Polly po-cket
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 75 đánh giá )

Thành Phố Mùa Tuyết Tan - Chương 14

↓↓
Tại quán caphe, Việt Anh tĩnh lặng khuấy cốc caphe, vừa đăm chiêu suy nghĩ. Mến xồng xộc đi vào, giật uống một ngụm caphe của anh:

-Có chuyện gì mà hẹn em ra đây?

Anh yên lặng nhìn cô. Mến khó hiểu, tự dưng sao lại trưng ra bộ mặt nghiêm túc vậy chứ? Cô thấy không quen, vừa quan sát đối phương, vừa hỏi nhỏ:

-Anh bị sao vậy? Có chuyện gì thế?

bạn đang xem “Thành Phố Mùa Tuyết Tan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

-Anh sắp sang Mĩ…

Mến phun hết caphe lên bàn, ho sặc sụa. Anh lo lắng vỗ nhẹ lưng cô:

-Không sao chứ?

Mến lắc đầu, dùng khăn lau miệng. Không phải cô sặc vì nghe tin anh sang Mĩ, mà vì giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nơi anh. Hít thở thật sâu, cô trở lại trạng thái bình thường.

-Đi nhanh rồi về, ai bảo anh sao đâu…

Ánh nhìn của anh xoáy vào mắt cô, lắc đầu:

-Anh xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền em, làm người ở công ty hiểu lầm em và anh có quan hệ. Từ nay anh sẽ trả lại cuộc sống trước khi anh đến.

Nếu trước đay nghe anh nói như thế này, cô sẽ ôm bụng mà cười. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của anh làm cô á khẩu. Mến nuốt nước bọt hỏi lại:

-Anh nói vậy là sao?

-Thì em coi anh là kẻ đeo bám còn gì. Ba anh mở một chi nhánh bên Mĩ. Anh sẽ sang đó quản lý và ở hẳn bên đó.

Mến nín lặng tiếp nhận thông tin. Người như cô có đánh chết cũng không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Cô cười gượng gạo:

-Bao giờ anh đi, tôi sẽ giúp anh mở tiệc chia tay.

Câu nói của cô làm trái tim anh rơi vào vực thẳm. Anh cười gật đầu:

-Vậy tối mai tổ chức luôn đi. Giờ anh đi gặp đối tác. Có gì anh sẽ gọi cho em.

Việt Anh đứng dậy. Anh đã đặt cược ván này quá lớn. Anh sợ cô ấy không chịu nhìn nhận tình cảm của mình mà giữ anh lại. Vậy lúc ấy anh phải làm sao?

Mến nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa. Cô chống tay lơ đễnh nhìn ra phía ngoài. Dòng người vẫn tấp nập. Cô bực mình đứng dậy xách túi ra về, miệng lẩm bẩm chửi anh:

-Đồ tồi. Tôi hận anh.

Tâm trạng không tốt khiến Mến không muốn ăn tối, tức giận đập gối trên giường:

-Tên khốn kiếp này, theo đuổi bao lâu, lúc người ta muốn thì lại bỏ cuộc hay sao?

Vô tình cô thừa nhận mà không biết.

Mọi người xem xét tình hình rồi lôi một đống hoa quả, đồ ăn vặt lên phòng mến, ép cô nàng nói ra hết sự tình. Trang đăm chiêu suy nghĩ:

-Việc gì phải ngại. Cứ nói hết ra với hắn là xong, cấm không cho hắn đi Mĩ nữa.

Mến lắc đầu nguầy nguậy:

-Mình là con gái mà, sao có thể chủ động như vậy được?

Oanh lấy ngón trỏ ấn giữa trán Mến:

-Thế người ta theo đuổi 3 năm thì sao? Lại còn sĩ diện con gái nữa. Không nói đến lúc họ chạy mất thì ngồi mà khóc.

Huyền chốt lại:

-Không nối nhiều nữa. Mai sẽ mở party. Cậu mà không giữ nổi Việt Anh lại thì đừng trách tụi này vô tình.

