- Ngọc Diệp, cô không sao chứ? - Khôi Nguyên tựa lưng vào thành giường, vừa thở vừa nói.

Con chạy lại ôm lấy ảnh, không biết nói gì ngoài nước mắt. Khôi Nguyên còn pha trò:

- Cô lại mít ướt nữa rồi! Đúng là tôi mắc nợ cô nhiều quá, không biết khi nào mới trả hết đây? Mau mau kiếm gì trói hắn lại đi trước khi hắn tỉnh dậy! Thằng này công nhận khỏe thật đấy!

---

15 phút sau,

Anh Quốc Việt và Ý Nhi cũng đến. Đình Văn bị trói siết tay bằng chiếc áo sơ mi, hắn đang ngồi cúi mặt nhìn xuống nền nhà, hắn không dám ngẩn đầu nhìn người khác vì xấu hổ. Khôi Nguyên đã khỏe lại, ảnh lục trong tủ lạnh lấy chai bia, ảnh nốc ừng ực giống như kẻ khát nước bị lạc trong sa mạc. Uống xong chai bia, ảnh lấy xì gà ra hút. Trong căn phòng sực nức mùi thơm của xì gà, Khôi Nguyên giải thích cho tụi con hiểu lý do ảnh vẫn chưa chấm dứt vụ án, mà tiếp tục điều tra; cho đến khi đã thấu được ngọn ngành.

- Điều gì khiến cậu tiếp tục kiên trì theo đuổi vụ án, trong khi nó đã “kết thúc” rồi? - Quốc Việt hỏi Khôi Nguyên.

- Như tớ đã nói với cậu, vẫn còn một sợi dây chưa kết nối vào mạng lưới. Cụ thể là cái đinh cùn, Ngọc Diệp đã nhắc nhở tớ rất đúng lúc. Cây đinh đó là lý do tớ tiếp tục cuộc điều tra. Cậu có biết, nguyên một tuần qua tớ đã đi đâu không?

- Cậu đã đi đâu vậy Khôi Nguyên?

- Đi truy tìm lai lịch của một người.

- Không lẽ nào là anh ta… - Con chỉ vào Đình Văn.

- Đúng. Con người này không đơn giản chút nào. Hắn ẩn mình rất khéo nhưng vẫn không thoát khỏi lưới trời, đã đến lúc hắn phải trả giá cho những hành động xấu xa của mình. Tôi nói đúng chứ! Hoài Phong.

- Hoài Phong? - Con thốt lên, - Anh nói gì vậy Khôi Nguyên, làm sao có thể như vậy được?

- Chính những điều tưởng chừng như không thể lại dễ dàng qua mắt được người khác đấy Ngọc Diệp.

- Anh đang nói cái quái gì vậy hả?- Đình Văn hét lên.

- Thôi đủ rồi, đến nước này, anh còn muốn đóng kịch nữa sao? Nếu anh không muốn nhận thì để tôi bắt anh phải nhận. Anh chính là Hoài Phong con của Đăng Khoa, cũng là đứa cháu kỳ dị của ông Trịnh Vỹ. Hai mươi năm trước anh đã làm gì anh quên cũng nhanh chứ nhỉ?

- Nói xàm, tôi đã làm gì nào? – Đình Văn thách thức.

- Anh đã cưỡng hiếp cô Hoàng Lan, cướp đi số vàng bạc đá quý của ông Trịnh Vỹ, ép cô Kiều Oanh phải tự sát…và xém chút nữa thôi, nếu tôi đến chậm một chút nữa thì anh đã có thêm một nạn nhân mới rồi.

- Anh...anh…dựa vào đâu mà nói vậy hả? Tôi cần gặp luật sư của mình, tôi sẽ kiện anh tội vu khống. - Đình Văn đe dọa.

- Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng. Anh nên nhớ vì sao anh bị bắt. Đó không phải là tôi tài giỏi gì, mà bởi việc làm của anh khiến trời đất, quỷ thần phải căm phẫn. Đồ biến thái kia, còn không mau hiện nguyên hình.

