- Ừm.
bạn đang xem “Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!------
Tại phòng bệnh khác, sát phòng của My. Là Nhật Anh, với cánh tay đã được bó bột do lúc đỡ hộ My, vô tình bị thương. Cậu nhấc điện thoại lên nói chuyện với ai đó
- Ông được lắm. Dám đánh tôi bị thương như thế này
- Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi cậu chủ. - Người đầu dây bên kia trả lời
- Nhưng không sao? Ông đã diễn rất tốt. Con trai ông đã được thả ra như tôi đã hứa. Giờ ông biến đi nơi nào đó thật xa được rồi - Nhật Anh ra lệnh
- Vâng, tôi sẽ đi ngay - Người đó trả lời rồi cúp máy
------
Duy quay trở lại phòng bệnh thăm My. Cô không có ở đấy, Duy lo lắng lại vội chạy đi tìm. Cậu chạy mãi chạy mãi, hết tầng 1 rồi lại đến tầng 2, tầng 3,....sân thượng. Cậu chạy hết bệnh viện mà không tìm được gì, cậu bất lực về phòng của My.
.
Lúc này, My đang ngồi nghịch iphone trên giường. Duy cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhưng không khỏi tức giận vì cô đã đi đâu đó? Khiến cậu phải tìm mãi
- Chị đi đâu mãi vậy? Biết tôi đi tìm chị mệt đứt hơi không? - Duy thở hổn hển, vẫn lớn giọng quát
- Tôi chị đi vệ sinh thôi mà. - My nhíu mày không hiểu cậu đã lo lắng đến mức nào
.
Khuôn mặt anh tuấn của Duy lại lạnh băng
- Chị đừng khiến tôi phải lo lắng cho chị nữa. - Duy đáp, rồi lại quay người bước đi. Không ai biết cậu đi đâu.
----
Đã 5 ngày trôi qua, My ở bệnh viện. Cô bé đã phát chán cái mùi ghê tởm của bệnh viện rồi. đêm nào cũng ngủ không ngon. Nhưng đã 5 ngày Duy không đến thăm cô, kể từ buổi tối hôm đó.
.
Cũng may, Diệp Thảo ngày nào cũng đến chơi với cô. Giúp cô đỡ chán hơn. Không thì ở đây 2 ngày cô trốn viện về nhà mất.
----
9h tối. trên hành lang bệnh viện vắng tanh , bóng dáng một thanh niên sấp xỉ 20 tuổi bước đi nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động. Từng bước chân uyển chuyển bước tới phòng 0428.
.
Vừa bước đến cửa phòng. Chỉ cần đứng ở ngoài thôi, đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của nam lẫn nữ. Cậu biết rõ bên trong không chỉ có My mà còn có Nhật Anh.
Hai người đó đã được chuyển đến cùng một phòng. Và đây cũng chính là lý do, Duy không đến thăm My. Cậu không muốn bị coi là người cản trở hạnh phúc. Cậu khẽ mở một khe hở nhỏ, đủ để nhìn thấy tất cả.
.
Bên trong là hai bệnh nhân, đang chơi một trò chơi rất vui vẻ " Búa, bao, kéo ", ai thua bị nhéo tai.
.
Dường như My thua rất nhiều, mới nhìn đã biết trình tự Búa, búa, kéo, bao, búa....Cô thật ngốc nghếch.
.
Mắc dù thua, nhưng nụ cười trên khuôn mặt luôn hiện hữu. Có vẻ cô rất hạnh phúc khi ở bên Nhật Anh.
- Anh đáng ghét. Sao cứ thẳng mãi vậy? - My phụng phịu
- Tại em ngốc chứ. Chỉ ra theo một thứ tự, thì ai chả thắng em. - Nhật Anh cười đáp
Nói rồi Nhật Anh ôm My vào lòng dỗ dành. My cũng đáp trả, ôm thật chặt Nhật Anh
----
Phía bên ngoài, chàng trai đứng nhìn mà lòng đau như cắt. Khẽ mỉm cười " Tôi có thể yên tâm rồi! Chị hãy chăm sóc tốt cho bản thân của mình nhé ". Cậu lại bước đi, trong đêm tối.
.
Bước chân nhẹ nhàng, nên không ai để ý đến cậu. Không biết cậu rất buồn. Nhưng ông trời không thương cậu, Bất chợt mưa rơi, cậu vẫn đi, đi mãi. Không dừng lại, cũng không tìm chỗ trú mưa.
Mưa rất to, mưa không trút nước. Ngoài đường vắng tanh bóng người, chỉ có xe cộ đi lại trong mưa.
Mưa như vậy, không ai để ý thấy cậu đã khóc, nước mắt mặn chát hòa vào mưa. Đây là lần đầu tiên cậu khóc. Khóc vì một người con gái hơn tuổi.
.
Cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì. Bao lần cậu cố quên đi My, nhưng trái tim ngang bướng không nghe lời. Giá như một lần được hoán đổi cho nhau, thì cô sẽ hiểu được tình cảm của Duy sâu nặng đến mức nào.
.
