Mùa của nỗi nhớ ...
********
_Vậy là cậu với Ngọc sau hơn 2 năm mới lại được gặp nhau ? -Hòa cầm chai rượu lên rót tiếp.
_Ừ ! -Tôi trầm ngâm mân mê cọng rau sống.
bạn đang xem “Ranh Giới ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!_Nghe chuyện của chú cứ như phim ý ! -Anh Long gắp một miếng lòng bỏ vào mồm, rồi cầm chén đưa lên.
_Thế sáng nay em yêu mấy giờ bay? -Thanh đưa chén cụng với mấy anh em, rồi quay sang hỏi tôi.
_Lúc nãy nhắn tin bảo chờ làm thủ tục. Giờ chắc chuẩn bị rồi -Tôi nhấp một ngụm.
_Hết đi !
_Thôi, đang đau tao không muốn uống nhiều ! -Tôi đặt chén rượu xuống.
_À ! Ừ nhỉ , bạn quên mất !
_Mà này, anh là anh nghi cái thằng Nhật Huy lắm, các chú có công nhận không ? -Anh Long ra vẻ đăm chiêu.
_Giờ chuyện đó với em cũng chẳng quan trọng nữa !
_Chú định không truy cứu thật à ? -Anh Long ngạc nhiên.
_Cũng chưa chắc đã phải, với lại nó ở trong Nam, truy cứu thì làm gì anh ?
_Thễ nhỡ lần này còn lần sau nữa, chúng nó lại tiếp tục thì sao !?
_Em sẽ đề phòng hơn !
_Thôi được, nếu chú đánh hơi thấy mùi nguy hiểm thì phải báo ngay với anh em, để mọi người còn hỗ trợ.
_Vâng !
_Tít ..tít ...! -Tôi cầm máy lên xem tin nhắn, là của nàng :
_"Em ra phòng chờ rồi, anh giữ gìn sức khỏe nhé, vào tới nơi em alo sau, yêu anh"
Đọc xong tin tôi cầm máy bỏ vào túi.
_Là của bạn ý à, sao không nhắn lại ? -Hòa nhìn tôi khó hiểu.
_Giờ có nhắn cũng đâu biết nói gì đâu ! Sáng nay cũng đã gọi nói chuyện lúc ở sân bay rồi mà. -Tôi lấy đũa gắp đồ ăn. Lúc này nên để cho nàng đi thoải mái, chứ càng nhắn càng lưu luyến mệt lắm, khi nào vào đến nơi liên lạc lại cũng được.
_Này, thế bao giờ bạn ý ra ?
_Cũng chưa biết, có thể hè hoặc tết sang năm !
_Yêu xa như thế khổ nhỉ -Thanh tỏ vẻ ái ngại.
_Biết làm sao được ! -Tôi thở dài.
_À sao cậu không tính hè này làm chuyến Sài Gòn nhỉ ?
_Thì cũng đang tính mà, cứ ngồi chờ người ta ra Bắc thì chịu làm sao được !
_Chuẩn đấy -Anh Long hào hứng vỗ đùi.
_Đàn ông phải chủ động như thế chứ, làm thêm chai nữa nhé !
_Dạ thôi, hôm nay em không uống được nhiều !
_Hòa , Thanh sao ?
_Thôi anh, gọi cháo đi ! -Hòa cầm chén lên uống nốt tí long đen.
_Cho 4 cháo chị ơi, thêm bình trà nữa -Thanh quay vào trong gọi chủ quán.
.
*****
.
Tôi ngồi gật gù trên băng ghế xe khách, hôm nay cuối tuần nên đông hơn mọi ngày, may mà chui hẳn vào bến bắt xe nên mới kiếm được chỗ ngồi. Dù cũng phải ních một hàng tận 5 người. Phải đúng một tuần sau khi nàng đi, tôi mới dám về thăm nhà, lý do cơ bản là cho người nó hồi lại và mấy vết bầm trên mặt cũng lặn bớt đi. Không thì về nhà, với bất kỳ lý do gì đi chăng nữa thì mẹ cũng gào ầm lên.
Xa nhau đã hơn tuần, những ngày đầu chúng tôi gọi cho nhau liên tục, rồi lên mạng chat chit, nỗi nhớ cũng vơi đỡ phần nào. Vì vẫn có thể hỏi han quan tâm, chia sẻ cuộc sống hằng ngày với nhau, chứ không như lần xa nhau trước. Bố mẹ nàng vẫn chưa biết chuyện chúng tôi đã gặp lại nhau, Nhật Huy không nói. Chẳng biết hắn đã bỏ cuộc hay toan tính những gì, tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi bảo nàng khoan hãy nói, bởi thực tế chúng tôi vẫn còn đang ở cách xa nhau và còn đang đi học, nên có nói tầm này cũng chỉ khiến mọi việc trở nên phức tạp chứ chẳng giải quyết được gì cả, trường hợp bất khả kháng là bố mẹ nàng có biết trước thì sẽ lựa cách giãi bày sau, dù biết là sẽ rất khó trong hoàn cảnh này, nhưng cũng chẳng tìm ra hướng giải quyết nào tốt hơn. Hai đứa tự nhủ đến đâu thì đến, điều quan trọng là luôn giữ lửa cho tình yêu ...đơn giản vậy thôi ...
