- Xời ơi! Hộp kẹo đẹp quá trời! Chị Uyên thấy chưa? Vừa có hình thức lại chứa đựng cả nội dung thơm nức mũi. Ai như thằng cha Việt kiều rơm nào của chị, tặng mỗi cái bông hồng mà lại già mồm nói: “Biểu tượng của tình yêu bất tử”. Trong khi chưa được một buổi hoa đã héo queo.
bạn đang xem “Mùa Thu Màu Hạt Dẻ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhật Uyên sượng trân nhìn vội Nhã, anh làm như không nghe lời Trung, cứ ngắm nghiá hộp chocolat rồi chậm rãi nói:
- Tôi đã thấy món quà đặc biệt này rồi!
Cắn môi, Phượng thầm than “khổ” trong miệng. Chắc Nhã đã thấy hộp kẹo ở nhà của Thiên chớ không đâu khác. Đang còn hoang mang Phượng bỗng nghe anh nói tiếp:
- Ở bên Mỹ có một ngày gọi là “Ngày tình yêu”. Vào ngày đó, các chàng trai sẽ mua tặng người yêu những hộp Chocolat như vậy. Nhật Phượng đúng là người hạnh phúc vì chàng của Phượng rất am hiểu chuyện tình.
Trung gật gù:
- Anh chàng này Việt Nam đặc mà chơi điệu nghệ không thua Việt kiều. Anh thấy hắn ta được lắm đấy Phượng.
- Em đã nói không phải mà…
Nhật Uyên góp vào:
- Hồi xưa chị Thu cũng một sách như em. Chỉ hành ông Ân chạy tới chạy lui đưa đón dưới mưa, ba mẹ hỏi tới, chỉ toàn chối là không có, không yêu, không thương gì hết.
Thoáng thấy cái nhếch môi của Nhã, Phượng ức lòng muốn khóc. Cô đứng vội dậy:
- Nhờ mọi người thanh toán dùm em món quà tình yêu này. Em không đụng vào đâu, vì em chẳng có tí tình nào với chủ nhân hộp kẹo đó cả. Bây giờ em đi rước mẹ đây.
Nhật Trung trêu cô:
- Chạy từ từ, đừng giận quá mà lọt ổ gà đó nhe… gà mờ.
Phượng phóng xe ào ào qua con đường vắng, cô tức Thiên thì ít mà giận Nhã lại nhiều. Anh thừa biết cô yêu anh, nhưng anh vẫn đang tâm nói những lời trêu chọc cho hả cơn ghen.
Ghen à? Trời ơi! Nếu Nhã biết hộp Chocolat đó của Thiên, thì chắc anh sẽ không ghen đâu. Trái lại có thể anh chẳng bao giờ thèm nhìn đến cô nữa. Nhưng mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn của cô mà! Phượng đến nhà bác Hai thì mẹ cô đã đi xích lô về rồi. Phượng đành phóng xe bạt mạng trở về. It ra cô cũng phải nói được vài lời gì đó cho Nhã hiểu rằng cô hoàn toàn không muốn nhận gói quà đó. Ít ra cô cũng phải nói xa nói gần cho Nhã hiểu cô chứ!
Nhưng khi tới nhà. Nhật Phượng thấy đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn mỗi Nhật Trung ngồi ngoài sân hút thuốc, chờ mở cổng cho cô.
Phượng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Trung bước tới dẫn xe vào sân. Anh nghiêm túc:
- Tao hỏi thật! Mày không thích Thiên à?
- Không!
- Sao vậy?
- Tại em không thích chớ sao. Hỏi gì kỳ!
Trung búng điếu thuốc ra xa. Tàn lửa đỏ bừng lên rồi tắt lịm trong đám cỏ ướt sương đêm.
- Nhà này bao giờ cũng thế! Khó lòng xích lại gần nhau ghê. Tại mày ngốc nhất nhà, tao thấy lo mới hỏi, chớ có như bà Linh hay bà Uyên ai mà dám đến gần. Thì thôi… Mệt! Bà nào cũng quái quỷ như nhau.
Phượng rầu rĩ làm thinh. Cô không dám mở lời nói với Trung về Nhã. Cô không quen tâm sự với anh chị của mình và thấy xấu hổ… Biết anh Trung có thông cảm với cô hay không, hay lại la toáng lên, vì cô biết Trung chẳng ưa thích gì Nhã.
Cô lên tiếng:
- Em tưởng mọi người còn trong phòng khách chứ. Ai dè anh Nhã về rồi.
Trung cười khan:
- Anh ngồi đó, ông ta có trổ tài nói láo được đâu mà không về sớm.
- Bộ anh hay nói… láo lắm sao?
Vừa khóa cổng rào lại Trung vừa nói:
- Nói láo đây có nghĩa là tán hươu tán vượn, dây dưa ve vãn con gái, chớ không phải là nói dối. Anh ta tới đây làm gì, nếu không phải là để tán con gái nhà này.
Lời Trung nói làm Phượng mất bình tĩnh, cô kêu lên:
- Anh lại nhìn người ta bằng cái nhìn khe khắt. Em có nghe anh tán ai đâu nào?
- Sao lại không? Em lại nhìn anh ta bằng cái nhìn bênh vực. Anh ta… nói bằng cái nhìn đầy tình ý - với riêng ai anh ta muốn trổ mòi. Anh để ý thấy mắt Nhã làm việc suốt tối nay ấy chứ!
Phượng nhăn mặt:
- Em không tin!
- Nhưng phải cảnh giác. Anh từng biết ông Nhã quá mà!
Sực nhớ có lần Trung đã nói như vậy, Phượng hỏi tới:
- Anh biết cái gì mới được?
- Ơ thì biết về mối tình của anh ta hồi trước khi đi Canada. Cũng dữ dằn chớ chơi sao!
