- Ủa? Sao 2 người lại đi với nhau?- Chi ngây thơ hỏi mặc dù đã biết trước.
bạn đang xem “Mèo Xù Ngốc Nghếch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Đến lúc này Vy mới sực nhớ ra mình đang đi cùng Kevin, cô đỏ mặt vì xấu hổ.
- À… Em bị mất chìa khóa xe nên lên đây tìm. Tình cờ gặp giám đốc nên anh ấy cùng giúp tôi tìm ấy mà! Không có gì đâu?
- Vậy hả? Sao mấy hôm nay 2 người không đi làm? Cùng biến mất xong cùng xuất hiện, nghi lắm nha!
- Ơ… cái này thì…- Vy cứng họng.
- Do trùng hợp thôi, mọi người đừng hiểu lầm!- Kevin nói thay cho Vy.
- Trùng hợp thì trùng hợp 1 chút thôi chứ! Làm gì mà trùng hợp đến mức Vy nghỉ, giám đốc cũng nghỉ mà Vy đi làm thì giám đốc cũng đi như thế?
- Cái này thì làm sao mà tôi biết được? Mà mọi người đến đây để làm việc hay đến đây để soi mói, để ý mấy chuyện vớ vẩn hả? Quay lại làm việc mau! Còn cô Vy, tìm được chìa khóa rồi thì mau về đi! Ngày mai đi làm nhớ chưa?- Kevin quay trở lại bộ mặt nghiêm nghị như thường ngày.
- À vâng! Chào giám đốc, chào mọi người! Em về đây ạ!- Vy cúi đầu chào lễ phép rồi đi ra ngoài.
- Mà cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi! Mọi người chuẩn bị xuống ăn đi!
Kevin lạnh lùng bước vào phòng làm việc của mình.
- Giám đốc lạ quá! Cứ kiểu gì ý nhỉ?- Chi nhăn nhó.
- Ừ ý! Hay là gia đình giám đốc đang gặp rắc rối?- Ngân lo lắng.
- Em hâm à? Không đến mức đó đâu! Giám đốc vẫn như bình thường mà! 2 người đừng phóng đại lên như thế!- Việt vừa nói vừa cười.
- Ai thèm phóng đại? Em chỉ nghĩ vậy thôi!- Ngân bĩu môi.
- Thôi không nói với 2 em nữa! Anh chuẩn bị xuống ăn đây!
- Đúng rồi! Ăn ăn ăn! Em đói lắm rồi! Bụng em đang kêu đây!- Chi xoa xoa bụng.
- Em thì lúc nào cũng chỉ ăn với ăn thôi! Béo thế này thì mai sau anh nào thèm để ý?- Ngân chỉ vào Chi nói.
- Em đói! Em có quyền ăn chứ! Mà chị Ngân này, chị thì có khác gì em đâu? Gầy ơi là gầy, cũng chẳng anh nào thèm để ý đâu! Hứ!- Chi cũng không chịu thua.
- Thôi thôi cho tôi xin 2 chữ bình yên! 2 nàng ghê gớm quá cơ! Có định đi ăn không đây?- Việt lên tiếng giảng hòa.
- Việt nói đúng đấy! Chúng ta đi ăn thôi mọi người!- Tổ trưởng Hoàng lên tiếng.
***
Tan học, tất cả học sinh kéo nhau ra về, trên môi ai cũng nở nụ cười. Huyền Anh thì khác, cô thẫn thờ bước đi trong đám học sinh đông đúc đang chen nhau. Chợt, cô thấy anh, chàng trai với mái tóc màu hung đỏ đang ngồi 1 mình trên ghế đá dưới gốc cây xà cừ. Đôi mắt màu cà phê đang nhìn thẳng. Rồi bỗng nhiên anh đứng phắt dậy, chạy 1 mạch đến nhà để xe. Huyền Anh nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất sau khu nhà rộng lớn. Cô thấy buồn. Phải chăng anh đang rất ghét cô? Ghét vì cô đã nói những lời như thế với anh? Nhưng biết làm sao được, người sai là anh, anh phải chấp nhận điều đó!
Duy phóng xe đến quán bar mà anh và Kevin hay đến. Anh uống rượu, uống rất nhiều. Những cô gái xung quanh bám lấy anh không rời. Họ làm những cử chỉ gợi tình để mong được sự chú ý của anh. Nhưng anh không quan tâm đến họ, trái ngược lại anh còn cảm thấy phiền phức.