Đình Văn cười một tràng thích thú, rồi thản nhiên nhận tội:

- Ha…ha…ha…ha. Khá lắm! Khá lắm chàng thám tử đẹp trai. Hèn gì cô ta, - Đình Văn liếc mắt nhìn con, lúc này đây con rất ghê tởm ánh mắt của hắn, - Phải... anh nói rất đúng... tôi đã làm tất cả đấy! Thế thì sao nào? Hả? Tôi sẽ bị bắt? Không đâu, tôi có rất nhiều tiền... nhiều đến nổi tôi có thể mua chuộc hết tất cả bộ máy quan liêu hám của... tôi sẽ biến những cái án dơ bẩn thành những thứ trơn tru sạch sẽ nhờ vào đồng tiền... anh hiểu chứ? Quan hệ của tôi cũng rất rộng, nếu không muốn nói là tôi chỉ cần ho một tiếng là các người sẽ bẹp dí như tôi dẫm một con gián vậy đó...

- Đừng dài dòng nữa, hãy nói đi! Anh đã hãm hại cô Hoàng Lan như thế nào?

- Cô ta ư! Hừm, đó là một người con gái ngu dốt. Cô ta yêu chính thằng anh của mình mà không hề hay biết. Cô ta đáng bị như vậy lắm, vì đã coi thường tôi. Từ ngày thằng đó xuất hiện trong cái nhà chết tiệc đó, cô ta chết mê chết mệt nó... cô ta coi tôi là thứ rơm rác... cô ta đã vô tình như vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa... tôi đã làm cái điều đó với cô ta... ha ha ha ha... một trải nghiệm thật là thú vị, thật là thú vị...

- Đồ khốn nạn! Ngay từ đầu anh đã có ý đồ với cô Hoàng Lan rồi... anh không thể qua mắt được tôi đâu. Ngọc Diệp, - Khôi Nguyên quay sang con, - cô còn nhớ cái lần cô bị ngã, sau đó tôi đã chạy lên và chui xuống gầm giường lấy ra một cái đinh cùn chứ?

- Tất nhiên là tôi nhớ rồi, khi đó anh làm tôi rất tò mò; anh ở dưới gầm giường gần 15 phút đồng hồ... khi chui ra mang cho tôi xem một cái đinh cùn, loại đinh mười; cây đinh được sơn màu gỗ.

- Hôm đó tôi đang ở trong phòng tắm cạo râu, tiếng động do cô gây ra khiến tôi phải nhìn lên trần nhà...ồ, thật thú vị...tôi nhìn thấy một cái chấm rất nhỏ trên trần, phải quan sát thật kỹ mới có thể thấy được... tôi bắt thang lên xem thử, ban đầu tôi nghĩ đó là một nốt gỗ nhưng khi dùng kính lúp soi vào thì mới biết nó là kim loại, tôi dùng ngón tay ấn vào thì cây đinh trồi lên... thấy nghi ngờ... tôi liền chạy lên lại căn phòng với đèn pin và kín lúp, khi đó cô cũng có mặt. Tôi xuống giường là để tìm cây đinh đó. Căn phòng mà hôm đó cô dọn dẹp, vốn là phòng của Hoài Phong, và sau này Thế Anh cũng ở đó. Chỉ riêng căn phòng này là có sàn gỗ - cũng là trần của phòng tắm tầng dưới; - Hừm, cây đinh khốn nạn đó chính là công cụ ngụy trang, che giấu bản tính của một tên biến thái; - Khôi Nguyên chỉ thẳng mặt Đình Văn -kẻ biến thái đó chính là hắn.

“Trời ơi!”- Mọi người thốt lên, vô cùng kinh ngạc.

Đình Văn cúi gầm không dám ngẩn mặt nhìn lên. Khôi Nguyên tiếp tục vạch trần tội ác của hắn.

- Hắn đã lén nhìn trộm cô Hoàng Lan tắm nhiều lần, cô ấy đang ở tuổi dậy thì; cơ thể đang phát triển nẩy nở; cô ấy lại rất đẹp... đã khiến hắn động lòng tà dâm, và hắn đã làm cái chuyện đồi bại đó trong một ngày cả nhà đi vắng...

