Ôi! Tôi không muốn nghĩ đến chuyện nhức đầu này nữa. Ai cũng nói tình đầu ngọt ngào khó quên, nhưng bây giờ tôi suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không tìm ra câu trả lời.
bạn đang xem “Nụ Hôn Đầu Tiên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Đối với một cô bé chưa đến tuổi mười tám, thì đây quả là một bài khảo nghiệm khó.
Tôi đang ngẩn người ra, thì điện thoại của Bùi Kỷ Trung reo lên.
Suýt nữa tôi quên gọi cho người nhà của cậu ta.
Không chừng họ đang gọi tới. Bởi đã khuya thế này, chắc hắn họ rất lo cho cậu ta.
Tôi bắt điện thoại, đúng là người nhà của cậu ta gọi tới, nhưng không phải là bố mẹ mà là người quản gia.
“Vâng, không phải, cháu là bạn học của Bùi Kỷ Trung, Bùi Kỷ Trung vừa mắc mưa, hình như bị sốt… Vâng, sau đó cháu đưa cậu ấy về nàh cháu. Ồ, ông không cần đến rước, khuya rồi, cứ để cậu ấy ngủ ở nàh cháu cũng được… Dạ không sao, ông đừng khách sáo ạ. Dạ, cháu chào ông.”
Tôi giải thích cho người quản gia chuyện xảy ra đêm nay.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là khi tôi bảo tôi họ Hàn, người quản gia cười nói: “Ồ, thì ra là cô Hàn Y Nghiên, tôi nghe cậu hai nhà tôi nhắc nhiều đến cô. Có cô chăm sóc cho cậu hai, tôi yên tâm rồi.”
Không phải chứ, cả quản gia của cậu ta cũng biết tôi? Tôi đâu biết mình nổi tiếng như thế.
Khi người quản gia định gác điện thoại, tôi chợt nhớ đến một chuyện: “Ồ, xin đợi một lát, cháu có thể hỏi một việc được không ạ?”
“Cháu cứ hỏi…”
“Tại sao ông gọi điện đến mà không phải là bác trai hay bác gái?”
“Ồ…” hình như ông ta hơi do dự một lúc, “vì ông bà chủ không ở Hàn Quốc, họ đang ở Mỹ.”
“Ồ, thì ra là vậy, ngày mai Kỷ Trung tỉnh dậy, cháu sẽ bảo cậu ấy gọi điện cho ông.”
Tôi nghĩ ông ta sẽ không nói cho người ngoài biết chuyện trong nhà, vì thế tôi tắt điện thoại trước.
“Reng reng…” Chuông đồng hồ trong phòng khác báo giờ thật đúng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã khuya rồi, đi ngủ thôi.
Ngày mai là thứ hai, tôi còn phải đi học! Tôi vào toilet, khi rửa mặt tôi thấy đã buồn ngủ lắm rồi.
Hôm nay tôi rất vất vả vì Bùi Kỷ Trung.
“…”
Rõ ràng tôi nằm mơ thấy cùng một anh chàng đẹp trai đi xem phim, xem phim xong, bên ngoài trời mưa, cả hai người chúng tôi không đem theo dù, anh chàng đó cởi áo ra, chúng tôi đội chiếc áo chạy về nhà, nhưng không biết thế nào mà tôi chẳng tìm ra anh ta, tôi vội vàng gọi điện cho anh ta, nhưng điện thoại cứ réo vang mà chẳng ai bắt máy.
Khi tôi đang lo lắng, điện thoại vẫn cứ vang vẫn cứ vang…
Chợt tôi thức giấc, tôi mở mắt ra nhìn, đâu có anh chàng đẹp trai nào? Cũng chẳng có điện thoại nào?
Rõ ràng là Bùi Kỷ Trung đang ngồi trên đầu giường tôi.
“Này, tóc xoăn, cô ngủ say quá, cứ như heo vậy! Vừa ngủ vừa chảy nước dãi ướt cả gối. Tôi phải đập cả buổi cô mới thức dậy.”
Tôi mơ màng ngồi dậy, lúc này mới thấy Bùi Kỷ Trung đang cầm một cái nắp nồi, âm thanh tôi nghe lúc nãy chính là do anh ta làm.
Nhưng khoan đã, tôi vẫn chưa hiểu lắm, tại sao Bùi Kỷ Trung lại ngồi ở đầu giường của tôi? Tôi nghiêm mặt, hỏi cậu ta: “Bùi Kỷ Trung, sao cậu ở trong nhà tôi?”
Cậu ta gõ vào trán tôi: “Này, tóc xoăn, tôi hỏi cô mới phải, tại sao tôi ngủ trong nhà cô? Có phải hôm qua xem ca nhạc xong, cô đánh tôi ngất xỉu rồi đưa tôi về nhà cô?”