- Cút hết cho tôi!- Duy nhấn mạnh.
- Anh à! Anh sao thế?
- Cút!- Duy hét lớn.
Họ đành ngậm ngùi đi ra chỗ khác, người thì luyến tiếc còn người thì cảm thấy tức giận. Anh vẫn uống, uống hết chén này đến chén khác.
***
Reng reng…
- Alô?
- Anh Kevin! Cậu Duy say quá rồi! Anh hãy mau đến đây ư?
- Hả? Duy ư?
- Vâng! Anh đến đi!
Kevin cúp máy, anh lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
- Trời ạ! Sao lại say đến mức này cơ chứ? Nó đến đây từ lúc nào thế?
- Tầm 1 tiếng trước, cậu Duy uống nhiều quá nên em mới phải gọi anh đến đây! Lạ quá! Cậu Duy tửu lượng rất tốt mà! Sao bây giờ lại say đến mức này?- Anh bồi bàn thắc mắc.
- Cái thằng này…- Kevin lắc đầu.
Kevin dìu Duy ra xe và phóng xe về.
- Linh… Linh… Em ở đâu?
- Linh? Thằng này đang nói nhảm gì vậy?- Kevin nhíu mày.
- Xin em đừng bỏ anh mà Linh! Xin em!- Duy nói trong cơn say.
***
- Cậu chủ đã về ạ!- Đám người giúp việc xúm lại cúi đầu chào lễ phép.
- Đưa nó về phòng rồi nấu canh giải rượu cho nó đi!- Kevin ra lệnh.
- Vâng thưa cậu chủ!
Kevin bước vào phòng tắm. Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi và vứt nó xuống đất 1 cách thô bạo. Thân hình to lớn, bộ ngực rắn chắc lộ ra sau lớp áo trắng mỏng manh. Anh mở vòi sen, chống 2 tay vào tường và nhìn thẳng.
”Linh ư?”
***
- Huyền Anh! Sao bây giờ em mới về? Hôm nay em phải học bù hả?
- Không ạ! Em bị mệt nên hôm nay về hơi muộn chút!
- Trời ơi! Thật á? Có sao không? Bị sốt hay nhức đầu không? Em bị thế này từ lúc nào? Sao không nói cho chị hả con bé ngốc nghếch này?
Huyền Anh ngạc nhiên nhìn Vy. Cô không ngờ Vy lại lo lắng cho cô đến thế.
- Em chỉ bị mệt thôi mà! Không sao đâu! Uống tý thuốc là đỡ!
- Ừ thế thì may rồi! Chị cứ lo em ở nhà 1 mình mấy hôm nay.
- À đúng rồi! Mấy hôm nay chị đi đâu thế? Không gọi cho em 1 cuộc nào cả!
- Chị xin lỗi! Thực ra… Kevin đưa chị đi biển!
- Hả? Đi biển ư?
- Chị xin lỗi em! Chị bị lôi đi bất ngờ quá! Chị không nghĩ là Kevin lại đưa chị đến đó!
- Không sao đâu! Em không trách chị! Chỉ cần chị báo trước với em 1 tiếng! Mà anh Kevin ghê nha! Đưa chị đi biển cơ đấy! Ý đồ gì đây? Hay là anh ý thích chị?
- Chị cho 1 trận bây giờ! Nói linh tinh! Chị và Kevin chỉ là người trong cùng 1 tập đoàn thôi! Yêu đương nỗi gì?
- Biết đâu được đấy!- Huyền Anh nháy mắt.
- Vớ vẩn! Em đúng là trẻ con!
- Kệ em chứ! Em còn đi học mà! Đương nhiên vẫn là trẻ con rồi! Woa! Mùi gì thơm thế?- Huyền Anh hít lấy hít để.
- À! Chị làm món súp gà đấy! Tý nữa em ăn đi rồi nghỉ ngơi chiều còn đi gia sư cho cái cậu em trai Kevin nữa!
- Em không dạy cho cậu ta nữa!
- Sao lại thế?- Vy ngạc nhiên.
- Nhà cậu ta mới thuê gia sư khác rồi, em không cần phải đến dạy nữa!
- Vậy à? Thôi thế cũng được! Em càng có nhiều thời gian cho mình hơn mà! Thư giãn đi!
- Em biết à! Cảm ơn chị!- Huyền Anh gượng cười.
- Thôi chúng ta ăn nào! Súp được rồi đó!
- Ok chị!
Chương trước | Chương sau