pacman, rainbows, and roller s
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 96 đánh giá )

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ - Chương 09

↓↓
Lúc nghe Trung cằn nhằn, Uyên đã hợm hỉnh đùa:

bạn đang xem “Mùa Thu Màu Hạt Dẻ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Té ra mày cũng sợ bi “kẹt” à. Thế mày “kẹt” mấy lần rồi. Và “kẹt” với loại băng nào?

Phượng chưa kịp cười hùn với chị Uyên khi thấy anh Trung thộn mặt ra ngớ, thì đã nghe giọng chị Linh rít lên:

- Thôi dẹp ba câu đùa bá láp ấy đi! Rẻ tiền quá!

Vốn kiêng mặt Nhật Linh, nhưng hôm ấy Trung cũng không nhịn để đốp chát lại:

- Tui em sinh sau đẻ muộn nên rẻ tiền hơn đồ cổ là phải rồi!…

Vậy đó! Chị Linh hình như không biết đùa, và Phượng thấy mình có cố gắng cỡ nào cũng không thể gần gũi chị ấy nhiều hơn nữa được…

Ngã người ra ghế bố, Phượng theo dõi màn hình một cách lơ đãng, những hình ảnh màu sắc nhẹ nhàng cùng các âm thanh ả ơi của điệu ca mau chóng đưa cô vào giấc ngủ không mộng mị.

Phượng bừng tỉnh khi bị Nhật Uyên kéo chăn:

- Dậy đi rước mẹ về Phượng!

Cô cự nự:

- Chị với chị Linh làm gì không đi?

- Bận có khách. Anh Nhã tới chơi nãy giờ.

Phượng tỉnh ngủ hẳn:

- Ai chứ?

- Anh Nhã, bạn anh Vi hồi đó đó…

Trời ơi! Vậy mà mình mê ngủ không hay gì cả. Nhật Phượng ngồi dậy:

- Sao chị không kêu em?

Giọng Uyên lạ lùng:

- Bộ anh là bạn mày sao mà kêu?

- Nhưng… anh Nhã cũng không phải là bạn chị.

- Thì nãy giờ tao làm người giúp việc lo pha trà bưng nước chớ có ngồi làm bà chủ tiếp khách đâu. Để cho bà Linh ngồi nói chuyện với Việt kiều mới xứng!

Nhật Phượng chẳng để ý điệu bộ hờn dỗi của Nhật Uyên, cô như mở cờ trong bụng khi sung sướng nghĩ rằng “Cuối cùng anh cũng đã đến vì yêu em”.

Bước xuống bếp rửa mặt, Phượng nheo mắt với mình trong gương rồi đi lên phòng khách.

Nhã đón cô bằng nụ cười tươi và cái nhìn chỉ riêng anh mới có. Ánh mắt anh âu yếm vờn lên gương mặt hơi ửng hồng của Phượng:

- Trông Phượng ốm hơn so với hôm gặp… ở nhà Nhật Vi. Chắc lo học thi dữ lắm phải không?

- Dạ! Em vừa học vừa trông dài cả cổ.

Linh nhíu mày:

- Trông cái gì dài cổ vậy Phượng?

Phượng gãi gãi đầu:

- Ý em muốn nói với anh Nhã là mấy hôm trước em vừa học vừa trông tới ngày thi. Ngày đó đáng sợ thật, nhưng muốn thi đậu thì đừng sợ. Vì có trông hay không, ngày ấy dứt khoát cũng sẽ đến.

Nhã nhìn Linh một cái rồi quay sang Phượng, anh trầm giọng:

- Ngày ấy đã tới rồi.

Và nhìn Phượng, anh thừa biết cô bé đang rất hài lòng.

Cố nén niềm vui xuống, Phượng phụng phịu:

- Em chỉ hơi hơi hài lòng thôi. Vì em còn phải chờ kết quả nữa.

Nhã bật cười tự tin:

- Kết quả sẽ rất tốt! Anh bảo đảm đó!

Nhật Linh góp lời vào:

- Sao anh dám chắc như vậy? Con bé này là gà xước, ngồi đâu gục đó, học ít ngủ nhiều. Anh thấy không? Mới giờ này đã đánh một giấc rồi. Y như gà!…

Phượng xụ mặt:

- Tự nhiên khai xấu em. Đây rồi tiếng dữ đồn tới… Canada cho chị vừa lòng!