Đình Văn mỉm cười bệnh hoạn, hắn nói tỉnh như ruồi:

- Đúng vậy. Tôi đã không kiềm chế được ham muốn của mình. Có trách thì trách cô ấy muôn phần xinh đẹp, tôi nghĩ rất đơn giản, cô ấy đằng nào cũng ngủ với thằng anh rồi, cô ấy chẳng còn gì để mất nữa... thời gian đó cô ấy đang bị sốc về tình cảm, nếu tôi có làm cái chuyện đó thì cô ấy cũng chỉ biết nín lặng mà thôi, có thể cô ấy sẽ chết... và tôi cầu cho điều đó xảy ra. Trong một lần cả nhà đi vắng; ông Trịnh Vỹ thì đi làm, bà Hiền qua bên kia đồi hái cỏ mực. Cô Hoàng Lan đóng cửa khóc lóc trong phòng một hồi, thì cô ấy đi tắm. Như mọi khi cô ấy đi tắm tôi thường chui xuống gầm giường, mở cái nút đinh lên nhìn qua lỗ hỏng - chính tôi đã tạo tác ra cái lỗ hỏng đó - tôi nhìn thấy cô ấy trút bỏ hết y phục, xát lên người mình lớp xà bông... và cứ thế xoa vuốt toàn thân... lòng tôi điên dại... tim tôi đập mạnh... và... phải đó... tôi đã hạ quyết tâm sẽ chiếm đoạt cô ấy... Đúng là trời giúp tôi, lúc ý định của tôi vừa mới manh nha thì cô Hoàng Lan ở dưới Phòng tắm gọi lớn:

“Phong ơi!”

“Dạ!”-tôi đáplại.

“Phong lấy dùm cô Lan cái khăn lông, cô bỏ ở đầu giường.”

Tôi mừng quýnh, trước tiên tôi cởi bỏ y phục của mình. Tôi đến trước cửa phòng tắm gõ 3 tiếng liên tiếp để cô ấy mở chốt, cho tôi nhét cái khăn lông qua khe cửa. Bất ngờ tôi đẩy mạnh cửa xông vào. Cô Hoàng Lan hét lên inh ỏi, nhưng vô ích…vì đồi trà đó thật sự là vắng như chùa bà đanh. Tôi đè cô ấy đang không mảnh vải che thân xuống nền nhà ướt lạnh, cô ấy vùng vẫy chống cự... tôi bóp cổ cô ấy đến mức cô ấy nghẹt thở gần chết... tôi khẩn trương ép cô ấy dạng chân ra... và thúc cái đó vào... khi đã xâm nhập trọn vẹn vào cô ấy, giải tỏa được hết sự dồn nén, tôi mới thở ra thỏa mãn...Tôi trở lên phòng mặc đồ vào, mặc kệ cô ấy nằm la lết dưới phòng tắm. Lát sau, cô ấy trở ra không nói câu nào. Tôi lì lợm qua phòng cô ấy, chỉ mặt và nói: Lần sau, nếu cô không chịu “hợp tác” với tôi... tôi sẽ cho ba cô, bà Hiền, bạn bè cô và cả thằng Thế Anh biết chuyện này. Vậy là tôi đạt được ý muốn của mình. Kể từ lần đó, mỗi khi bà Hiền vừa ra khỏi nhà là tôi bò qua phòng của cô ấy, bắt cô ấy “phục vụ” mình.

- Anh còn chưa nói đủ, anh là một kẻ ác dâm. - Khôi Nguyên nghiến răng.

- Ha ha ha ha... quá đúng chàng thám tử ạ! Anh giỏi đấy! Tôi có lời khen. Chính xác như anh nói, tôi là một kẻ mắc bệnh ác dâm ngay từ nhỏ. Nhớ lại mỗi khi làm tình với cô ấy, tôi thường bóp cổ và thúc gối vào bụng cô ấy! Có khi tôi đấm vào ngực, vào mặt của cô ấy... có một hôm tôi nắm tóc cô ta tộn vào thành giường khiến máu cam vọt ra không cầm được; tôi vày lấy bộ đồ của cô ta mới cởi ra lau máu cho Hoàng Lan. Tôi càng bị kích thích khi thấy máu trong lúc làm tình. Tôi khiến cho cô ta rách nát không còn gì nữa...

- Dồ dã man! – Con rít lên, giọng con nghẹn lại.

