Cuộc Sống Khốn Khó Bắt Đầu
Tôi đang suy nghĩ, chợt nghe Bảo Nhi kéo áo tôi gào lớn: “Y Nghiên, Y Nghiên, đang nghĩ gì vậy? Triết Dân lên sân khấu rồi kìa!”.
Ôi chao, suýt nữa hỏng việc lớn rồi! Cả hội trường đều nhốn nháo.
“Ladies and Gentlemen thân mến, tiết mục tiếp theo sẽ là nhóm Long Đằng, nhóm nhạc cool nhất, pro nhất của trường Trung học Thừa Nguyên!”
bạn đang xem “Nụ Hôn Đầu Tiên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!MC vừa dứt lời, bọn con gái đã gào lên.
Tôi cũng không khỏi kích động: “Mình không thể nhận thua! Hôm nay là lần đầu tiên ra trận, một chuyện nhỏ như thế không thể phá vỡ kế hoạch của Hàn Y Nghiên này! Mình là học sinh ưu tú của trường Thừa Nguyên mà!!!”.
Phấn chấn lên! Hàn Y Nghiên! Tôi nói với mình! Tâm trạng tôi lập tức dễ chịu hơn.
Lúc này, tiếng nhạc trên sân khấu đã trổi dậy, khán giả dưới sân khấu nhốn nháo cả lên, tôi cũng gào to cùng bọn họ: “Long Đằng! Long Đằng!”.
Không nghi ngờ gì nữa, người gào lớn nhất là tôi, Hàn Y Nghiên. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tiếp cận Triết Dân được?!
Trong trường Trung học Thừa Nguyên, nếu ai chưa từng nghe đến tên Triết Dân, sẽ bị cho là lạc hậu!!!
Cho đến nay, tôi đã âm thầm theo dõi Triết Dân 17 ngày 2 giờ 35 phút 24 giây rồi!
Tôi đã biết chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng (?), ICQ (phần mềm trò chuyện trực tuyến rất phổ biế ở Hàn Quốc)… của Triết Dân, thậm chí cậu ta thích đến nơi nào, thích ăn món gì tôi cũng đã nắm rõ trong lòng bàn tay!
Chẳng hạn như cậu ta thích dùng nước hoa thể thao Adidas nhất…
Sau này tôi sẽ nói cho bạn biết, bây giờ thì không rảnh, bởi vì Triết Dân của tôi đã lên sân khấu rồi.
Ái chà, hôm nay Triết Dân thật bảnh trai!!!
Cậu ấy đứng giữa ban nhạc, đầu nhuộm đỏ, buộc khăn thể thao Adidas. Cậy mặc chiếc áo thun hàng hiệu với hai màu trắng đỏ, còn chiếc quần nghe nói đến 120 ngàn Won!
Trông cậu ấy giống như một người mẫu trên tờ tạp chí thời trang.
Tôi sững người nhìn anh, chỉ biết bấm lia lịa chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Cái mặt tôi chắc hẳn trông rất háo hức.
Tôi đang say sưa với giọng hát của Triết Dân, chợt Bảo Nhi thúc cùi chỏ vào tôi: “Này, cậu tiêu rồi, nhìn sang bên phải kìa, cậu ta đang theo dõi cậu!”.
“Ai vậy?” Tôi nhìn theo hướng nhỏ chỉ.
Thấy gì đâu! Tôi quay đầu nhìn lên sân khấu. Nhưng cảm giác có điều gì không ổn lắm! Hình như tôi thấy người vừa mới cãi nhau với tôi ngoài cửa.
Tôi len lén liếc nhìn về phía cậu ta, nhưng vừa chạm phải ánh mắt đấy, tôi đã vội quay sang chỗ khác.
Người đó chính là Bùi Kỷ Trung! Vừa liếc nhìn tôi vừa có cảm giác dường như sắc mặt cậu ta không được tốt lắm.
“Kỷ Trung nhìn mình chi vậy? Cậu nghĩ giùm mình một chút đi!”. Tôi nhờ Bảo Nhi.
“Cần gì phải thắc mắc, chắc chắn là đang tìm cách trả thù cậu rồi!!!”.
Tôi không dám quay đầu nhìn cậu ta lần nào nữa.
“Nếu muốn trả thù tại sao không đến sớm mà đứng đó nhìn?” Tôi hỏi Bảo Nhi.
