(...)
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Chúng tôi ngồi bàn về mụ Thùy Dung. “Cạch” – cánh cửa bị bung ra, gió thổi qua khe làm tấm rèm che tốc lên.
- Khi nãy cô vào quên đóng cửa rồi Ngọc Diệp.
- Tôi nhớ mình đã đóng rồi mà.
- Đi đóng lại đi!
Tôi đứng dậy đi đóng lại cánh cửa, nhưng khi tôi khép cửa lại thì có một lực đẩy về phía tôi, gió thổi vào tấm rèm che cửa đủ cho tôi nhìn thấy bên ngoài...
- Á...
Tôi chạy lại với Khôi Nguyên, ôm cứng lấy cánh tay anh ấy.
- Chuyện gì thế?
Một tiếng kêu cắt đứt không gian như cắt tờ giấy trắng. Mụ Thùy Dung lù lù đứng trước mắt chúng tôi. Mụ liếc nhìn qua bên góc cửa, nơi để cái thang xếp. Mụ mặc trên người vẫn bộ đầm đỏ máu, móng tay và móng chân mụ đã dài hơn... sơn môi và móng tay đỏ lói. Cơ thể béo núc của mụ căng ra, mái tóc uốn lọn ngắn chỉ đến dái tai đen bóng mỡ, mụ đã cắt tóc ngắn. Mụ vừa bước vào tôi đã ngửi thấy mùi tanh tưởi, da thịt tôi như đóng băng tê buốt, tôi nuốt nước miếng vì cổ họng đã cứng lại. Da của mụ trắng bủng như xác chết trôi, tôi có cảm tưởng chỉ cần mình chọt ngón tay vào đó nó sẽ lún xuống, như người ta dùng đũa chọt vào cái bánh trôi nước vậy. Hai mắt mụ trợn dọc như con búp bê, mụ nói bằng thứ thanh âm khàn đục:
- Các con vừa đến thăm mẹ, sao lại về sớm thế? – Mụ ta nhe hàm răng đen sì gớm guốc.
- Bà cũng khá thông mình đấy. – Khôi Nguyên đáp lại mụ.
- He he he he... – Điệu cười của mụ giống hệt yêu tinh, phù thủy.
- Bà đến đây có chuyện gì không? Xin lỗi vì không có trà để mời bà.
- Mẹ đến xem tụi mày sống như thế nào đấy mà. Mẹ thấy cũng đã đến lúc rồi đấy… he he he he…
- Bà biến ngay đi trước khi tôi bẻ gãy cổ bà, con mụ thối tha kia. – Khôi Nguyên nạt lớn để dọa mụ.
- He he he he…
Mụ cười một tràng dài rồi bỏ đi. Tôi vẫn còn chưa hết run sợ, ôm chặt cánh tay của Khôi Nguyên.
---
Sự cố đêm hôm đó, khiến tôi và Khôi Nguyên không thể ngủ được nữa. Tôi thì sợ chết khiếp rồi, còn Khôi Nguyên ngồi ở ghế sofa lấy quyển sổ tay ra ghi chép, khoanh vùng, rồi suy luận. Sau một hồi tập trung rất lâu, Khôi Nguyên đứng dậy nói với tôi:
- Ngọc Diệp, lấy cây đàn guitar xuống đây cho tôi nào!
Tôi ngạc nhiên, nhưng không hỏi anh ấy muốn lấy đàn để làm gì. Tôi mang cây đàn xuống cho ảnh.
- Đàn đây! – Ánh mắt tôi tò mò.
- Cô chưa bao giờ nghe tôi chơi đàn đúng không.
- Anh biết chơi đàn ư? Thật không đấy?
- Xạo với cô làm gì. Có lẽ nên dùng nó để khử cái “mùi xú uế” kia đi.
- Đúng á! Coi như trừ tà.
- Biết chơi thì còn có thể nói vậy được, chứ đánh đàn như cái ông Bính Lù đó, thì có mà gọi rắn vào nhà.
