Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 55
5 sao 5 / 5 ( 16 đánh giá )

Vong Hoàng Lan - Chương 10

↓↓
Tụi em về đến đồi trà thì mưa đã nặng hạt.

Trong nền trời đen tối, sấm chớp nổ đùng đùng.

Mây đen kéo về dày đặc bao phủ trên đầu.

Em lo lắng nói với Khôi Nguyên:

bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Chúng ta không nên cho xe chạy lên đâu anh Nguyên, phải tính cách khác thôi.

- Còn tính gì nữa, tốt nhất là bỏ chiếc xe lại dưới này, sau đó cuốc bộ.

- Lỡ mất xe thì làm sao?

- Thà mất xe còn hơn mất mạng.

Tiếng nói của Khôi Nguyên bị tiếng mưa lớn lấn át.

Anh ấy giấu chiếc xe vào một lùm cây gần đó.

- Đi thôi!

Khôi Nguyên nói, liền nắm lấy tay em.

Con đường tối sâu hun hút.

Những giọt mưa nặng như đá, tát vào da thịt; rát, lạnh khủng khiếp.

Gió rú lên từng cơn mang làn hơi nước bạc vào những bụi cây rậm rạp.

Đường trơn trượt rất khó đi. Khổ nỗi phải leo lên dốc mới thật khổ sở.

Khó khăn lắm tụi em mới đến được khúc quanh (nơi có cái am thờ màu đỏ gạch)

Một cảm giác rùng rợn xuyên qua người em. Em liếc nhìn cái am thờ, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Khôi Nguyên nắm tay em dắt qua cái am, chưa được mười bước thì(...)

Đúng là trời xui đất khiến, em ngoái đầu lại nhìn.

Một tia chớp giật, làm bầu trời bỗng chốc lóe sáng; thứ ánh sáng nhợt nhạt.

Em rùng mình, tóc gáy dựng đứng; em thấy rất rõ: một người con gái mặc áo dài trắng, mái tóc thường thượt u huyền chảy xuống đến tận chân đất. Người con gái ngồi trên cái am thờ, cô ấy đang chải tóc.

Em kinh hãi giật tay Khôi Nguyên liên tục.

Khôi Nguyên thấy lạ mới quay lại hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Tôi...tôi vừa thấy...thấy ma. - Em nói run rẩy.

- Ở đâu?

- Đằng sau lưng, chỗ cái am.

Em trả lời Khôi Nguyên nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước, không dám ngoái đầu lại.

Khôi Nguyên ngoái đầu lại nhìn một chặp, không phát hiện thấy gì mới nói:

- Tôi có thấy gì đâu?

Lúc này, em mới dồn hết can đảm quay lại xem thử; nhưng hồn ma khi nãy đã biến mất. Em cố thuyết phục Khôi Nguyên tin em:

- Tôi không nói xạo đâu. Anh nhất định phải tin tôi… phải tin tôi…rõ ràng… rõ ràng tôi vừa thấy… là cô Hoàng Lan, chính là cô ấy.

Em rất sợ… rất sợ!

Khôi Nguyên nắm chặt hai tay em, trấn an tinh thần của em:

- Ngọc Diệp à! Tôi tin cô, chẳng phải tôi và cô từng cúng bái để xin cô Hoàng Lan phù hộ đó là gì. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa cô cũng phải can đảm lên; đừng hoảng sợ vì như thế sẽ không tốt cho bản thân cô trước tiên; sau đó là công việc điều tra của chúng ta. Nhất định chúng ta sẽ tìm ra sự thật, nhất định thế. Đã có tôi ở bên cạnh, cô không phải lo lắng gì cả…không phải lo lắng gì cả.

Khôi Nguyên cố gắng nói thật to để tiếng mưa không át đi lời của ảnh.

- Cám ơn anh, Khôi Nguyên.

Em đã lấy lại được tinh thần. Cám ơn thượng đế đã cho em gặp được Khôi Nguyên. Nhờ có anh ấy mà em mới có thể chống chọi được đến ngày hôm nay.

