Tôi nói với Khôi Nguyên:
- Chúng ta có cần phải theo dõi mụ Thùy Dung nữa không?
- Tất nhiên là có rồi.
- Nhưng bằng cách nào?
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Tôi đang nghĩ cách.
- Theo tôi chỉ có một cách thôi.
- Cách gì vậy?
- Đào một đường hầm xuyên qua bức tường.
- Một đường hầm?
- y, tôi đùa đấy Khôi Nguyên.
- Khoan đã nào! Một đường hầm ư! Tại sao không nhỉ!
Khôi Nguyên đột ngột thay đổi trạng thái, anh ấy ra đưa tay ra hiệu cho tôi im lặng, để anh ấy tập trung suy nghĩ. Vẫn đặc điểm đó mỗi khi Khôi Nguyên tập trung cao độ. Khôi Nguyên ngồi khoanh tay bấm chóp mũi. (…) Thế rồi bất chợt, anh ấy đứng lên đi đi lại lại trong phòng khách, Khôi Nguyên bước đi rất nhanh, có vẻ như anh ấy rất là căng thẳng.
- Anh bị làm sao vậy Khôi Nguyên?
Khôi Nguyên không trả lời tôi, lúc này, anh ấy không còn nghe thấy được gì nữa, vì đầu óc Khôi Nguyên đang hoạt động tốt đa công suất.
(…)
(…)
(…)
- Chiếc nhẫn! – Khôi Nguyên bỗng thốt lên.
Tôi tròn mắt nhìn anh ấy.
- Nhanh! Đi lấy chiếc nhẫn đó cho tôi nào Ngọc Diệp. Chiếc Nhẫn mà cô đưa tôi xem lúc trước đấy.
- Anh cần chiếc nhẫn đó làm gì vậy?
- Lấy đưa đây nhanh lên!
Tôi lên lấy chiếc nhẫn xuống đưa cho ảnh.
- Lúc trước cô đứng ở đâu nhỉ? Bây giờ cô làm như tôi nói nhé!
- Làm gì?
- Cô cầm nó, phải… đứng vào đúng vị trí lúc trước tôi ném chiếc nhẫn cho cô ấy… đúng rồi… và bây giờ… hãy thả nó ra nào!
Tôi làm theo lời Khôi Nguyên. Cầm chiếc nhẫn thả xuống nền nhà.
“Cụp”
Tôi cúi xuống lượm chiếc nhẫn lên, Khôi Nguyên chạy lại nắm lấy cổ tay tôi, ngang nhiên cướp đi chiếc nhẫn.
- Không được, nó là của tôi mà.
- Ai thèm lấy của cô.
- Vậy sao anh còn cướp nó từ tay tôi?
Khôi Nguyên không đáp lời tôi, ảnh cầm lấy chiếc nhẫn thả xuống nền nhà.
“Cụp”
“Cụp”
“Cụp”
Khôi Nguyên cứ làm đi làm lại một hành động kỳ quặc; thả chiếc nhẫn xuống, lượm lên, di chuyển vị trí, rồi thả tiếp...cứ như vậy.
“Kong”
“Kong”
“Kong”
---
- Nhẫn giả thôi, không phải thật đâu anh thử làm gì cho mất công.
Mắt Khôi Nguyên sáng lên, ảnh chạy lại chỗ ban đầu tôi thả rơi chiếc nhẫn; Khôi Nguyên nằm áp một tai xuống nền nhà, còn tay kia liên tục gõ lên bề mặt những viên gạch.
- Bọng... viên này cũng bọng...viên này nữa...
Khôi Nguyên lẩm nhẩm từng viên gạch. Anh ấy chạy lên gác, phút chốc trở lại với cái xà beng trên tay, đến nơi thì dọng thẳng mũi nhọn xuống nền gạch men, trước ánh mắt kinh ngạc của tôi. Tôi tò mò bước lại gần xem ảnh bới được thứ gì lên từ đống gạch vỡ. Phòng khách đã bị ảnh phá cho tanh bành, chuyện này mà mụ Thùy Dung biết được thì hậu quả sẽ rất khôn lường. Khôi Nguyên dùng tay cào, lùa những mảnh gạch vụn và xi măng qua một bên. Tôi hồi hộp chờ đợi thứ sẽ xuất hiện… và kia rồi... Một tấm gỗ dày, hiện ra trước mắt tôi. Khôi Nguyên lấy tư thế, bằng một động tác dứt khoát đã nạy bung nắp gỗ lên. Nắp gỗ vừa bung lên, tôi giật thót, bật ngửa ra sau.