Mến tròn mắt: -Kiểu gì thế? Lại còn cái thể loại đe dọa nữa hay sao?

Huyền bỗng quay sang Oanh gắt lên:

-Còn cậu nữa, Ngọc Minh tốt như thế mà còn trần trừ cái gì. 24 tuổi rồi, đến lúc có banjtrai đi chớ.

Oanh he hé nhìn Huyền, nhỏ giọng:

-Sao tự dưng lại cáu với tớ?

Huyền liếc nhìn mọi người một lượt rồi ra lệnh:

-Mọi chuyện cứ quết định như thế đi. Giờ thì đi ngủ đi…

***

Bữa tiệc được trang trí bởi bong bống và nến thơm. Ánh sáng tỏa ra từ nến làm lung linh cả căn phòng. Điều vượt quá sức tưởng tượng của mọi người là Việt Anh lại mời nhiều bạn đến như vậy. Vừa vào nhà, Việt Anh chỉ gật đầu chào qua loa mọi người rồi đi tiếp bạn bè mình. Việt Anh ngồi trên ghế sopha mà một đám nữ vây quanh, ai nấy đều kéo áo, nghịch tóc, giọng nũng nịu:

-Sao anh lại đi chứ? Anh đi rồi tụi em sẽ buồn lắm. Tụi em phải làm sao đây?

-Anh đi thi thoảng về thăm bọn em chút nhé…

-Đừng có cưới cô gái mắt xanh rồi quên em luôn nha.

Mến đem rượu ra, nghe họ nói mà sởn hết gai ốc. Cô liếc nhìn anh nhưng ánh mắt anh lại đang vười với cô váy ngắn bên cạnh. Ly rượu trong tay, cô bóp chặt, hậm hực quay alij phòng bếp. Cô rủa ra miệng:

-Đinh diễn trò trước mặt tôi chắc. Trước kia thì gghets con gái chạm vào người. Giờ thì loại nào cũng chơi được. Tên khốn kiếp, bực mình quá đi.

Huyền lắc đầu:

-Tại ai mà Việt Anh như thế chứ? Cậu không hiểu tâm tình của Việt Anh hay sao? Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể giành lại mà.

Mến thộn mắt suy nghĩ. Đồ của cô, chưa cho phép, ai dám động vào, cô sẽ xé xác chúng ra thành trăm mảnh. Hơn 8h, mọ người ra vườn làm tiệc đứng. Nhạc jazz vang khắp khu vườn. Ánh nến làm mọi thứ trở nên huyền ảo và ấm áp. Huyền nhìn vào phần rượu vang còn lại, đoán là sẽ không đủ. Cô đi tìm Liễu:

-Cậu ra cửa hàng chuyên bán rượu ở ngã tư mua thêm hai chai đi. Chiều nay bận quá, quên mất.

-Ukm…

Liễu lặng lẽ ra khỏi nhà, xe để trong gara rồi. Cô sải chân đi bộ. Ngã tư cách một đoạn không xa lắm, cô bước đi thư thái. Vào trong cửa hàng, cô lôi ra hai chai rượu vang đắt nhất rồi ra về. Đèn đỏ, cô bước sang làn đường đi bộ. Giữa lòng đường, một bé trai xách túi kẹo tập tễnh đi. Ánh sáng đèn ph axe tải tiến lại gần. Chẳng kịp suy nghĩ, cô lao ra đẩy đứa bé. Cô chỉ thấy ánh sáng chiếu rọi làm mắt cô không mở ra được.