Bùi Kỷ Trung, chắc là cậu xem tiểu thuyết khoa học giả tưởng nhiều quá rồi, nói cái gì thế không biết?
Tôi vỗ lên trán mình: “Khoan đã, để tôi nhớ lại.”
Ca nhạc? Đêm hôm qua? Ồ… tối nhớ lại rồi, hôm qua đi xem ca nhạc, nhưng trời mưa, xem xong, Bùi Kỷ Trung lên cơn sốt, tôi không mang theo nhiều tiền, lại không muốn quấy rầy bạn bè của cậu ta, vì thế tôi đưa cậu ta về nhà.
Nhưng khoan đã, hôm qua chẳng phải là cậu ta lên cơn sốt sao? Tựa như chẳng còn sức, nhưng bây giờ trông rất khỏe mạnh, nếu hôm qua tôi mà bỏ mặc, chẳng biết cậu ta sẽ ra sao.
“Hôm qua xem ca nhạc xong, cậu bị mắc mưa lên cơn sốt, chẳng còn cách nào nữa, tôi đành đưa cậu về nhà tôi, xem ra tôi đã uổng công rồi, cậu đang rất khỏe, lại còn có sức lấy nắp nồi ra đập nữa.” Tôi bực bội nói.
“Thì ra là thế, hèn gì khi thức dậy trên đầu tôi có một cái khăn. Này, bố mẹ cô không có nàh sao?” Bùi Kỷ Trung chợt tiến tới sát tôi.
“Ừ, đêm qua họ đến nhà bà nội rồi, thế nào?” Tôi lập tức nhích ra.
“Có nghĩa là đêm qua tôi và cậu ở cùng một nhà?”
“Cùng cái gì mà cùng!”
Tôi hét lên bên tai cậu tai cậu ta, tôi hơi hối hận, hôm qua thực sự không nên giúp làm gì, còn tưởng cậu ta sẽ thay đổi, đúng là hết thuốc chữa.
“Này, điều này đối với tôi rất quan trọng! Đây là một chứng cứ hùng hồn, sau này cậu sẽ ăn nói thế nào với Triết Dân? Lần này cậu ta phải nhận thua rồi.”
Xem ra hôm qua sau khi uống thuốc, Bùi Kỷ Trung đã hoàn toàn khỏe, nhưng giờ đầu tôi lại bắt đầu kêu ong ong. Trải qua chuyện hôm qua, hình tượng của Bùi Kỷ Trung trong lòng tôi dần dần thay đổi, tôi không còn ghét cậu ta như thế nữa, nhưng hôm nay thức dậy, tôi mới thấy đó chỉ là một giấc mơ.
Bùi Kỷ Trung vẫn như thế.
Tôi và Bùi Kỷ Trung đang đối diện nhau, lúc này chuông điện thoại ở phòng khách reo vang, cả hai chúng tôi cùng phóng ra.
Bùi Kỷ Trung nhanh tay hơn tôi, cậu ta vươn tay chụp lấy ống nghe điện thoại.
“Dừng lại.” Tôi quát lên.
“Bùi Kỷ Trung, cậu thật quá đáng! Đây là nhà tôi. Sao cậu có thể bắt điện thoại? Nếu mẹ tôi gọi về thì thế nào? Mẹ sẽ tưởng đêm qua chúng ta ở với nhau.” Tôi rất tức giận.
Không ngờ Bùi Kỷ Trung nói: “Hôm qua chúng ta ở cùng nhau! Đấy là sự thật!”
Ôi… Bùi Kỷ Trung! Lại lần nữa tôi bị cậu đánh bại.
Chuông điện thoại vẫn reo vang, tôi nhấc máy, là giọng của mẹ.
“Y Nghiên, con dậy rồi đó à? Mẹ sợ con ngủ quên không đi học, cho nên mới gọi về nhà.”
“Mẹ, con thức dậy rồi.”
“Ngoan nào, ngủ một mình có sợ không?”
“Đêm qua à… đương nhiên không rồi! Con đã lớn rồi mà.”
“Vậy con ăn sáng chưa? Ăn sáng rồi đi học đi nhé, đừng đi muộn đấy.”
“Vâng, ăn sáng, con ăn rồi.”
Tôi chưa nói xong, Bùi Kỷ Trung chợt chen vào: “Ăn xong cái gì, tôi đói sắp chết đây rồi, điểm tâm đâu?”
Ôi! Không ngờ Bùi Kỷ Trung lại làm thế, đột nhiên nói chen vào làm tôi hoảng hồn, tôi vội nhặt chiếc khăn trên ghế sofa nhét vào mồm cậu ta.
Nếu mẹ mà biết đêm qua có một đứa con trai ở trong nhà, tôi sẽ bị mắng tơi tả.