Nhã vội giảng hòa:

- Nhật Linh đùa một chút mà Phượng đã giận rồi. Đúng là công chúa út có khác!

Định nói với Nhã là chị Linh không biết đùa đâu, nhưng khôn hồn sao Phượng kịp giữ mồm lại. Cô ngồi bẻ tay và biết mình với Nhã chỉ có thể ngầm trao nhau những ánh mắt nhung nhớ nồng nàn thôi.

Nhật Linh sửa lại cách ngồi và hỏi:

- Anh Nhã thấy ngôi nhà này có khác gì xưa không?

Nhã ngước mắt nhìn quanh, cái nhìn của anh không có vẻ ước lượng đánh giá mà đong đầy xúc cảm. Anh như đang chìm khuất trong kỷ niệm xa xăm nào đó.

Mãi một lúc sau anh mới giật mình rồi vội vã nói khi thấy mọi người đang chờ đợi.

- Đương nhiên tất cả đều đổi thay. Anh nhớ hồi đó ở gần bể cửa sổ có để ba bốn chậu xương rồng. Có một cây xương rồng tròn như quả bí đỏ rất nhiều gai, Nhật Trung thường gọi nó là hành tinh gai góc của chàng hoàng tử trong chuyện “Hoàng Tử Bé” mà Thu rất mê.

Nhật Uyên gật gù:

- Nhớ dai thật! Chị Thu đi lấy chồng và mang theo cái… tình chậu gai góc ấy rồi. Vì trong nhà này ngoài chị ra, không ai thích thứ cây toàn là gai mà không có lá ấy cả.

Giọng Nhã trầm hẳn xuống:

- Xương rồng là loại hoa đặc biệt chỉ có gai và hoa. Có lẽ số phận Nhật Thu cũng độc đáo như loại cây cô ấy thích.

Nhật Linh dửng dưng nói như nói về người xa lạ:

- Số phận của chị do chị chọn, trong nhà tụi em nào dám có ý kiến gì, bây giờ khổ, chị Thu cũng không trách ai được.

Tự nhiên Nhật Phượng khó chịu trước cách nói của hai bà chị. Cô thoáng thấy Nhã vướng chút gì như muộn phiền. Phượng đã từng tâm sự cùng anh rằng ở gia đình cô, mọi người rất vô tình với nhau, nhưng có lẽ anh không tưởng tượng được mức đó vô tình đó tới đâu, bây giờ nghe Nhật Uyên và Nhật Linh nói ra suy nghĩ của mình về chị Thu, chắc anh mới hình dung cô đã từng cô đơn như thế nào để bày tỏ thương cảm bằng ánh mắt thiết tha kia.

Còn Nhật Uyên với Nhật Linh mới thật là kỳ! Hai chị và Nhã chưa đủ thân tình như Phượng, sao lai đi nói về chị Thu như vậy chứ? Đành rằng đó là sự thật, nhưng có cần nhắc tới người vắng mặt với khách theo kiểu trên không?

- Coi chừng trời sẽ mưa to, vì bữa nay bà Linh nói nhiều quá!

- Phượng đi rước mẹ đi!

Tiếng Nhật Linh nhẹ nhàng cất lên như vừa nhắc nhở vừa ra lệnh làm Phượng… ức trong lòng. Hừm! Nếu biết Nhã tới vì ai thì chị Linh đã không sai bảo một cách bất lịch sự như thế này đâu.

Biết là không thể nạnh chuyện này với người khác, Phượng hoãn binh:

- Còn sớm mà chị Linh!

- Mẹ dặn bảy giờ rưỡi đến rước, bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi, sớm gì mà sớm.

- Nhưng ít ra vẫn còn sớm so với em phải không anh Nhã?

Phượng muốn khóc khi nghe anh vô tư trả lời:

- Đi sớm về sớm. Anh sẽ ngồi chơi tới lúc Phượng chở bác về mà.

Tức giận cô nói lẫy:

- Anh nên về thì hơn, vì thế nào trời cũng mưa to.

Nhật Linh chau mày:

- Sao em biết sắp mưa mà nói kỳ vậy?

Chỉ chờ Linh rơi vào bẫy là Phượng sáp lại ngay. Tủm tỉm với vẻ thích chí, cô cao giọng:

- Em nghe cóc mở miệng nãy giờ.

