My bất lực, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Bảo Duy. Có thứ gì mặn chắt đang chảy trên mặt cô. My đã khóc, khóc vì Duy. Cô không nghĩ sẽ có ngày Duy lại đối xử với cô như vậy. Cô không biết đây là lỗi của mình đã không vạch rõ ranh giới giữa cả hai từ đầu, hay là tại Duy đã thích cô nữa. Cô gào khóc trong đêm tối. Bỗng nhiên My cảm thấy có thứ gì đó đáng đứng sau mình. Một người đàn ông vạm vỡ, đang lấy khăn bịt thật chặt miệng My lại.khiến cô không thể gào thét kêu cứu.
Một lúc sau cô đã lịm đi do thuốc mê. Người đàn ông đó bế My lên ô tô. Luôn miệng nói
- Bố mẹ cô sẽ phải hối hận...haha - Giọng nói kèm theo tiếng cười đáng sợ
-------
bạn đang xem “Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tại nhà chung
Duy hôm nay qua đêm ở ngoài nữa, cậu đã về nhà. Nhưng cậu không biết My đã không về. Mãi đến lúc Yến Nhi, đang xem phim bên cạnh Huy Nam than vãn
- Huyền My, chị ta là con gái mà đêm khuya không thấy về nhà. Định qua đêm
ở ngoài sao - Yến Nhi mỉa mai
Duy nghe vậy, giật mình lay lay người Yến Nhi
- Cô vừa nói gì? My vẫn chưa về sao.
Yến Nhi không hiểu chuyện gì chỉ lặng lẽ "Ừ" một tiếng
Duy luống cuống rút điện thoại ra bấm số Huyền My. Nhưng không ai bắt máy cả.
Điện thoại cứ đổ chuông rồi"....tút...tút...". Duy gọi cho Nhật Anh. Anh cũng không bắt máy. Duy cảm thấy có điều không lành rồi khoác áo chạy đi tìm. Dù bây giờ đã rất muộn. 11h30.
- Rột cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chị?
-----
Tại một nơi khác
Nhật Anh đang nghe điện thoại dặn dò người ở đầu dây bên kia
- Nhẹ nhàng một chút! Dù sao cô ta cũng là con gái.
-----
My lơ ngơ, tỉnh dậy. Mở mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một căn nhà hoang.
- Cứu với! Có ai không cứu tôi - Cô bất lực kêu cứu xen lẫn nước mắt
Lát sau một người đàn ông trung niên bước vào. Nhìn ông ta rất quen mặt. Lúc này My mới sực nhớ ra. Đó là người đàn ông đáng sợ My đã gặp ở nhà mình.
- Ông...ông định làm gì?
- Mày định giả ngu sao? Ba mẹ tao sẽ khiến họ phải trả giá đắt - Giọng ông đe dọa
Trên tay ông đang cầm gậy. Ông liên tiếp đánh My. Tra tấn cô gái đáng
thương. Xung quanh là một đám người xấu xa mặc đồ đen đứng cười vẻ như thỏa mãn. My bị đánh đến nỗi ngất đi. My còn cảm thấy như chết đi sống lại nhiều lần. Hễ cô bị ngất, họ lại lấy nước hất thẳng vào mặt cô để cô tỉnh
Người đàn ông đó cầm điện thoại lên bấm số.
- Mày là bạn trai nó sao? Nhật Anh. Tao sẽ để mày nghe giọng nó. Nếu mày không đến thì không còn cơ hội đâu
Người đàn ông đó cầm điện thoại đi về phía My
- Nói đi! Gọi người yêu mày đến cứu đi
- C...ứ..u...em - Giọng cô yếu ớt cố gắng nói như vẫn còn hy vọng
- Giờ tao sẽ nói địa điểm cho mày.Nhưng mày chỉ được đến một mình. Trong vòng 1 tiếng mày mà không đến nó sẽ chết trong tay tao. - Người đàn ông đó đe dọa
Xong xuôi, ông ta ngồi xuống ghế. tay cầm đồng hồ bấm giờ, đủ 1 tiếng đồng hồ. Ông ta rất đáng sợ, bàn tay dính đầy máu của My.
40 - 50 phút. ..trôi qua...vẫn không thấy Nhật Anh đến. Ông ta mỉa mai
- Có lẽ bạn trai mày sợ chết nên không đến chăng?
My bất lực không còn nói được gì. Bỗng nhiên có tiếng đạp cửa xông vào. My ngất đi, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy khuôn mặt của Nhật Anh.
"Anh đến rồi"
Những chuyện xảy ra My không hề biết? Chỉ biết khi tỉnh dậy Nhật Anh đã nằm trên người My. Trên người anh có dính máu
- Xem ra đây là ngày chết của hai bọn mày rồi - Ông ta lên tiếng
Người đàn ông đó đang cầm một cái ghế gỗ. Định phang thẳng vào người My. Nhưng Nhật Anh đã nhảy lên đỡ hộ. My lại khóc:
- Sao anh lại như vậy? Sao không để em chết đi - My nói rất nhỏ, vì cô đã quá yếu, nhưng vẫn đủ để Nhật Anh nghe thấy.