Khôi Nguyên nói tiếp:

- Từ đó mà cô Hoàng Lan hay bị chảy máu cam, ngoài ra cô ấy còn bị rong kinh, và bị tổn thương vùng kín. Tôi đã đến gặp người pháp y khám nghiệm tử thi của cô Hoàng Lan hôm đó... Bác sĩ Phạm Hữu Cầu, ông ấy kết luận: cô Hoàng Lan đang có thai...và bị tổn thương rất nặng nề... Ngày đó, đã có một kết luận hết sức kinh hoàng, được cơ quan điều tra đưa ra, đó là: “Ông Trịnh Vỹ sau khi hãm hiếp con gái mình đã lao xe xuống vực tự tử.” Nhưng không có đủ luận cứ để chứng minh tính xác thực.

- Cô ta, đã chọn cái chết... đó không phải là lỗi của tôi... mà bởi chính ông già và thằng anh cùng cha khác mẹ của cô ta.

- Hừ, đáng lẽ cô Hoàng Lan đã không chết... lạy hương hồn cô ấy là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ... một cú sốc quá khủng khiếp đến với cô ấy khi tuổi đời còn rất trẻ... mặc dù bị anh hành hạ, nhưng cô ấy vẫn sống... vì cô ấy phát hiện ra mình có mang với Thế Anh - lúc đó cô Hoàng Lan chưa biết Thế Anh là anh trai của mình - cho đến ngày bà Thủy Tiên xuất hiện, thì mọi sự thật phơi bày... quá sức chịu đựng của một con người phàm tục...cô ấy đã chọn cách tự sát. Sau khi, hai cha con họ qua đời. Anh đã lấy đi số vàng và đá quý trong những chiếc rương, nó được chôn dưới nền gạch men. Anh đã bị ông ấy đánh do đập nắp keng ở phòng khách, thực ra ông Trịnh Vỹ sợ hai điều: một là, cơ quan trồng cần sa bị phát hiện. Hai là, số vàng chôn dưới đất. Tôi nói đúng chứ?

- Không sai chút nào. Ông già không thể qua mặt được tôi... số tiền đó người chết không thể sài được, tại sao lại phải bỏ nằm đó?

- Anh đã dùng số tiền đó để phát triển một cơ ngơi rất lớn. Anh kinh doanh buôn bán bất động sản, có một thẩm mỹ viện hợp tác với những chuyên gia người Hàn Quốc, thẫm mỹ viện đó đến nay làm ăn rất phát đạt. Bản thân anh cũng từng phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi gần như toàn bộ cơ thể và khuôn mặt; với một con người hoàn toàn mới anh dễ dàng tiếp cận với những mục tiêu mới để thỏa mãn căn bệnh biến thái của mình. Kiều Oanh là nạn nhân thứ hai sau cô Hoàng Lan. Xét theo vai vế trong họ hàng, Kiều Oanh là em họ của anh. Mẹ của Kiều Oanh và ba anh - ông Đăng Khoa là anh em cùng mẹ khác cha. Sau khi, hãm hại cuộc đời của cô gái tội nghiệp đó; anh đã bỏ rơi cô ta... Kiều Oanh tuy là con người lạc quan, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối... một cú sốc tuy đơn giản với những người từng trải nhưng với cô ấy là một điều hết sức kinh khủng; cô ấy đã uống thuốc sâu tự tử sau khi bị anh làm nhục. Tôi đã hỏi Minh Hằng – bạn thân của Kiều Oanh - trước khi Kiều Oanh chết cô ấy phát hiện thấy một dấu hiệu lạ trên cổ bạn mình, đó là những vết bầm tím, và một dấu răng rất sâu trên cầu vai. Trong khi thực hiện hành vi đồi bại của mình, anh đã bóp cổ và đánh đập cô ấy tàn nhẫn. Tôi nhờ cô Thúy tìm hiểu qua bạn bè của Kiều Oanh, biết được người đàn ông cô ấy đã hẹn hò trước lúc chết là giám đốc của một thẫm mỹ viện lớn, cuối cùng mới biết người đó tên là Văn. (cuộc điện thoại gọi đến bất chợt lúc tôi và Quốc Việt đang nói chuyện với nhau dưới đồi trà) Tôi bắt đầu hiểu ra toàn bộ vấn đề, liền bấm máy gọi ngay cho bà Hiền - lúc đó có bạn tôi là Quốc Việt chứng kiến - tôi hỏi bà Hiền người mẹ của anh tên gì? Bà Hiền cho biết mẹ anh tên Lan. - Khôi Nguyên quay sang con, nói - Ngọc Diệp, cô nhớ lần tôi hỏi cô có còn người thân nào nữa không ngoài anh cô, cô đã trả lời tôi nhứ thế nào nhỉ?