Nhật Uyên cười thành tiếng, cô bảo:

- Đi cho rồi đi chị… cả, ở đó láp ráp coi chừng ăn đòn đấy!

Ngước mắt nhìn Phượng, Linh nói như đang ra lệnh cho nhân viên của mình:

- Chìa khóa xe trong túi xách, vào lấy và đi kẻo mưa đúng như em tiên đoán.

Liếc vội Nhã một cái để tìm ánh mắt cảm thông, nhưng Phượng thất vọng khi nhận ra anh đang mãi mê nhìn về phiá bệ cửa sổ nơi ngày xưa để mấy chậu xương rồng anh An tặng chị Thu. Có cái gì đó lạ lùng toát ra từ anh, Phượng ngỡ ngàng đôi chút không hiểu sao lúc đó đôi chân cô tự động bước vào nhà trong để lấy chìa khóa của Nhật Linh.

Tối nay anh đến đây vì em hay vì ai hở Nhã?

Bước lại gương, cô nhìn kỹ mình lần nữa, rồi chậm chạp chải mái tóc dài quá vai, màu nâu mềm như tơ. Cô có giống Nhật Thu không nhỉ? Trong gia đình và cả trong dòng họ cô, ai cũng công nhận chị Thu là người đẹp nhất, chị Uyên còn thua xa lắm, sao lọ lem lọ nghẹ như cô dám giống nhỉ? Ngoại trừ mái tóc màu nâu hạt dẻ ra Phượng và là Phượng gà xước. Giống chị Thu thì hãnh diện vì đẹp, nhưng cuộc đời chị ấy sóng gió quá!

Lấy cái áo ấm bằng len màu rêu da khoác vào người, Phượng trở ra. Anh Trung đã về và đang cười hà hà với Nhã, thấy cô anh nói ngay:

- Anh chàng của em khá lắm! Chơi bida thuộc loại cừ, nói chuyện cũng sâu sắc khôn ngoan. Anh sếp hắn vào loại gà đá hăng!.

Bất ngờ và bối rối vì có mặt Nhã, giọng Phượng lạc hẳn đi:

- Không phải của em à nghen! Anh nói ẩu hông hà, em ghét hắn ta số một.

Nhật Trung xua tay:

- Rồi, rồi, không phải của em, nói thì phải nhớ, bây giờ lấy chocolat ra đãi anh Nhã chứ?

Uyên tán đồng:

- Đúng rồi! Nãy giờ có Chocolat mà quên. Nhờ có… chuyên gia ăn uống về mới nhớ, chị khui thử coi kẹo của kẻ mà nhỏ Phượng ghét ngon cở nào.

Nhìn hộp kẹo Uyên đặt xuống bàn Phượng làm thinh. Từ lúc Thiên đem tới đến giờ, cô chưa thèm ghé mắt xem “nó” mang hình vuông hình tròn ra sao. Cô định ngày mai sẽ đem đến nhờ Hoài Tú trả lại cậu con bé, vì Phượng biết hộp kẹo này của Thiên cho chẳng phải của chị Đan Tâm như lời anh ta nói.

Bây giờ biết làm sao đây? không lẽ từ chối lời đề nghị của “Ông chuyên viên ăn uống” Trung trước mặt Nhã à.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lấy Chồng Xứ Lạ

Lấy Chồng Xứ Lạ

Kim Thy rất siêng năng chơi thể thao nên tuy dáng dấp thanh mảnh nhưng lại khá mạnh

22-07-2016 16 chương
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Giữa Cơn Gió Lốc

Giữa Cơn Gió Lốc

Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay

22-07-2016 20 chương
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai

Ai Mới Là Con Trai một truyện teen đầy hài hước mà KhoTruyenHay.Gq muốn giới thiệu

21-07-2016 69 chương
Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm

29-06-2016
Yêu Người Cùng Tên

Yêu Người Cùng Tên

Tên truyện: Yêu Người Cùng TênTác giả: Mr..BradThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 67 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Ba và anh trai

Ba và anh trai

Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút

01-07-2016
Ngân hàng ngôi sao

Ngân hàng ngôi sao

Thiên Vũ định đưa cho tôi ô rồi chạy về một mình. Nhưng giờ đã khác, tôi không

25-06-2016
Thị trấn bốc cháy

Thị trấn bốc cháy

Nguyễn bảo, dạo sau này tao ít về quê, nhưng chẳng biết làm sao nữa. Về quê thì lại

26-06-2016