Em biết ý, nên không làm phiền anh ấy, đi rón rén, nhẹ nhàng xuống bếp, rót nước uống; rồi khẽ khàng lên lại phòng mình.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!---
Em trằn trọc không thể vào giấc ngủ được.
Trong ánh đèn mờ mờ, em nằm ở tư thế nghiêng người về bên trái; mắt nhìn qua ô cửa sổ có rèm che màu tím.
“Tách”
Em nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.
Chỉ trong tích tắc, xung quanh em đen đặc một màu.
- “Vừa mới xảy ra sự cố mất điện”
Em tự trấn an mình.
Em vẫn giữ tư thế nằm nghiêng không dám chuyển động vì sợ.
Ô cửa sổ, cứ cách khoảng mười giây thì sáng lên do chớp giật.
Ngoài trời mưa vẫn rơi lộp bộp, kèm theo đó là tiếng gió rít ào ạt.
Tấm rèm che cửa bỗng dưng lay động như bị gió thổi. Em rùng mình nghĩ:
- “Quái lạ! Gió sao có thể thổi xuyên qua tấm kính được?”
Càng nghĩ em càng thấy kinh người. Em nín lặng không dám nhúc nhích.
Trong bóng đêm nặng nề, em nghe thấy tiếng mở cửa, và những bước chân rất nhẹ đang tiến lại chỗ nằm của mình.
Người em nóng bừng lên, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cảm giác hồi hộp bóp nghẹt quả tim đang đập thình thịch.
Tấm rèm che màu tím bắt đầu chuyển động, giống như có một người vô hình đang đứng kéo rèm.
Mưa bạc vào ô cửa dồn dập, tấm rèm chuyển động đến sát khung bản lề.
Em nhìn thấy lờ mờ một vật gì đó ngoài ô cửa.
Khi ánh chớp lóe lên, em giật bắn mình.
Bộ mặt đó không thể lẫn đi đâu được, mái tóc uốn lọn, đôi môi đỏ dày cộm với hàm răng đen sì. Mái tóc huyền bóng mỡ chụp lên cái đầu thô kệch trắng bợt như người chết đuối.
- Á... á... á... á...
---
- Ngọc Diệp! Ngọc Diệp! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi(…)
Em nghe tiếng gọi của Khôi Nguyên bên tai.
Em cố thoát ra khỏi cơn ác mộng nhưng không thể.
Có một sức mạnh nào đó níu em lại, không cho em tỉnh giấc.
Em ý thức được rất rõ mình đang bị bóng đè, nhưng không cách nào tỉnh dậy được.
Em cảm thấy khó thở, mệt mỏi vô cùng, tay chân bủn rủn, người em "lả" đi như thể vừa mất nhiều máu. Em kiệt sức! Bất lực.
Lần cuối cùng, em gắng sức, gồng mình, nghiến răng, vùng thật mạnh.
- “A. a a a(...)”
Em mở mắt, ngồi bật dậy thở lấy sức.
Khôi Nguyên nắm lấy vai em.
- Ngọc Diệp, cô bị làm sao vậy?
Ngay lập tức em ôm lấy Khôi Nguyên, áp mặt vào ngực anh ấy, run bần bật.
Khôi Nguyên vuốt tóc em, dỗ dành:
- Mọi chuyện đã qua rồi, đã qua rồi...hãy bình tĩnh nói cho tôi biết, chuyện gì vừa xảy ra với cô?
- Tôi nhìn thấy bà ta, chính là gương mặt đó anh Nguyên à! Là bà ta.
Em vẫn chưa hết kinh sợ.
- Bà ta?
- Bà Thùy Dung, bà ấy...bà ấy... không...không phải là... là người, đâu anh.
- Tôi biết rồi, tôi biết...tôi sẽ sớm điều tra ra chân tướng sự việc, chuyện này rồi sẽ kết thúc thôi, cô đừng sợ.
- Anh Nguyên, làm ơn đừng bỏ tôi lại trong căn phòng này.
Em ôm chặt lấy anh ấy không buông.
- Được rồi, được rồi cô Ngọc Diệp à. Tôi sẽ ở lại đây với cô, cô cứ nằm xuống và ngủ đi, tôi sẽ không rời đi đâu.
Khôi Nguyên ra sức trấn an em.
Tiếng chim sẻ ríu rít ngoài bậu cửa.
Tiếng chim cu gáy từ xa vọng về.
Nắng ấm chiếu qua rèm.
Đã qua một đêm bão tố.
Em tỉnh giấc, đầu nặng như chì và toàn thân ê ẩm.