“Cũng phải! Có thể cậu ta đang nghĩ cách trả thù nào để cậu thê thảm nhất…”
“Ơ… đừng mà, Bảo Nhi, mình vẫn còn trẻ, vẫn còn lý tưởng, hy vọng, mình không muốn chết sớm như thế!!” Tôi kêu lên đau đớn.
“Được rồi, được rồi, mình chỉ dọa cậu thôi mà!!”.
“Cậu quay đầu lại nhìn giúp mình xem cậu ta có còn ở đấy không?” Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía Bùi Kỷ Trung.
“Ôi… khiếp thật, cậu ta vẫn còn ở đấy, đang nhìn cậu. Mình cũng không hiểu cậu ta đang muốn trả thù hay đang thích cậu nữa!!”.
Bảo Nhi nghĩ ngợ một hồi rồi nghiêm túc đưa ra kết luận.
“Thích mình? Này, cậu là bạn thân của mình trong lúc này mà còn có thể đùa với mình như thế!!” Tôi suýt nữa đã bật cười.
Cậu ta ư? Đánh chết tôi cũng không tin.
Ai thích tôi, tôi cũng có thể tin, chỉ có cậu ta thì không thể, vừa cãi nhau một trận đấy thôi. Cậu ta hận tôi còn không hết nữa là…!!
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi Bảo Nhi: “Nếu nói cậu ta muốn trả thì thì mình còn tin! Nhưng sao cậu biết cậu ta thích mình?”
Bảo Nhi nghiêm nghị nói: “Cậu biết gì không? Cậu có từng nghe câu nói từ hận biến thành yêu không? Xem ra mấy ngày nay chỉ số EQ của cậu không cao hơn được bao nhiêu, chắc là đọc sách quá nhiều nên hóa đần, cậu làm sao biết được!!”.
“Hừ, mình có thể tốt với ai chứ với cậu ta thì không bao giờ.”
Lúc này Bảo Nhi lại len lén nhìn về phía Bùi Kỷ Trung, rồi nói thì thào bên tai tôi: “Cậu ta rất đẹp trai, hát rất hay, còn là trưởng ban nhạc Hip Hop từ Mỹ về nữa chứ. Cậu cãi nhau với một hotboy như thế thì thật đáng tiếc, nếu lúc nãy cậu bình tĩnh hơn thì có lẽ cũng làm bạn được! Bây giờ một chút cơ hội cũng chẳng còn! Ôi, thật đáng tiếc!!”.
“Đồ me trai!!” Tôi nói lớn. Tôi thật xấu hổ vì có người bạn như thế.
“Sao cậu nghĩ thế? Ý chí thật kém, chỉ chút xíu mà cậu không cầm cự được! Dù sau này như thế nào, hãy nhớ mục tiêu của chúng ta là: Tống Triết Dân của trường Thừa Nguyên!! Đừng thèm để ý đến hạng người chỉ được cái bề ngoài như Bùi Kỷ Trung!”.
(Sau này tôi mới biết mình đã nhầm, mấy tháng sau đó, tôi hối hận vì mình đã khinh địch, từ hôm đó trở đi Bùi Kỷ Trung đã đem lại cho tôi rất nhiều phiền não)
Hôm nay tôi chính thức đi học!!!
Trước khi đến trường, tôi hơi lo lắng.
Đêm qua, trước khi đi ngủ tôi lo hôm nay trời sẽ mưa; kết quả là vừa thức dậy, đã thấy ánh nắng rọi vào cửa sổ. Tôi kéo màn ra nhìn, quả nhiên trời mùa thu tuyệt nhất!!!
Trên đường đến trường, tôi cảm thấy bước chân mình thật nhẹ, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới!
Tôi giẫm chân lên phiến đá ngoài cổng trường, cuộc đời của một nữ sinh cấp ba đã bắt đầu!!
Tơi đã đợi ngày này rất lâu rồi. Hơn nữa, mấy ngày trước tôi đã tra trên mạng nội bộ danh sách các lớp học mới, thì ra tôi và Triết Dân học cùng lớp.
Vậy là ngày nào tôi cũng được gặp cậu ấy rồi.
Tôi ôm cặp bước vào, thấy có một nhóm người ở trước mặt, người đứng đầu là Triết Dân, sau cậu ấy là những nam sinh trong nhóm Long Đằng.
Tôi không bỏ qua cơ hội mỉm cười với cậu ấy (tôi đã phải tập nụ cười này trước gương đến n lần, nụ cười mà bờ môi nhếch lên đến 45 độ) không biết nụ cười này có để lại ấn tượng gì sâu sắc cho cậu ấy không?