_Nào bến xe Phúc Yên, ai xuống lên đây trước đi -Anh lơ xe quay lại giục.
_Cho tôi xuống ! Cho tôi xuống -Một bác đằng sau tôi vội đứng dậy.
_Cả em nữa -Tôi cũng đứng lên rồi trèo, chen qua từng người một để bước ra cửa.
.
*****
.
_Lạch cạch ! -Tôi với tay vào trong mở khóa cổng, hôm nay thứ 7 mà sao mẹ về muộn thế nhỉ, tôi đã điện từ sáng rồi mà.
Bước vào trong nhà, quẳng mấy túi đồ xuống, lại mở tủ lạnh thấy có đĩa ổi tôi nhón một quả rồi ra phòng khách nằm dài lên ghế sofa gặm. Cảm giác về nhà bao giờ cũng thật dễ chịu và thoải mái, và lần về này lại càng thoải mái hơn sau khi xảy ra biết bao nhiêu là chuyện thì cuối cùng tôi đã tìm lại được tình yêu của mình ... bỗng sực nhớ ra điều gì tôi vội ngồi dậy chạy vào phòng mẹ, lục lọi mấy tủ đựng chứng từ hồ sơ, tủ sách, hòm, va-li rồi lại ngó xuống gậm giường ...loay hoay một lúc không thấy gì, tôi lại đi vào kho đồ cũ lục tiếp ...quái lạ, mẹ có thể để đâu được cơ chứ ???
_Hiếu về rồi à ? -Bỗng giọng mẹ từ ngoài cổng gọi với vào, tôi giật mình xếp lại đống đồ, rồi phủi quần áo cho hết bụi rồi đi ra mở cổng cho mẹ.
_Xách hộ mẹ cái ! -Mẹ đưa tôi hai túi hoa quả và đồ ăn. Rồi nhấn ga phóng xe vào cổng.
_Sao hôm nay mẹ về muộn thế ? -Tôi vừa đi vào vừa hỏi.
_À, mẹ với chú Tuấn tín dụng ra xem cho con cái xe.
_Xem xe ? -Mặt tôi hớn hở.
_Mẹ mua xe cho con ạ ? -Tôi mừng rỡ, sinh viên mà có xe máy đi học là oách lắm.
_Cha bố nhà ông chỉ được có vậy là nhanh !
_Mẹ định mua xe gì thế ? -Tôi cuống quýt.
_Mua Hon-da cho đảm bảo, mẹ thấy chiếc Future nhìn có vẻ được.
_Không ! -Mặt tôi tiu ngỉu.
_Xe đấy có cái đít như đít vịt, nom xấu lắm, con không thích đâu ! -Tôi ngúng nguẩy.
_Ơ hay cái thằng, Hon-da nó là đối tác gửi tiền chỗ tao, mua lúc nào cũng được giá tốt, mày còn đòi hỏi gì ?- Mẹ có vẻ bực.
_Nhưng con đã bảo không thích mà !
_Thế mày thích xe gì ?
_Yamaha nó mới ra dòng Jupiter đẹp lắm, thanh niên phải đi xe đó mới được, dáng thể thao mà mẹ -Tôi hoa chân múa tay trình bày.
_Ôi trời ! Xe đó chú Tuấn bảo tốn xăng lắm ! Mà mày mua xe đấy làm gì, đú đởn đua xe lạng lách là tao cho nghỉ luôn !
_Con có bao giờ đua xe đâu mà mẹ nói thế !
_Tao không biết !
_Đi mà mẹ, nhá ! -Tôi ôm cổ mẹ nũng nịu.
_Thôi được rồi, để tao tính đã !
_Không phải tính đâu mẹ, thôi mẹ ngồi nghỉ đi, hôm nay con trai về nấu cơm cho mẹ ăn ...-Tôi ba chân bốn cẳng chạy vô bếp.
_Đồ phải gió ! Mà thứ sáu tuần sau về làm bằng đấy nhé, mẹ nhờ bác Hạnh nộp hồ sơ hộ rồi đấy -Mẹ nói với theo.
_Vâng ạ !!!!!!
.
*****
.
_Làm gì mà từ trưa đến giờ em gọi không nghe máy thế ? -Nàng giận dỗi.
_Anh đi với mẹ có chút việc, anh xin lỗi !
_Ơ ! Anh đang ở nhà à ?
_Ừ, anh về chiều hôm kia.
_Thế anh đã xuống Hà Nội chưa ?
_Anh đang chuẩn bị xuống đây, em biết anh đang ở đâu không ?
Chương trước | Chương sau