- Nhớ chứ! Khi đó tôi nói với anh tôi có một người dì tên Lan, nhưng dì đã bỏ nhà đi, và bị ông bà ngoại tôi từ bỏ.

- Ngọc Diệp à! Cái người đã xém chút nữa hại đời cô, - Khôi Nguyên chỉ vào Đình Văn, -hắn chính là anh họ của cô đấy!

Câu nói của Khôi Nguyên như tiếng sét giữa trời quang khiến con như hồn lìa khỏi xác. Con không tin, và không dám tin vào điều đó.

- Không.... làm sao có thể như vậy được... không đâu... – con lắc đầu.

- Em gái à! Chàng thám tử của chúng ta nói đúng đấy! Anh chính là anh họ của em đây, dì Lan của em chính là mẹ của anh. - Đình Văn nói tỉnh queo.

- Không...không... không phải, tôi không có một người anh như anh... không... - Con lắc đầu phủ nhận tất cả.

Khôi Nguyên tiếp lời:

- Đó là sự thật Ngọc Diệp à! Hắn đã tìm mọi cách để tiếp cận cô, sau khi đã điều tra và biết được cô là em họ của hắn. Hắn bị mắc bệnh biến thái ở mức độ nguy hiểm, hắn chỉ thực sự tìm được khoái cảm tình dục bằng những phương pháp bỉ ổi và làm điều đó với chính những người có cùng huyết thống. Cô Hoàng Lan tuy chết rồi, nhưng hồn thiêng của cô thì vẫn còn đó. Cô ấy, đã nhiều lần báo mộng cho Kiều Oanh, và cho cô; để các cô tránh khỏi hiểm họa, thật xui xẻo cho Kiều Oanh; nhưng lại thật may mắn cho cô Ngọc Diệp à! Vụ án đã kết thúc. Nỗi oan của cô Hoàng Lan cũng được giải. Từ nay, cô cứ yên tâm mà ngủ; không sợ bất cứ điều gì nữa.

- Nhưng làm sao cậu biết được hắn chính là Hoài Phong vậy Khôi Nguyên? – Quốc Việt hỏi.

- Cũng khá căng thẳng. Thứ nhất là dựa vào quyển nhật ký của cô Hoàng Lan, trong nhật ký có đoạn cô ấy viết về ba mình, cô ấy nói ba mình là ác thú. Thực ra, cô ấy ám chỉ đến một kẻ khác, đó chính là hắn. Là Hoài Phong, tớ đã đến nhà mẹ ghẻ của hắn để điều tra, vô tình biết được hắn còn có tên Ba. Tớ đã từng cảm thấy kỳ lạ ở dòng nhật ký mà cô Hoàng Lan để lại, bấy giờ tớ mới hiểu vì sao chữ “Ba” lại được cô ấy viết hoa. Lại thêm một thông tin mà Văn Phú cho biết, anh ta nói đã từng gọi cho Kiều Oanh và nghe được hai người Hoa đang nói chuyện với nhau, anh ta đưa ra phán đoán, cho rằng lúc đó Kiều Oanh đang ở một quán ăn người Hoa cùng với người đàn ông bí ẩn (bạn trai của cô ấy) Quán ăn người Hoa bật lên trong đầu tớ hình ảnh của ông Vinh quán mì hoành thánh mà có lần tớ và Ngọc Diệp đã đến đó ăn, và gặp hắn ở đó. Tớ đã quan sát ông Vinh từ khi mới gặp mặt, ông ta là người Hoa và sau đó tớ còn suy luận được, ông Vinh và Đình Văn có quan hệ khá thân thiết với nhau.

- Anh nói đúng Khôi Nguyên. Hắn rất giỏi tiếng Trung, tôi đã từng nghe hắn và chú Vinh nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung. Chính quán ăn đó cũng là hắn giới thiệu cho chúng tôi (những giáo viên ở trường mầm non Sao Mai)

- Chưa hết! Hắn còn là một tay trùm xã hội đen sống dưới lớp vỏ của một người đàn ông thành đạt, hay làm công tác từ thiện. Đại ca Phong chỉ là đàn em của hắn. Làm việc cho hắn. Chính hắn đã cho người ám hại tôi, khi tôi đi tìm tung tích của mẹ con Thế Anh. Vậy mà tôi còn tưởng do con mụ kia làm.