Quả nhiên mẹ hỏi đầy nghi ngờ: “Hình như mẹ mới nghe có tiếng con trai bên cạnh con, ai trong nhà chúng ta vậy.”
Trời ơi, tiêu rồi.
“À, đâu có, là tiếng phát ra từ tivi con mở to quá.”
Tôi vội vàng giải thích.
“Ti vi? Y Nghiên, con càng lúc càng hư rồi, sáng sớm phải đi học, thế mà con ở nhà xem ti vi, con làm bố mẹ thất vọng quá.”
Rồi hình như tôi nghe mẹ nói chuyện với bố.
Hu hu, lần này tôi bị mẹ mắng tơi tả rồi.
“Mẹ, con không xem ti vi, sáng sớm con mở là để xem chương trình dạy tiếng Anh.” Tôi ấp úng trả lời.
“Thật không? Đừng gạt mẹ nhé? Sao hôm qua mẹ không thấy con xem chương trình học tiếng Anh đó, lại còn dậy muộn như thế này.”
“Ồ, vì hôm nay chương trình đó mới bắt đầu phát cho nên hôm nay con mới dậy sớm.”
“Con chăm chỉ học tập là tốt rồi, mau chóng chuẩn bị đi học đi, tối nay bố mẹ mới về.” Mẹ tôi dặn dò.
“Vâng ạ, mẹ, con đ học ngay đây.” Khó khăn lắm mới qua mặt được mẹ, tôi thở phào.
Còn may chuyện Bùi Kỷ Trung ở nhà tôi chưa bị lộ! Nếu không nước sông chẳng rửa sạch nỗi oan này của tôi.
Bùi Kỷ Trung thật đáng ghét. Lúc này tôi mới thấy cái khăn vẫn còn trong miệng của cậu ta.
Hình như Bùi Kỷ Trung không thở nổi, mắt đã bắt đầu trợn ngược.
Tôi vội vàng lấy cái khăn ra, tôi sợ cậu ta sẽ chết!
Lúc này tôi mới thấy Bùi Kỷ Trung lại giả vờ.
“Này, cậu giả vờ thật là giống, hôm nay tôi mới thấy thủ đoạn của cậu tồi đến thế.”
“Này, tóc xoăn, lúc nãy cô định dùng cái khăn mưu sát bạn trai, bây giờ lại còn trỉ chích tôi! Tôi thật không hiểu tại sao tôi lại thích loại con gái như cô?”
“Hối hận phải không? Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, đừng có trêu tôi, bây giờ vẫn còn tỉnh tao1thi2 hãy buông tôi ra đi. Chúng ta không nên tốn thời gian nữa.”
Không ngờ Bùi Kỷ Trung có thể nói được những lời như thế, tôi phải cầu xin cậu ta buông tha cho tôi.
“Nhưng tôi cũng đành bó tay, ai bảo tôi thích cô? Từ ngày gặp cô, tôi không còn may mắn nữa.”
Hừ, thật buồn cười, chúng tôi đang nói chuyện mà cứ như ở trong phim! Cậu ta tưởng cậu ta là ai? Bùi Kỷ Trung hay Rain? Nếu là Rain nói với tôi như thế, tôi sẽ lập tức chấp nhận làm bạn gái của anh ấy mà chẳng hề chần chừ.
Nhưng đáng tiếc là không phải!
Tôi xem đồng hồ, tiêu rồi, sắp đến giờ vào lớp rồi!
Sáng nay cứ mãi đôi co với Bùi Kỷ Trung, suýt nữa đã trễ, tôi quên mình là học sinh, vả lại tôi còn muốn mình trở thành học sinh giỏi của trường Thừa Nguyên, ít nhất kết quả học tập cũng hơn tình địch của tôi là Ái Sa.
Thời gian không còn nhiều, tôi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vào nhà bếp luộc hai quả trứng bằng lò vi ba.
Sáng nào dù bận đến đâu, tôi cũng bảo mẹ luộc cho tôi hai quả trứng để tôi ăn trên đường, tôi có thể không uống sữa, không ăn bánh mì nhưng phải ăn trứng gà, nhất là trước kỳ thi. Đây là kinh nghiệm của tôi, trứng gà là thứ rất bổ dưỡng cho não…
Sau khi bỏ trứng gà vào túi, tôi vội chạy về phòng lấy cặp sách.
“Sao chỉ luộc có hai quả? Ít ra phải luộc đến năm quả, bao nhiêu đây tôi ăn không đủ.”
“Làm ơn đi, tôi đâu có luộc cho cậu ăn, cậu lo cái gì?”
“Hả? Không phải chứ, cô đối xử với bạn trai như thế à?”
Chương trước | Chương sau