Khôi Nguyên ngồi bắt chéo chân, ôm cây đàn guitar rất bài bản. Ảnh bấm hợp âm rồi dùng ngón tay cái rải từ trên xuống. “Roàng...”
- Dây sai bét rồi. – Nói rồi Khôi Nguyên vặn vặn bộ khóa canh lại dây đàn.
Mọi thứ đâu vào đó, anh ấy mới quay sang nói với tôi, khi đó tôi đang ngồi bên cạnh ảnh.
- Tôi sẽ hát tặng cho cô một bài. Cái bài đó có tên là gì nhỉ? À... tôi nhớ rồi. Bài “Lâu đài tình ái”.
Tôi đang rất tò mò, muốn biết ảnh đánh đàn và hát như thế nào. Vì chưa bao giờ tôi nghe ảnh hát cả.
Những nốt nhạc đầu tiên vang lên giống như những giọt sương mai long lanh rơi xuống mặt băng trong suốt... “tinh... tinh.... tinh...” Rồi tiếp đến những nốt trầm lặng ấm áp nghe rất phê rót vào màn nhĩ. Khúc dạo đầu nhẹ nhàng từ tốn... luyến láy mới thật điệu nghệ. Những ngón tay thon dài lả lướt trên phím đàn... tư thế ngồi của người nghệ sĩ mới thật phong nhã cao quý... Rồi giọng hát trầm cất lên:
“Anh sẽ vì em làm thơ tình ái
Anh sẽ gom mây kết hình lâu đài...”
Từng lớp vỏ bọc ca từ được xướng lên chắc rõ. Từng chữ từng chữ như mật rót vào lưỡi, như cà phê sữa quyện vào quyện vào... như đường mía đang ngậm trong miệng rất lịm...
“Chuyện tình mình chưa nghe lừa dối.
Lời hẹn đầu chưa đi vào tối
Thì lâu đài mang tên tình ái
Đón hai đứa chúng ta mà thôi...”
Khôi Nguyên đàn và hát rất hay, khiến lòng tôi xao xuyến. Tôi ngất ngây trong sự lãng mạn. Vì ảnh vừa đánh đàn vừa hát, vừa gửi trao đến tôi ánh mắt tình tứ. Khôi Nguyên đã hát xong rồi mà tôi vẫn còn đê mê chưa tỉnh. Bài nhạc trong trẻo tươi sáng ấy đã thắp sáng lên tâm hồn tôi trong lúc đầy cam go và sợ hãi. Khôi Nguyên, ảnh bỏ đàn xuống ghế, ngồi lại gần bên tôi, vòng tay ôm nhẹ tôi vào lòng. Bờ môi anh ấy cứ thích lục tìm bờ môi tôi, đã ngậm được môi tôi thì anh cứ tha hồ mà khám phá. Tôi ngấm vị ngọt của tình yêu trong lưỡi. Một cảm giác sung sướng khó tả khi ảnh vuốt ve tấm lưng mềm mại của tôi, tôi cũng vòng tay ôm lấy lưng ảnh… tôi nhắm mắt hưởng thụ, ảnh hôn tôi bạo đến mức đè tôi nằm cứng trên ghế sofa. Sau màn hôn nhau, chúng tôi lên giường đánh một giấc từ 4 h sáng đến 10 h.
---
Sau khi đã ăn xong buổi điểm tâm, chúng tôi ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Chúng tôi tạm thời lãng quên công việc điều tra. Khôi Nguyên kể cho tôi nghe những câu chuyện cười khiến tôi cười muốn vỡ cả bụng. Ảnh thì không bao giờ cười, khi ảnh kể chuyện mặt ảnh vẫn lạnh. Tôi biết đó chỉ là lớp vỏ bên ngoài của ảnh, thực sự với ảnh, giống hệt một tảng băng bên trong lỏi là một ngọn lửa cháy rừn rực. Cũng buổi sáng hôm đó, với tài năng của mình… Khôi Nguyên đã tìm ra được một mảnh ghép, một phát hiện đánh dấu cho bước ngoặc của vụ án mà chúng tôi đang theo đuổi. Mảnh ghép đó là gì?
Chương trước | Chương sau