Dòng nước chảy ròng ròng trên lối đi, đất bị xói mòn nên rất trơn trợt. Em bị trượt chân vấp ngã, kéo theo Khôi Nguyên.

Cả người tụi em lấm lem, nào là bùn đất các kiểu. Vừa ướt, vừa lạnh, vừa sợ, lại vừa đau… em ngồi bệt dưới đất.

- Ngọc Diệp cô không bị làm sao chứ?

Khôi Nguyên hỏi. Nước mưa làm khuôn mặt ảnh ướt đẫm. Xui xẻo cho tụi em là không có đèn pin nên chỉ còn biết cách mò mẩn trong đêm tối, nếu có may mắn chút nào đó thì là nhờ trời có sớm chớp nên còn thấy thấp thoáng bóng dáng con đường.

- A, hình như tôi bị trật khớp gối rồi. - Em rên siết.

- Không phải vậy chứ! - Khôi Nguyên lo lắng.

- Tôi cũng không biết nữa.

- Cô có đi được nữa không?

- Tôi sẽ cố gắng. - Em nói gượng gạo.

- Thôi được rồi, cô ngồi lên để tôi cõng.

Khôi Nguyên nhanh chóng đỡ em dậy. Dìu em tựa vào lưng anh ấy, rồi cứ thế cõng em đi một chặng đường đầy gian khổ về đến căn nhà.

---

Khôi Nguyên đặt em ngồi dưới nền nhà ốp gạch men, tư thế dựa lưng vào tường. Ảnh nhanh chóng xắn ống quần em lên kiểm tra vết thương.

Khôi Nguyên nắn chân em, khám thử khớp gối xem có bị trặc hay không.

Quái lạ, lúc đó em chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình nữa; em cứ ngồi lặng ngắm bộ dạng lo lắng của anh ấy vì một người con gái yếu đuối như em.

- Bị trật khớp rồi nhỉ?

- Hừ, chỉ bị trầy xướt nhẹ thôi.

Khôi Nguyên xắn ống quần em xuống, chắc anh ấy rất vui, mặc dù gương mặt không hề tỏ ra biểu hiện như vậy; nhưng em cảm nhận được.

- Vậy là tôi có thể đi lại được hay sao?

- Cô cứ thử xem sẽ biết.

Em liền đứng lên, không mấy khó khăn đã đi lại được bình thường; dù có hơi đau rát ở đầu gối nhưng xem ra mọi thứ đều ổn.

- Rõ ràng là cô chẳng bị gì nghiêm trọng cả, vậy mà cứ làm quá lên. Còn hành tôi phải vác theo cô nặng như bao xi măng vậy; đúng là kiếp trước tôi nợ cô thật rồi.

- Hi hi, anh nói đúng á. Vì nợ tôi cho nên lo mà phục vụ tôi cho tốt vào mà xóa nợ.

Em trêu anh ấy.

- Tôi có lời khuyên cho cô đấy!

- Nói xem nào?

Em nhướng mày hỏi ảnh.

- Giảm cân đi thôi. Đà này, không chóng thì chầy, cô sẽ thành heo đấy.

Khôi Nguyên nói. Gương mặt anh ấy tỉnh như ruồi.

- A, anh dám…

Em chau miệng bực bội.

- Đồ vô duyên, có biết nói chuyện với phụ nữ đó là điều tối kị không hả?

- Nhưng tôi lại không xem cô là phụ nữ mới chết chứ!

- Mặt dày, trơ trẽn. Tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện khi chiều đâu.

Em nhắc lại chuyện bị té xe, Khôi Nguyên đã tận dụng cơ hội để hôn em.

- Cô làm như người cô được khảm bằng ngọc quý không bằng, cô phải tu ba mươi kiếp mới…

“Bụp”

Em đấm cho anh ấy một cái vào bụng.