My biết rằng lát nữa người tiếp theo sẽ là My. Trong đầu đã nghĩ đến cái chết. Lát sau một nhóm người mặc đồ vest đen xông vào, cuối cùng là Bảo Duy. Chỉ trong nháy mắt họ đã thu dọn hết đám người xấu xa.
- Chị không sao chứ? Chị nhất định không được xảy ra chuyện gì. - Duy gào lên
My không kịp trả lời đã lịm đi trong vòng tay Bảo Duy.
Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng
Hàng mi cong vút khẽ rung. My từ từ mở mắt, nhìn khung cảnh lạ xung quanh.
- Mình chưa chết sao? - My lơ ngơ, khắp người đau ê ẩm.
- Ui, da sao toàn thân mình đau nhức thế này.
My than vãn, mệt mỏi. Không để ý Duy đang ngủ bên cạnh giường bệnh. Cô định vươn vai, nhưng cánh tay đau nhức không dơ lên được. Cô ngoảnh lại đằng sau, cô thấy Duy. Cậu đang ngủ, khuôn mặt chan chứa đầy mệt mỏi. Cô lặng lẽ cúi xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ của Duy.
" Cậu cũng thật đẹp! Lông mi cậu dài quá. Tôi còn phải ghen tị " My tự ti thầm nghĩ.
Chưa bao giờ cô được nhìn Duy kĩ như vậy
......
Duy cảm thấy hơi thở ai đó đang kề sát mặt mình. Cậu mở mắt, đôi mắt đen huyền sâu thẳm
.
My bối rối quay ra chỗ khác. Duy mỉm cười ngọt ngào.
- Tỉnh rồi sao? Chị ổn chứ ? - Duy hỏi
- Ừ! Chỉ là khắp người đau ê ẩm - My nhăn nhó đáp
Lúc này mới ra mình đã quên một thứ rất quan trọng.
- À! Nhật Anh không sao chứ.
- Ổn - Câu trả lời ngắn gọn, khiến My phát điên
- Cậu đang tiết kiệm lời với tôi đấy à? Đồ điên - My đáp, ném thẳng một chữ " Điên" vào mặt Duy
.
Duy không tức giận. - Chị bị thương như vậy mà vẫn còn muốn quan tâm anh ta sao? Anh ta chỉ gãy tay thôi. Chỉ e là phải rời khỏi cuộc thi vì vấn đề sức khỏe.
.
Cả thế giới của My như sụp đổ xuống, vì cứu mình mà anh phải bỏ thi sao. My có làm gì cũng không thể đền bù hết được ngày hôm qua
- Sao? Cậu vừa nói cái gì? Có phải là sự thật không - My bối rối.
- Tôi đùa chị làm gì? Nhưng may mắn cho chị, ban tổ chức đã hoãn thi 2 tuần đợi chị bình phục. - Duy không quan tâm đến Nhật Anh, chuyển chủ đề khác
- Tôi lại nợ anh rồi. Chắc cả đời này tôi không chả được hết. - My kể nể
.
Vừa nghe thấy My nói vậy. Không hiểu sao, tim anh đau nhói, giống như bị cắt ra thành từng khúc vậy.
- Tôi có thể đi thăm anh ấy chưa? - My hỏi
- hiện tại là chưa. Anh ta đang được chăm sóc đặc biệt, có thể mai mới được gặp- Duy đáp
- Còn bây giờ hãy lo cho bản thân chị đi. Ăn cháo nào?
- Tôi không muốn ăn - My phụng phịu
Duy không dỗ dành, nịnh nọt mà ngược lại, cậu đứng lên bước ra phía cửa
- Tùy chị! Bao giờ chị đói tự lấy mà ăn.
- Nè, sao cậu đối xử với con gái như vậy? Có phải quá đáng lắm không. - My rất yếu nhưng vẫn còn đủ sức để mắng duy một trận
Duy không nói gì, chỉ giữ khuôn mặt y như khúc gỗ bước đi
" Càng ở bên chị! Tôi sẽ không làm chủ được cảm xúc của mình. Xin lỗi chị tôi chỉ có thể chăm sóc chị bằng cách này. Tôi muốn chị hạnh phúc"
Trong phòng bệnh
My ngồi đọc mấy cuốn sách mà Duy mang đến, tuy My không phải là người thích đọc nhưng vì quá chán cô mới phải tìm đến việc cô không thích. Tiếng gõ cửa vang lên
- Mời vào - My nói
Sau cánh cửa kia, là Diệp Thảo. Cô bạn thân như cứu tinh của My vậy
- A! Bạn đến rồi. Mình chán muốn chết đây.
.
Diệp Thảo cốc đầu My. Nói
- Bạn ngốc quá vậy. Sao bị thương đến mức độ này
- Chỉ là không may thôi mà - Giọng My trầm xuống
- Mình có mang rất nhiều hoa quả đến đây. Bạn thích ăn không? - Thảo hỏi
My chu mỏ đáng yêu, khuôn mặt sung sướng y như đứa trẻ vậy
Chương trước | Chương sau