Âm thanh mà tụi mình nghe được là tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh.
Nhưng khi tụi mình đặt chân xuống dưới tầng trệt thì không nghe thấy nữa.
Khôi Nguyên rất gan lì cóc tía, ảnh đòi phải ra bên ngoài cho để kiểm tra lại âm thanh rùng rợn đó. Mình cố gắng khuyên anh ấy không nên mạo hiểm, nhưng ảnh coi lời mình như gió thoảng mây bay, như nước đổ đầu vịt, vào tai này lại lọt ra tai kia.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Không được đâu anh Nguyên à! Tránh voi chẳng xấu mặt nào đâu, anh đừng bất chấp nguy hiểm như vậy chứ!
Mình níu chặt lấy cánh tay Khôi Nguyên.
- Sự việc không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu, Ngọc Diệp.
Anh ấy nói vậy để trấn an mình.
- Ai mà biết được, rõ ràng là tiếng của đứa trẻ sơ sinh, anh cũng nghe thấy mà. Anh xem này, - mình xắn tay áo lên cho ảnh coi, - tôi nổi hết da gà rồi đây.
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp, cô phải tin tưởng tôi chứ Ngọc Diệp.
Khôi Nguyên đặt lòng bàn tay của anh ấy lên tay mình, ảnh đang truyền cho mình một sức mạnh; đó là sức mạnh của lòng can đảm, của niềm tin.
Mình không đáp lời Khôi Nguyên, nhưng, cử chỉ và ánh mắt của mình đã nói lên tất cả. Mình đồng ý đi theo anh ấy, dù có lên núi đao xuống biển lửa mình cũng sẵn sàng chấp nhận.
Trong bóng tối quá dày, tụi mình chỉ có một cây đèn pin với ánh sáng nhập nhoạng yếu ớt.
Gió luồn qua khe núi tạo nên thứ âm thanh ớn lạnh thấu xương.
Không có mùi dạ lý sực nức; mà thay vào đó là mùi hắc ám nồng nặc của loài hoa chuông, gây tê liệt não bộ.
Những nẻo đường sâu hun hút chìm trong màn đêm đặc quánh tái hiện thêm một lần nữa, nhưng không phải trong giấc mơ, mà đang cư ngụ ở thực tại.
Tụi mình chẳng tìm thấy được điều gì, tiếng khóc kia đã nín bặt.
Khôi Nguyên liên tục rọi đèn khắp mọi ngóc ngách, mình không hiểu nổi trong đầu anh ấy đang nghĩ gì nữa. Hành động của anh ấy rất kì lạ, anh ấy đang tìm thứ gì đó.
- Anh đang tìm cái gì vậy?
- Tôi không thấy thứ cần tìm.
- Nhưng rốt cuộc là anh đang muốn tìm thứ gì? - Mình sốt ruột.
- Chúng ta về lại nhà thôi, Ngọc Diệp.
Khôi Nguyên không trả lời mình, mình biết tính cách của anh ấy; khi Khôi Nguyên đã không muốn đáp điều gì thì có cố gắng hỏi, cũng bằng thừa, chỉ càng làm anh ấy bực mình hơn thôi. Vì vậy, mà mình cũng chẳng gượng hỏi nữa, mà theo ảnh luôn.
Về đến nhà, Khôi Nguyên nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, trước tiên anh ấy rút từ trong túi ra điếu xì gà, bật quẹt zippo mồi thuốc hút.
Rít được một vài hơi, Khôi Nguyên quay sang mình nói:
- Ngọc Diệp, cô hãy lên phòng nằm trước đi! Tôi cần tập trung suy nghĩ, tôi sẽ lên sau cô yên tâm.
- Tôi… tôi… - Mình ấp úng.
- Cô sợ những cơn ác mộng phải không?
- Ừm, tôi không dám ở một mình đâu.
- Thôi được rồi, cô có thể ngồi với tôi dưới này, đêm nay nếu có thức khuya quá, ngày mai sẽ ngủ bù; cô chịu được chứ?
- Vậy tôi sẽ lấy truyện trinh thám xuống ngồi đọc, còn anh cứ việc suy nghĩ, ok?
- Ok!
Mình lấy mấy quyển truyện Conan xuống ngồi bên cạnh Khôi Nguyên.
Khôi Nguyên sau khi hút xong điếu thuốc thì vào phòng lấy ra một chai rượu whisky cực mạnh. Anh ấy mở nắp, rót rượu vào cốc thủy tinh lớn, ngồi nhâm nhi thưởng thức:
Mình tròn xoe mắt nhìn ảnh, thấy ảnh uống có vẻ ngon lành bèn hỏi:
- Rượu có gì ngon mà đàn ông các anh lại thèm như vậy nhỉ?
Khôi Nguyên nhấp xong ngụm rượu, khà một tiếng cay nồng; sau đó quay sang liếc nhìn mình.
Ánh nhìn của Khôi Nguyên làm mình ngượng, mặt nóng bừng lên, mình nói để lấp liếm đi cảm giác e thẹn:
- Anh chưa trả lời tôi?
- Tôi trả lời rồi đó.
- Hồi nào?
- Mới nãy.
- Anh…
- Hai từ mỹ tửu đã gói gọn ý nghĩa rồi. Uống rượu để nhìn đời, nhìn người bằng một con mắt khác. Lúc nãy tôi nhìn thấy cô Ngọc Diệp có nét gì đó khác cô thường ngày. - Khôi Nguyên nói hơi lợm giọng.
- Khác ở chỗ nào? - Mặt mình đỏ ửng, tay liên tục lật những trang truyện.
- Nhờ có men say mà tôi thấy gương mặt của cô… trước đây nó đã rất… ôi, biết nói sao nhỉ! một dung nhan… à!... hơi khó nói… nhưng…
Lòng mình xốn xang, mình đang chờ đợi câu nói đó.
Chờ đợi hồi hộp...
- Nhưng… một dung nhan vốn dĩ đã…
Tiếp tục chờ đợi...
- Dung nhan vốn dĩ đã rất…
- Rất gì cơ? - Mình nông nóng.
- Rất méo mó, nay lại còn méo mó hơn. Bây giờ tôi mới phát hiện ra cô xấu xí như vậy đó Ngọc Diệp à!
Vừa nghe xong câu nói, mình gào lên:
- Đồ quỷ quyệt, con người của anh thật là… anh dám, dám…
Mình tức đến nghẹt thở.
Chương trước | Chương sau