- Có tôi còn sợ gì.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Anh đừng để tôi đi sau. - Em năn nỉ anh ấy.
- Thôi được rồi, đưa tay đây!
Khôi Nguyên nắm lấy tay em, bàn tay của anh ấy thật ấm áp.
Sương khuya lắng xuống rất đậm, trước mặt tụi em là một dải sương mù dày đặc. Ánh đèn pin nhập nhoạng, yếu dần...yếu dần...rồi...
"Phụt" - Tắt ngúm.
Xung quanh tụi em lúc này là một màu đen đặc quánh.
Sợ quá, em ôm cứng lấy cánh tay của Khôi Nguyên.
- Cô bình tĩnh lại đi! Đây chỉ là sự cố hết pin thôi, đừng có quýnh lên thế. Đưa cô đi theo đúng là phiền toái. - Hình như anh ấy đang bực mình.
- Chúng ta về thôi! - Em đề nghị.
- Hừ, nếu muốn thì cô về trước đi. - Anh ấy thừa biết em không dám mà còn nói vậy.
- Nhưng không có đèn thì đi bằng cách nào?
- Nếu cô nghĩ với sự cố đơn giản như thế này mà tôi đành bó tay chịu chết, thì cô đánh giá tôi hơi thấp rồi đấy! - Anh ấy bắt đầu kiêu ngạo.
Khôi Nguyên lục lọi một lúc,
- “Bật” - Ánh sáng lóe lên, đó là từ quẹt zippo.
- Hả? Chúng ta sẽ đi bằng thứ chết tiệt này sao? - Em thốt lên!
Anh ấy không trả lời em, mà châm điếu xì gà hút.
Em bực mình muốn điên lên luôn, trong khi em sợ gần chết thì anh ấy cứ làm như không có chuyện gì xảy ra.
- Anh có vẻ bình tĩnh quá nhỉ?
- Có gì đâu mà phải cuống lên, cô nên nhớ trong bất kì cuộc chiến nào cũng vậy, nếu cô run sợ cô sẽ bị kẻ thù đánh bại.
Nói xong anh ấy rít vào một hơi thuốc rồi thong thả phả ra làn khói trắng, mùi xì gà thơm phức vuốt ve khứu giác.
- Anh nói thì hay lắm! Bây giờ hãy nói thử xem: chúng ta sẽ đi bằng thứ gì đây?
- “Bật” - Ánh sáng lại lóe lên, nhưng lần này là từ một cái đèn pin.
- A, anh dám gạt tôi. Thật quá thể mà.
- Ồ, thế ra cô có thể tự đi một mình rồi đấy!
Nói thật, lúc đó em chỉ muốn đấm cho anh ấy một đấm. Nhưng không còn cách nào khác, em đành phải xuống nước để được anh ấy nắm tay dắt đi.
- Lần sau không được gạt tôi nữa nghe chưa!
- Tôi đâu có gạt cô.
- Hừ, anh còn nói vậy!
- Đây, cô xem đi. - Khôi Nguyên nói rồi, đưa cho em cái đèn pin lúc nãy.
Thì ra ảnh đã thủ theo một cái khác, vậy mà không cho em biết sớm, đúng là đồ quỷ quái. (Thật xui xẻo cho em gặp phải người như anh ấy.)
Trong màn đêm lạnh lẽo, tụi em bước đi, thách thức tất cả mọi nguy hiểm đến từ bóng tối. Rắn rết... và kể cả ma quỷ.
- Sắp đến nơi rồi. - Em cảnh báo cho Khôi Nguyên biết.
- Là khúc quanh này, ban ngày tôi đã chú ý đến. - Anh ấy rọi đèn pin đúng vào vị trí cái am thờ cách chúng em gần chục mét.
Đi với anh ấy đúng là an tâm rất nhiều, nỗi sợ trong em tan biến đi đâu hết.
Đến nơi, anh ấy bắt đầu làm việc của mình. Lấy từ trong bọc vải ra đủ các loại giấy tiền vàng bạc, có cả những lá bùa màu vàng với những dòng chữ đỏ ngoằn nghoèo.
- Anh định làm gì? - Em ngạc nhiên hỏi.
- Còn làm gì nữa ngoài việc cúng bái.
- Cúng bái á! - Em ngơ ngác.
- Đúng vậy. Tiên lễ hậu binh. Tôi là một trong những người tin vào thế giới tâm linh, vụ này xem ra không đơn giản chút nào. Nếu tôi đoán không nhầm thì ở cái am này có oan hồn trú ngụ, người đó muốn báo mộng cho cô; và nữ khách hàng xấu số trước đây của
tôi. Tôi cúng bái, để oan hồn không đến quấy giấc ngủ của cô nữa. Và xin chút ít manh mối để điều tra, rửa cái oan cho hồn thiêng.
- Ồ, đơn giản vậy mà tôi không nghĩ ra - Em vui sướng reo lên vì tin rằng từ đây mình sẽ không gặp thêm cơn ác mộng nào nữa.
Khôi Nguyên và em dọn chè đông sương, đốt nến rồi đến đốt giấy tiền vàng bạc. Sau đó chắp tay cầu nguyện.
Em thấy anh Nguyên lẩm bẩm gì đó, không biết anh đang đọc thần chú hay đang cầu oan hồn phù hộ cho công tác điều tra của anh sẽ chính thức bắt đầu vào sáng mai. Riêng em thì cầu xin: oan hồn đừng đến dọa em trong giấc ngủ nữa.
- Xong rồi. Chúng ta về thôi! - Khôi Nguyên nắm lấy tay em.
Đi chưa được vài bước thì:
- Á.... á... á... á... - Em kinh hoàng hét lên.
Chương trước | Chương sau