“Sặc…sặc”

Khôi Nguyên ôm bụng, mặt ảnh đỏ phừng phừng lên vì phải chịu đựng cơn đau.

- Đó là bài học để anh chừa cái thói kiêu ngạo đi.

Em huýt mặt; rồi bỏ đi vào phòng tắm.

---

Em mặc trên người bộ đồ ngủ mát mẻ.

Ngoài trời mưa vẫn như trút nước.

Nằm trên giường, em vu vơ hồi tưởng lại những gì vừa xảy đến trong thời gian qua.

Đặc biệt là những hình ảnh về Khôi Nguyên.

Từ buổi đầu gặp anh ấy, lúc ảnh ôm chặt lấy em dưới gầm bàn để tránh động đất. Khi ảnh đan những ngón tay của mình vào tay em, dắt em đi trong buổi tối lần đầu tiên đến thắp nhang cho cô Hoàng Lan. Cảm động khi ảnh làm thức ăn để dành cho em, rồi buồn cười nhất là lúc ảnh bị té cây mận. Nét mặt lạnh như tiền của ảnh, trí thông minh, tính cách mạnh mẽ, quả quyết của Khôi Nguyên…tất cả đều làm em thích thú. Gần đây nhất là… phải vậy, mới chiều đây thôi, ảnh đã hôn em…hôn khá lâu. Cảm giác hai bờ môi khóa chặt lấy nhau thật là…khó mà diễn tả được… áp mặt trên lưng ảnh mới thật ấm áp, cảm thấy mình được bảo vệ, che chở. Nghĩ về ảnh em mỉm cười lúc nào chẳng biết; em chợt nhận ra mình đã bắt đầu thích ảnh mất rồi, thích mất rồi phải làm sao đây? Em không thể thổ lộ tình cảm của mình cho ảnh biết được. Làm như vậy cả phần em và ảnh sẽ rất khó xử; thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên.

Em đứng dậy, mở cửa phòng ra xem ảnh đã đi ngủ chưa. Thấy cửa phòng còn mở toang, thế chắc là chưa ngủ rồi.

Em đi xuống nhà bếp rót ly nước ấm uống cho dễ ngủ thì thấy chàng thám tử đẹp trai, đang nằm trên ghế sofa, hai mắt lim dim.

Khôi Nguyên đang nằm nghe nhạc. Anh ấy bị nghiện nhạc cổ điển, đặc biệt là những tác phẩm của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức: Richard Wagner.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch

Truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch là một truyện teen khác hấp dẫn và thú vị, truyện đưa

22-07-2016 37 chương
Biển Khóc

Biển Khóc

Tên truyện: Biển KhócTác giả: Hạt CátThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 28 chương
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Trích đoạn:Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không

21-07-2016 59 chương
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện Dạy Dỗ Vị Hôn Phu có cốt truyện hơi lạ so với những truyện teen cùng thể

22-07-2016 50 chương
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Khi người quay lưng

Khi người quay lưng

(khotruyenhay.gq) Căn nhà nhỏ bé nằm trong hốc của con hẻm nhỏ, cửa nhà luôn đóng im

28-06-2016
Tháng 12

Tháng 12

Tháng 12, nỗi xốn xang những cơn mưa Thu ngọt ngào hóa ra cũ kĩ, anh chẳng cất mình

24-06-2016
Nhật kí tháng 12...

Nhật kí tháng 12...

Tình cảm, sợ nhất là những cơn say nắng. Không phải yêu, chỉ là thích. Người đến

23-06-2016
Đồ cũ

Đồ cũ

  Cả anh và bà lặng người. Thằng bé bị bố mắng, ngơ ngác! ***   Nhà có những

29-06-2016
Một người anh

Một người anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Sau khi có

27-06-2016
Nhỏ Bọ Cạp

Nhỏ Bọ Cạp

Cậu ấy nói thích em, vậy mà mấy ngày sau em phát hiện ra là cậu ấy cũng

23-06-2016

Insane