Cạch…

Cô đập vào xe tải, cô lộn một vòng trên không rồi ngã xuống đất. Chai rượu vỡ tan hòa với vũng máu…

Tiếng hét vang lên ầm ĩ:

-Có tai nạn rồi…

-Xe ô tô đam chết người…

-Mau đưa người đi cấp cứu…

Lá thư ngày ấy chưa kịp gửi…

Ngày 20, tháng 12, năm 2020…

Chào các bạn! Tớ xin lỗi vì đã đi mà không báo trước cho các cậu. Tớ sợ các cậu ngăn cản. Những lời chia tay thật khó nói ra phải không? Ngày đầu tiên tớ biết bệnh tình của mình, tớ đã rất hoang mang sợ hãi. Vì tớ biết dù khoa học phát triển nhưng tớ không đủ tự tin để đối mặt. Chính các cậu đã giúp tớ thấy sự thiết tha của cuộc sống này. Tớ đã nghĩ phải tự động viên mình lạc quan. Cuối cùng tớ đã chấp nhận phẫu thuật nhưng ở một nơi khác. Nếu ca phẫu thuật thành công thì ngày này năm sau, tớ sẽ quay lại tìm các cậu. Nếu thất bại, tớ hy vọng những kí ức về tớ đối với các cậu chỉ là giấc mơ…

Yêu các cậu!!!

-Sao cậu ấy lại ích kỉ như vậy?

-Cậu ấy định vĩnh vễn rời bỏ chúng ta sao?

-Cậu ác độc lắm. Cậu đến sao lại đi như vậy?

Mọi người ôm nhau khóc om xòm trước phòng phẫu thuật. Oanh cầm tờ giấy mà mọi người đã đọc, xé làm đôi, quẳng vào sọt rác.

-Đây là bệnh viện, làm ơn đừng có khóc như vậy. Liễu đã chết đâu chứ.

Ai nấy đều ngồi xuống ghế một cách ngoan ngoãn, đưa Oanh ánh nhìn trách móc.

-Tại sao cậu không nói cho bọn tớ biết bệnh của Liễu?

Oanh thở dài:

-Liễu không muốn mọi ngườ lo lắng quá. Liễu còn chịu được, sao các cậu lại khóc chứ?

Biết được bạn mình trong tình trạng này thật khó chấp nhận. Nhớ lại tối hôm trước. Đang vui vẻ bỗng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện đến, ai nấy đều hoảng sợ. Tình hình nguy cấp, Oanh không kịp giải thích mà lao vào phòng phẫu thuật.

Nhìn giấy khám sưc khỏe của Liễu, ai nấy té hỏa ra phát hiện cái bệnh quái ác kia nữa. Huyền đã ngất mấy lần, giờ tỉnh lại cứ ôm mọi người mà khóc. Nhất quyết chờ trước phòng phẫu thuật, cầu nguyện cho mọi thứ ổn thỏa. Trang thì nấc lên nấc xuống:

-Câu ấy sẽ không bỏ chúng ta chứ?

Oanh gật đầu: -Không sao đâu. Các bác sĩ phẫu thuật cho cậu ấy lại là bác sĩ giỏi nhất nước.

-Nhỡ…

-Im đi..-Mến gắt lên.

Mọi người đã ở đây hai ngày rồi. Mệt mỏi, lại pjair chờ đợi làm Mến phát cáu. Dù biết Liễu gan lì lắm, tử thần không thể mang Liễu đi được. Ngoài miệng nói thế nhưng tai nạn đã làm Liễu mất máu nhiều, lại bị chấn thương ở đầu. Ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Do tình hình nguy cấp, các bác sĩ đành phải cắt bỏ khối u. Tử thần ở cuối đường hầm giương lưỡi liềm chờ cậu ấy tới…

Hoàng Trân ngồi dãy ghế kề bên, khuôn mặt tâm tư, nhợt nhạt. anh cầm chặt chiếc vòng cổ Oanh đưa ra từ phòng phẫu thuật.-Em nhất định phải sống sót trở về. Anh chờ em…