---
- Á... Làm ơn, hãy đóng cái nắp hòm đó lại đi!
- Cô bị làm sao vậy? Ai bảo với cô đây là cái nắp hòm. Nhìn đi đồ ngốc!
Tôi nhìn lại, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Ồ, ở dưới có một tầng hầm.
- Chúng ta hãy trèo xuống xem sao.
- Ghê lắm! Ở dưới đó tối om.
- Đừng nói nhiều nữa, cô đi lấy thêm một cái đèn pin, tôi sẽ bắt thang xuống dưới.
---
Mấy phút sau, tôi và anh ấy đã đứng dưới tầng hầm. Xung quanh một màu đen đặc. Khôi Nguyên rọi đèn pin để tìm lối đi, rọi đến đâu cũng thấy chuột bọ nhung nhúc; con nào con nấy béo núc ních phát lợm. Mùi xác thối bốc lên nồng nặc, tiếng giọt nước rơi tí tách hòa với những tiếng lích chích của lũ chuột đuổi cắn nhau. Những tiếng xịt xoạt căng đều làm tôi dựng tóc gáy. Tầng hầm rất rộng, và đất ở dưới chân thì rất cứng.
- Khiếp quá! Khôi Nguyên à. - Tôi bấu chặt cánh tay ảnh.
- Để xem chúng ta tìm thấy bí mật gì ở dưới đây nào? - Khôi Nguyên vẫn rọi đèn xung quanh để định hướng.
- Đúng như anh suy đoán, ông Trịnh Vỹ cho xây dựng căn nhà này, mục đích thật không đơn giản.
- Hừ, nếu không nhờ có chiếc nhẫn đó thì còn lâu chúng ta mới phát hiện được cái tầng hầm bí mật này.
- Người ta nói hay không bằng hên mà.
- Hãy cảm ơn cô Hoàng Lan đi. Cô ấy đã giúp cho chúng ta đấy!
- Anh nói đúng á! Khi nào trở lên lại chúng ta sẽ cúng cho cô ấy.
- Việc đó hãy khoan bàn đến đã, trước mắt chúng ta cần phải kiểm tra cái đường hầm chết tiệc này.
Chúng tôi nắm tay nhau, càng đi sâu vào đường hầm càng phát hiện thêm nhiều thứ kỳ lạ, những ống nghiệm vung vãi dưới đất, chai lọ, dao kéo, mô tơ, máy biến thế... mọi thứ đều ngổn ngang, cái nọ chồng chất cái kia. Có vừa đạp phải thứ gì đó mềm mềm… dài dài…
- Á…! – tôi hét lên, - rắn, rắn…
Khôi Nguyên rọi đèn xuống chân tôi, nói lạnh như băng: - Ống dây thôi Ngọc Diệp à!
Tôi hoàn hồn lại nói:
- Khôi Nguyên, không biết những thứ này để làm gì nhỉ?
- Quá rõ rồi còn gì!
- Thôi chết! - Tôi thốt lên.
- Chuyện gì vậy?
- Nhỡ có người nào đó rút cái thang trên nhà thì chúng ta sẽ bị chôn vùi ở đây mất.
- Thế nên. Hãy đi cho lẹ mà lên lại.
- Ối!
- Gì nữa đây?
- Chân tôi bị lún xuống đất rồi thì phải.
Khôi Nguyên rọi đèn xuống dưới chân tôi.
- Rút chân lên!
Tôi làm theo lời ảnh, rút chân lên kéo theo một cục sình nặng chịch.
- Khốn nạn thật! - Tôi phát cáu.
- Đừng có chửi thề chứ!
Chương trước | Chương sau