- Nhưng hắn sẽ trả giá cho mọi hành động của hắn thôi. – Quốc Việt nói.

- Ha ha ha ha... vui mừng sớm vậy sao? Các người quên một điều: đó là, tôi; tôi không phải là người mang quốc tịch Việt Nam, ông nội của tôi đã đưa tôi qua Mỹ và để tôi nhập quốc tịch. Hiện tại, tôi là một công dân Hoa Kỳ; hơn nữa, vụ án đó đã xảy ra hai mươi năm rồi, không có chứng cứ để kết tội tôi đâu. Còn về chuyện của tối hôm nay, tôi chưa làm gì cô Ngọc Diệp cả, chỉ là tôi đang hẹn hò với cô ấy, cô ấy đã khiêu gợi tôi... để rồi vu oan cho tôi... tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất, và mua chuộc tòa án... tôi sẽ kiện ngược lại các người cái tội vu khống. Ha ha ha ha...

- Mày... - Anh Quốc Việt điên tiết xốc cổ áo Đình Văn lên! Dơ nắm đấm định đánh.

- Anh đánh đi! Thử xem anh có ngồi tù không! Đánh đi! - Hắn thách thức.

- Đánh hắn làm gì cho bẩn tay Quốc Việt, hắn sẽ không còn có thể hãm hại được ai nữa đâu. Với những gì hắn đã làm, ít nhất cũng tù chung thân. Hãy để hắn nằm ở trong tù mà suy ngẫm lại tội ác do mình gây ra. - Khôi Nguyên cười mỉm, và đó cũng là lần đầu tiên con thấy Khôi Nguyên cười.

- Mày nói gì hả thằng kia? Tại sao tao lại vào tù? – Mặt hắn xám nghoét.

Khôi Nguyên rút từ trong túi ra cái máy điện thoại đang bật chế độ ghi âm, tất cả những lời khai và thú tội của Đình Văn đều nằm trong đó. Khôi Nguyên mở lên cho hắn và mọi người cùng nghe! Đình Văn rú lên một tiếng, ngã lăn ra.

---

Hồi Ký của Ngọc Diệp.

Vụ án chính thức khép lại, ba ngày sau, tôi thu dọn hành lý. Bác Sánh - ba của Ý Nhi- đã tìm được cho tôi một chỗ ở lý tưởng. Mặc dù anh Quốc Việt vẫn muốn tôi ở lại, ảnh còn hứa là sẽ không lấy tiền trọ; nhưng tôi cảm thấy như vậy rất bất tiện, lại ngại làm phiền ảnh nên thôi. Lúc tôi mang hành lý ra ngoài, cũng là lúc Khôi Nguyên đến tìm Quốc Việt. Anh Quốc Việt biết ý đã tránh đi chỗ khác để cho tôi và Khôi Nguyên nói chuyện riêng.

- Cô quyết định đi thật sao?

- Ừm. Tôi đã tìm được chỗ ở rồi.

Chương trước

↑↑
Ép Yêu

Ép Yêu

Những nhân vật chính trong truyện!Văn Thanh Thu: là một cô gái dễ thương, xinh đẹp họ

23-07-2016 46 chương
Hai Phía Chân Trời

Hai Phía Chân Trời

Tôi biết điều này là một dự báo chẳng hề hay ho, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào

21-07-2016 10 chương
Hoa Linh Lan

Hoa Linh Lan

Tên truyện: Hoa Linh LanTác giả: GàoThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

23-07-2016 15 chương
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Siết tay

Siết tay

Đã sáu năm cô và anh không gặp nhau. Cô không thích anh như trước nữa. Nhưng cũng không

27-06-2016
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Đi qua miền thương

Đi qua miền thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trong

25-06-2016
Người bạn tham lam

Người bạn tham lam

Hai người đang đi bộ cùng nhau trên một con đường thì một người bỗng nhặt được

24-06-2016
Cứ yêu đi đã

Cứ yêu đi đã

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Mùa đông lặng lẽ

Mùa đông lặng lẽ

(khotruyenhay.gq) Thời gian đang lấy đi thời thanh tân của em, còn em thì không thể nào

28-06-2016

XtGem Forum catalog