Phong, Việt Anh, Kabin, An Thuận và Đức Anh đi từ ngoài vào, đem theo đồ ăn, thức uống cho mọi người, làm bờ vai cho bạn gái nức nở. An Thuận vốn chẳng quen biết gì nhưng bị hội con trai nhóm này lôi đi. Anh ngồi bên cạnh Hòa, chăm chú nhìn cô. Ánh mắt cô thì chăm chú nhìn vào Phòng phẫu thuật, đôi mắt sưng húp, đỏ hoe. Anh bỗng thấy xót thương khôn tả. Bình thường anh thấy cô luon vui vẻ, lại có chút đanh đá, là loại người hai mặt. Trước mặt anh thì lộ bản chất đanh đá cá cày, ta đây chẳng coi người ta ra gì. Trước mặt daoja diễn, phóng viên thì quay ngoắt 360º, giở nụ cười thiên thần che lấp… Thật khác hẳn với con người sưng húp mắt vì khóc trước mặt anh. Một con người sống hất mình, chân thành với bạn bè.Nhìn những người con gái này, anh mới thấu hết hai từ: bạn bè. Lúc đầu anh cũng rất khó hiểu tại sao 8 người tính cách khác nhau, sở thích khác nhau lại có thể ở chung được một nhà, lại hòa thuận vui vẻ như vậy. Giờ anh đã có đáp án. Anh vỗ nhẹ lên vai Hòa:

-Mọi chuyện sẽ ổn thôi…

Việt Anh nắm tay Mến, cẩn trọng và tin tưởng. Mục đích của bữa tiệc đêm đó, Mến cũng đã nói với anh rồi. Anh biết cô yêu anh tuy rằng sống chết cũng không chịu nói. Anh cũng không chấp nhặt chuyện đó. Anh tin một ngày nào đó cô sẽ tự nguyện nói ra tình cảm của mình. Nhiieuf lần đi caphe, cả một buổi chiều, cô kể cho anh nghe về nhóm. Cô kker nhiều đến nỗi anh phát ghen lên được. Anh tự hỏi tình cảm của cô giành cho anh liệu có bằng một phần cho bạn bè không. Chính vì vậy, anh hiểu nhóm quan trọng với cô như thế nào. Họ thân nới nhau hơn vả máu thịt. Lúc này anh biết mình nên yên lặng ngồi cạnh thì tốt hơn.

Trang dựa vào Huyền mệt lả mà thiếp đi. Đức Huy bế Áh vào phòng nghỉ, vì căng thẳng quá mà cô ngấ đi. Thành Phong thì sợ không khí trong này ngột ngạt quá mà Trà lăn ra đấy thì khổ. Anh lôi cô ra khuôn viên vườn hoa bệnh viện để hít thở không khí trong lành cho dễ chịu một chút. Trà đi bên cạnh anh, mặt mày cau có, hai tay nắm chặt, chẳng thèm nói một lời nào. Anh đứng chắn trước cô, đặt hai tay lên vai cô, nhìn vào đôi mắt long lanh đầy nước của cô mà nhỏ giọng:

-Nghe lời anh, thả lỏng đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

-Huh…huh….huhh……

Trà bật khóc, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra. Giọng cô nghèn nghẹ:

-Nhỡ Liễu bỏ chúng ta thì sao?

Phong ôm cô, nắm chặt tay cô, bất lực. Chỉ cầu mong ca phẫu thuật thành công. Nếu không Trà của anh chắc sẽ tự sát theo mất. Trà bấu áo anh, hoảng sợ mà khóc.

Bác sĩ gấp gáp đi từ phòng phẫu thuật ra, nhìn đống người đang ôm nhau thở dài thườn thượt, hỏi gấp gáo:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trinh Nữ Báo Thù

Trinh Nữ Báo Thù

Mùa Xuân tháng 4 năm 1962 tại Cần Thơ, lúc bấy giờ Cần Thơ là một trong sáu tỉnh nhỏ

22-07-2016 30 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Rồi trái tim sẽ ổn

Rồi trái tim sẽ ổn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") Tôi

25-06-2016
Cô gái đi giày đỏ

Cô gái đi giày đỏ

(khotruyenhay.gq) Bất giác, trong giây phút ánh chớp quét qua mặt tôi, ngay trước tầm mắt

01-07-2016
Les Fleurs Savages

Les Fleurs Savages

Người ta thường nói hoa hồng mới là vua của các loài hoa, nhưng không phải với tôi.

24-06-2016
Kết thúc bất ngờ

Kết thúc bất ngờ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016