Qủa nhiên anh Triết Dân cũng mỉm cười với tôi.
“Bạn khỏe chứ? Sau này chúng ta học cùng lớp rồi!”.
Thì ra Triết Dân cũng nhận ra tôi!
“Đúng vậy, Triết Dân, sau này xin chỉ dạy nhiều hơn!”.
Triết Dân thật cao, tôi chỉ đứng tới vai cậu ấy.
Tôi cùng họ bước vào phòng học lầu ba, lớp 10.2. Chính là ở đây!
“Y Nghiên, ngồi đây.” Tôi vừa mới bước vào phòng, Bảo Nhi đã vẫy tôi tới chỗ ngồi bên cạnh nhỏ.
Tôi biết Bảo Nhi rất tốt với tôi.
“Mình tưởng cậu nhất định sẽ là người đầu tiên đến chiếm chỗ!! Lần này thì khỏe rồi, chỗ ở giữa lớp đã bị người ta chiếm mất!”.
Bảo Nhi chỉ chỗ ngồi ở giữa lớp.
Tôi vừa nhìn thấy Triết Dân ngồi ở đó.
“Không sao, sáng nay mình còn chào hỏi Triết Dân ở ngoài cổng trường mà! Cho cậu biết, lúc nãy Triết Dân có nói…”
“Mình không nói cậu ấy, cậu nhìn thử xem người đang trò chuyện với Triết Dân là ai?”.
“Là ai?” Tôi nghển cổ lên nhìn.
Không phải chứ? Người ngồi bên cạnh Triết Dân bây giờ là…
Lòng tôi chùn xuống.
Người ngồi bên cạnh Triết Dân lúc này chính là Kim Ái Sa, người mà suốt đời tôi chẳng muốn gặp.
Hỡi ôi! Tại tôi chỉ tra danh sách của nam sinh, quên bẵng danh sách nữ sinh.
Tôi bực bội ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi. Lúc nãy tôi còn cảm thấy mùa thu rất đẹp, bây giờ chí thấy toàn mây đen giăng kín trời!!!
“Làm thế nào đây? Mình không muốn gặp nhỏ đó. Cậu cứu mình đi!” Tôi nắm chặt tay Bảo Nhi.
“Thôi đi, mình nghĩ, có lẽ cô ta cũng không làm gì cậu đâu! Hơn nữa là bạn cùng lớp rồi, sau này ngày nào mà không gặp mặt!”. Bảo Nhi an ủi tôi.
“Dù sao thì mình cũng không thích nhỏ đó!”. Tôi càm ràm với Bảo Nhi.
Thật tức chết đi được!! Sau này ngày nào cũng phải gặp mặt ư!
“Được rồi, Y Nghiên, thầy giáo đến kìa, cậu ngồi yên đi, lát nữa sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi”.
Lúc này, tôi mới biết thấy giáo đã vào, đang đứng trên bục giảng xem danh sách học sinh.
“Chào các em! Tôi là giáo viên chủ nhiệm học kỳ này của các em, tôi tên Kim Tương Dũng, có việc gì khó khăn cứ đến tìm thầy. Bây giờ chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi”.
Ôi, xếp thì xếp, tôi chỉ mong đừng ngồi bên cạnh Ái Sa là tốt rồi!
“Phác Dân, ngồi ở hàng thứ hai bên phải”.
“Kim Quan Kiều, ngồi ở hàng thứ tư bên phải”.
“Tống Bảo Nhi, ngồi ở hàng thứ năm bên trái”.
Thầy giáo đọc từng người một trong danh sách.
Thầy không cho tôi và Bảo Nhi ngổi với nhau, tôi đành trơ mắt nhìn người bạn thân thiết nhất của mình ôm cặp đến chỗ ngồi của nhỏ.
Tôi vẫn ngồi một mình chỗ cũ, cảm thấy hơi đơn độc. xin thầy đừng xếp em ngồi cùng Ái Sa! Thầy làm ơn đi mà!!
“Tống Triết Dân hàng thứ… bên phải…”.
Tiếp theo tôi thấy thầy giáo đi xung quanh lớp rối thầy nói: “Tống Triết Dân, em cứ ngồi ở đấy. Hàng thứ tư”. Thầy đưa tay chỉ về một hướng nào đó.
Tôi nhìn trheo hướng ngón tay thầy. Không phải chứ thầy!!!
Tôi lo lắng nuốt nước bọt.
Chương trước | Chương sau