" Khoảnh khắc đau khổ nhất của con người không phải là chia tay người yêu , mà là Yêu đơn phương"
1 tuần trôi qua, My cuối cùng đã được xuất viện. Cô đợi ngày này lâu lắm rồi
Trước cổng bệnh viện, là ô tô của gia đình. Mẹ cô đang đứng trước xe đợi
- Huyền My! Ta về nhà thôi
- Mẹ! Con có một người cần giới thiệu. - My nói
- Đây là Nhật Anh là người đã cứu con hôm trước
Nhật Anh biết ý, lễ phép chào hỏi:
- Chào cô! Rất vui được gặp cô, cháu là bạn trai của Huyền My - Nhật Anh nở nụ cười tuyệt đẹp, nhưng từ sâu trong đôi mắt là sự thù hận. Nhìn mẹ của My
Mẹ My bất ngờ.
- Đây là bạn trai con sao? Con có bạn trai sao không nói cho mẹ biết?
My không trả lời gì hết, chỉ làm mặt xấu nũng nịu
- Chào cháu! Ta tên là Trịnh Vân Khuê. - Mẹ my đáp
Có vẻ mẹ My có cái nhìn rất tối đối với Nhật Anh. Bà mỉm cười hiền hậu.
- Nếu cháu rảnh! Hãy đến nhà ta dùng bữa. - Bà đôn hậu, thành khẩn mời
- Dạ, vâng. - Duy lễ phép đồng ý,
------
Chiếc xe Toyota Camry dừng lại trước một căn nhà được xây theo kiểu Mỹ. Được bao quanh bởi rất nhiều cây cảnh
.
Bước vào trong, căn nhà được bài trí rất đẹp, Nguy nga. Có sử dụng hệ thống tự động. Trần nhà thạch cao, có lắp thêm đèn chùm. Xung quanh bốn bức tường được treo rất nhiều bức tranh đẹp, quý giá. Cách bài trí căn nhà rất đẹp. Bước ra một phòng nhỏ, có thể nhìn thấy khu vườn xanh, và rất nhiều loại hoa đẹp qua cửa kính cường lực.
" Bà khiến mẹ tôi ra nông nỗi như vậy mà vẫn còn muốn sống sung sướng như vậy sao".
.
Nhật Anh đi một vòng thăm quan ngôi nhà lộng lẫy. Riêng phòng My anh chưa được bước vào
- My này! Anh có thể vào xem qua phòng em không.
My có hơi thắc mắc. Nhưng vẫn gật đầu đồng ý
.
Khác vật khung cảnh bên dưới. Phòng My được bài trí rất đáng yêu, chắc đây là phong cách của cô, thật đáng yêu. Phòng cô không lắp cửa ra vào, cô dùng tường gương. Cài đặt mật mã, chỉ cần ghi đúng mật mã. Chỉ cần đẩy là có thể ra vào dễ dàng.
Cô thật giống trẻ con. Trong phòng có rất nhiều gấu bông.
.
Trên bàn là rất nhiều ảnh của cô hồi nhỏ. Cô rất đẹp, đẹp từ khi còn bé. Anh bịt miệng cười, khi thấy bức ảnh nào của cô cũng nhăn nhó. Không giống bây giờ tý nào, lúc nào cô cũng cười.
- Anh đang cười gì vậy? - My bất thình lình đứng sau anh hỏi.
- Không có gì - Nhật Anh bị My dọa hết hồn, anh cố giấu bức ảnh của cô sau lưng.
- Anh đang giấu gì vậy? - My hỏi
- Ơ không...không có gì đâu mà - Nhật Anh vẫn phủ nhận
Bất chợt cô nhìn thấy một phần của tấm ảnh. Cô tức giận nói
- Sao anh dám xem ảnh em vậy hả? Trả lại đây
Duy biết là không giấu được nữa, nên cố gắng dơ cao bức ảnh lên. Do cô chỉ cao 1m67 còn anh 1m81 nên muốn lấy được ảnh cũng thật khó khăn.
- Có giỏi thì lấy đi này - Nhật Anh trêu trọc
Cô nhảy lên để với tới bức ảnh. Nhưng thật không may, cô vô tình ngã vào người anh. Lát sau, cả người cô đang nằm lên người anh. Cô đỏ mặt, nhịp tim đập rất nhanh, như muốn bắn ra ngoài vậy.
.
Nhật Anh hiểu hoàn cảnh bây giờ, nhưng anh không đẩy cô ra, nhẹ nhàng tiến sát mặt cô hơn. Cô giật mình, vô thức đẩy anh ra, rồi đứng lên. Đáng ra cô không nên như vậy, nhưng cô không hiểu tại sao mình lại từ chối nụ hôn vừa nãy của anh.
.
Đúng lúc, tiếng cô giúp việc bên ngoài vang lên
- Mời tiểu thư và Nhật Anh thiếu gia xuống dùng cơm.
My mặt đỏ bừng bừng, chạy ra ngoài trước. Nhật Anh ra theo sau, khóe miệng khẽ nhếch lên. " Em dám từ chối tôi, tôi sẽ khiến em phải chịu khổ thay mẹ em gấp nhiều lần"
Chương trước | Chương sau