Nuốt nước bọt, Phượng nghe cổ mình khô khốc:
- Nhiều… lắm hả?
Nhật Trung lừ mắt:
- Hỏi chi vậy? Mày tò mò quá! Chỉ nên biết là tránh xa anh ta ra thì tốt hơn.
Phượng ấm ức:
- Vậy cũng la người ta. Bởi vậy…
- Bởi vậy sao chớ?
- Bởi vậy trong nhà này, khó ai gần ai lắm. Đụng chút là la, chớ không khi nào giải thích, động viên hay thông cảm với em út…
Nghe giọng giận dỗi của Phượng, Trung nhăn nhó:
- Còn mày! Hễ anh chị động tới là đã nhè, ai mà dám nói thêm cho ngập lụt nhà cửa. Mà em hỏi chi chuyện ông Nhã. Anh thấy Thiên được lắm đó. Hồi nãy tụi anh ngồi uống cà phê nói chuyện khá lâu. Tay đó sâu sắc lại già đời, có kinh nghiệm sống phong phú.
- Nhưng anh ta có yêu em đâu. Anh cứ khen hoài… coi chừng te hen đó!
Trung cười cười:
- Chẳng có thằng nào không yêu lại tốn công đeo đuổi. Tin anh đi, kẹo chocolat của hắn ngon thật, nhưng đâu phải vì vậy mà anh nói vào dùm hắn đâu.
Phượng vùng vằng:
- Em ghét anh ta lắm!
Nhật Trung nghiêm trang:
- Nhưng em cũng không ưa anh Nhã chứ?
- Ơ! Anh lại nói tầm bậy.
Phượng hốt hoảng kêu lên. Rồi cô xuống nước hỏi:
- Ông Thiên có nói gì… em hôn?
- Không! Nhưng đừng đánh trống lãng nữa. Em thích Nhã chớ gì? Nè! Anh nói rồi, Nhã không hợp với em đâu. Nói đúng ra, anh ta không hợp với bất cứ ai trong gia đình mình.
Để mặc Phượng đứng chết trân dưới hàng hiên, Trung nhỏ nhẹ:
- Vào ngủ đi. Khuya rồi!
Phượng bướng bỉnh:
- Em không vào, nếu anh chưa nói tại sao em với anh Nhã không hợp nhau.
- Muốn biết thì em lên hỏi anh Vi ấy! Nhã bây giờ khác xa Nhã ngày xưa rất nhiều. Anh ta còn dám tới nhà mình, nghĩ cũng hay!
Dứt lời Trung lững thững bước ra khóa cổng. Phượng lẽo đẽo theo sau:
- Nói cho em biết đi. Chuyện gì vậy? Tại sao vậy?
- Anh sẽ nói với điều kiện em phải quên anh ta đi!
Phượng ngạc nhiên và đau đớn mờ cả hai mắt. Cô run rẩy thốt lên:
- Nghiêm trọng dữ vậy à? Nói đi, tại sao?
- Anh ta từng theo đuổi chị Thu.
- Nhưng chị Thu khước từ vì chị yêu anh An!
- Đúng vậy!
Nhật Phượng bỗng thấy mình bình tĩnh lạ lùng:
- Vậy có gì quan trọng đến mức em phải quên anh ấy? Trong cuộc đời này chuyện tình chị duyên em là lẽ thường mà!
- Nhưng với gia đình mình, chuyện này không thường chút nào cả. Em phải quên Nhã cũng như quên câu chuyện đêm nay.
Phượng rối bời trong tuyệt vọng:
- Em không quên Nhã được khi những lời anh bắt buộc không thuyết phục được em. Em với ảnh rất hợp nhau…
- Nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như em nghĩ, em chịu cho Nhã mượn hình dáng mình để yêu người khác sao?
- Em không tin anh Nhã đối với em như vậy. Em không thể tin.
Trung có vẻ giận:
- Nghĩa là em không tin anh chớ gì? Thôi được, để anh nói hết cho em biết. Chính vì ông Nhã mà chị Thu và anh An chia tay mặc dù hai người vẫn còn thương nhau.
Nhật Phượng kêu lên:
- Vô lý! Ảnh đi tính ra tám chín năm rồi. Trong khi chị Thu và anh An mới bỏ nhau chừng ba năm nay.
Lắc đầu thương hại, Trung lên giọng giải thích:
- Về sống với nhau cơm lành canh ngọt đâu có việc gì phải nói, lúc hờn giận rồi ghen tuông thì quá khứ lại đòi mở sống dậy. Nhã là một dĩ vãng đáng nguyền rủa nhất, anh ta trở về ghé vào thăm anh Vi. Lẽ là chỗ làm của bà Uyên để đổi đô la, tất vào công ty của bà Linh để xâm nhập thực tế. Hừ! Thật ra có trời mới biết ông ta muốn gì. Bây giờ lại lòi ra chuyện Nhã thường ghé chỗ con bé Hoài Tú…
Nói tới đây Trung chợt im bặt, Phượng chợt hiểu Thiên là người đã… mách lẻo với anh chuyện riêng tư của cô. Lúc này Phượng không còn tâm trí đâu để rủa xả Thiên, trái tim cô buốt nhức, đầu óc cô mụ mẫm với những lời anh Trung vừa rồi. Lẽ nào anh đến với em vì em có những nét giống chị Thu. Lẽ nào những lời yêu thương ngọt ngào đắm say kia là những lời nói dối. Em không làm sao tin được điều đó, chẳng qua anh Trung đã cường điệu hóa mọi việc vì anh có ác cảm với anh thôi!
Mí mắt nặng trĩu, Nhật Phượng chậm chạp hỏi anh trai:
Chương trước | Chương sau