Không biết em đã thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ em đã ngủ say trong lòng Khôi Nguyên, để anh ấy phải đặt em nằm xuống giường, rồi kéo chăn đắp lại cho em.
Em nhìn trên giường ngủ của mình có hai tấm chăn và hai cái gối bông. Chứng tỏ đêm qua Khôi Nguyên đã ở cùng phòng để canh chừng giấc ngủ cho em.
Em uể oải bước xuống nhà dưới.
Khôi Nguyên đang ngồi trên ghế sofa loay hoay với cây bút và quyển sổ tay. Trên cái gạc tàn thuốc là điếu xì gà đang cháy.
Nghe tiếng động, Khôi Nguyên tạm ngừng viết, ảnh ngước mặt nhìn lên bậc thang; nơi em đang đứng dụi mắt.
- Ngọc Diệp, cô đã dậy rồi. Hãy đánh răng, rửa mặt, sau đó dùng buổi điểm tâm; tôi đã chuẩn bị tất cả cho cô rồi đấy.
- Anh dậy từ lúc nào vậy?
Em hỏi, bộ dạng em lúc đó rất mệt mỏi.
- Từ lúc sớm kia, tôi có thói quen thức dậy trước lúc mặt trời mọc.
- Ờ,
- Cô vẫn thấy mệt trong người à?
- Đêm qua xảy ra nhiều chuyện quá. Người tôi đuối kinh khủng.
- Không sao đâu, lát nữa khi đồng hồ sinh học đã ổn định lại, cô sẽ thấy thoải mái hơn.
- Cám ơn anh!
- Không có gì đâu, tôi làm việc tiếp đây, chúc cô buổi sáng tốt lành!
Biểu hiện vui vẻ của Khôi Nguyên làm em ngạc nhiên. Em lắc đầu, nói thầm trong bụng: “Anh ấy bị làm sao thế nhỉ? Chẳng giống anh ấy thường ngày chút nào.”
Em đi uể oải xuống nhà bếp, trước tiên là mở mâm thức ăn ra xem phán đoán của mình có đúng không.
Chính xác tuyệt đối!
- “Biết ngay mà. Ảnh chỉ có thể làm được mỗi món này thôi.”
Hai cái trứng gà ốp la bên trên có rắc mấy hột muối tiêu, hai ổ bánh mì nóng giòn. Hôm trước chỉ có một ổ bánh mì, hôm nay tăng lên. Có lẽ Khôi Nguyên “đã tinh ý”, biết em là đồ “tham ăn” nên đặc biệt thêm số lượng bánh mì cho em. “Chàng ngốc của em, cám ơn anh!”
Em mỉm cười, cảm thấy rất hạnh phúc.
Đánh răng xong, vào nhà vệ sinh lau mặt, em mới để ý thấy đống đồ hôm qua đi mưa đã không cánh mà bay.
Em vội chạy lên nhà hỏi Khôi Nguyên:
- Áo đồ ở trong thau, biến đâu mất rồi?
-Tôi đem đi giặt rồi.
Khôi Nguyên, đáp. Vẻ mặt ảnh đã trở lại như thường ngày, lạnh lùng, khô khốc.
- Trời ơi! - Em thốt lên.
- Cô bị làm sao vậy, lần đầu tiên thấy đàn ông giặt đồ à?
- Không phải.
- Thế sao lại la lên?
- Anh giặt hết luôn sao? Kể cả đồ của tôi anh cũng...
- Phải, tôi đã thanh toán xong hết không bỏ sót cái nào. Nói cho cô biết, giặt đồ cũng là một trong những cách giải trí khá thú vị, nó làm tôi bớt căng thẳng.
- Hả? Anh giặt bằng tay hết luôn ư?
- Đúng vậy, tôi không có thói quen dùng máy.
Mặt em đỏ bừng lên. Nếu đúng như ảnh nói thì... ôi, xấu hổ chết đi được. Chẳng lẽ cả đồ lót của em mà ảnh cũng động tay vào hay sao? Trời ơi, đúng là xúi quẩy mà, biết vậy tối qua giặt luôn đi.
Em tự trách mình bất cẩn để xảy ra cơ sự này.
Khôi Nguyên điềm nhiên nói:
- Ngọc Diệp à! Thời buổi nào rồi mà cô còn ngại mấy chuyện đó. Tôi nghĩ nó quá bình thường, nếu cô không muốn vậy thì lần sau tôi sẽ bỏ đồ của cô ra là được thôi mà.
Chương trước | Chương sau