Mèo Xù Ngốc Nghếch

Mèo Xù Ngốc Nghếch


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Mèo Xù Ngốc Nghếch - Chương 12

↓↓
Tại 1 cánh đồng hoa bồ công anh, 1 cậu bé có đôi mắt màu cà phê chừng 10 tuổi đang đứng cạnh 1 cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xắn, khuôn mặt cô bé thoáng chút buồn.

- Anh à! Em… em sắp đi rồi!

- Em đi đâu?

- Em phải sang Mỹ cùng bố mẹ.

bạn đang xem “Mèo Xù Ngốc Nghếch ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Tại sao?- Cậu bé mất bình tĩnh.

- Bố mẹ bảo em sẽ phải sang đấy học đến hết đại học mới quay trở về. Tháng sau em đi rồi!

- Không được! Em không được đi!

- Em không thể tự quyết định được! Bố mẹ em bắt em như vậy mà! Anh yên tâm đi! Em hứa với anh: Khi em trở về Việt Nam thì em sẽ lấy anh làm chồng.

- Thật không?

- Thật!

- Không nói dối chứ?

- Không! Em muốn được lấy anh để được mặc áo cô dâu giống mẹ em ngày xưa. Em mà mặc váy cô dâu thì sẽ đẹp lắm anh nhỉ?

- Ừ! Lúc đó em sẽ là đẹp nhất!- Cậu bé mỉm cười.

- Ơ! Hoa bồ công anh này! Đẹp quá! Em thích hoa này lắm!

Cô bé sung sướng chạy đến cầm lấy 1 bông hoa. Gió thổi nhẹ làm cánh hoa bay xa trong không gian vô định tràn ngập ánh nắng.

- Đẹp quá! Nhưng sao cánh hoa lại mỏng manh thế nhỉ? Thổi tý là bay!- Cô bé phụng phịu.

- Ừ! Vốn dĩ loài hoa này là như vậy, yếu ớt lắm! Thế nên em cũng phải mạnh mẽ lên, đừng có như nó nhé!- Cậu xoa đầu cô bé.

- Em biết rồi! Anh cũng phải như thế nữa!

- Anh là con trai mà, đương nhiên phải mạnh mẽ rồi!

- À! Em có cái này cho anh!

Cô bé mở cặp sách, lấy ra bên trong 2 con búp bê xinh xắn, 1 con búp bê có mái tóc màu vàng được tết 2 bên, mặc chiếc váy màu vàng chấm bi trắng và đi đôi giày màu hồng nhạt có đính nơ. Còn con búp bê kia là con trai, mái tóc màu nâu, đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh nước biển quay ngược ra sau, mặc chiếc áo màu trắng có hình đầu lâu đen ở giữa và quần ngố rộng thùng thình dài quá đầu gối, chân đi giày thể thao đen cổ cao.

- Anh không chơi trò của con gái!- Cậu bé xua tay.

- Đây không phải là trò của riêng con gái, con trai cũng chơi được mà!

- Nhưng anh không thích!

- Ai bắt anh chơi đâu?

- Thế em mang 2 con búp bê này ra đây làm gì?

- Anh cầm con này còn em sẽ cầm con này!- Cô bé đưa cho cậu bé con búp bê nữ, còn mình thì cầm con búp bê nam.

- Tại sao mỗi người lại phải giữ 1 con?- Cậu bé nhíu mày.

- Anh hãy nghĩ rằng con búp bê đó là em khi mà em đi Mỹ. Em cũng vậy, coi con này là anh. Như thế thì chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau và mãi mãi bên nhau!

- À! Hóa ra là vậy!

- Thế là từ nay anh sẽ không còn buồn khi thiếu em nữa! Con búp bê này đẹp trai quá! Trông giống anh thật đấy!- Cô bé tấm tắc khen.

- Đương nhiên! Còn con này không giống em!- Cậu bé chỉ vào con búp bê mình đang cầm trên tay.

- Không giống ư? Em phải chọn mãi đấy! Em cố gắng chọn cho thật giống em để mình còn dễ hình dung ra nhau mà! Sao lại không giống nhỉ?

- Vì em trông ngố lắm! Xấu hơn con búp bê này! Em chọn kém quá! Lêu lêu!

- Anh dám chê em à?

- Ha ha ha ha…

- Đứng lại! Em mà bắt được anh thì…

- Thì sao? Em tưởng anh sợ em chắc? Giỏi thì bắt đi ha ha ha ha ha…

Họ chơi đùa, đuổi bắt nhau trên cánh đồng hoa bồ công anh tràn ngập tiếng cười. Tình yêu thật đẹp! Nó giúp cho con người trở nên hạnh phúc, luôn lạc quan và hướng đến những điều tốt đẹp. Con người có thể chờ đợi 1 tình yêu đến với mình dù là 1 năm, 2 năm, 3 năm hay thậm chí là cả đời. Họ chỉ cần 1 tình yêu trong sáng đến với mình nên thời gian chẳng là gì cả…

***

- Cậu chủ! Cô Linh…

- Sao? Có chuyện gì? Linh làm sao?

- Cô Linh… vừa bị tai nạn, hiện đang trên đường đi cấp cứu ở bệnh viện X ạ!

- Cái gì?

Cậu bé chạy ra khỏi nhà. Cậu khóc, nước mắt lăn dài trên má theo hướng gió bay nhẹ ra sau.

Mưa… mưa rào… Tiếng sấm, tiếng chớp lớn như gào thét. Cậu vẫn chạy, chạy mãi, chạy cho đến khi kiệt sức. Cuối cùng cũng đến nơi. Mặc cho những mảnh thủy tinh trong bệnh viện cứa vào chân, cậu vẫn cố chạy để tìm căn phòng nơi cô bé đang nằm.

Cánh cửa mở ra, cậu bước vào. Trước mặt cậu là người đó, cô bé xinh xắn, ngây thơ mà cậu rất yêu quý, người mà cậu đã tự hứa với chính mình là phải bảo vệ đến cùng, đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, máu phủ khắp người. Cậu từ từ đến gần, người run lẩy bẩy, đôi mắt màu cà phê tối sầm lại, chân không còn cảm giác gì nữa. Mọi người xung quanh chỉ biết khóc, mẹ cô bé vì quá đau đớn nên đã ngất lịm đi. Cậu cầm lấy tay cô, nước mắt tuôn ra ướt đẫm khuôn mặt trẻ con, đáng yêu của cô bé. Máu, tay cậu toàn máu. Cậu đau khổ đến mức chẳng nói được gì, chỉ biết đứng đó nhìn cô bé ra đi vĩnh viễn không 1 lời từ biệt…

- Linhhhhhhhhhhhhhhh!!!- Cậu bé hét lớn.

Duy bật dậy, người cậu ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, nói đúng hơn là 1 cơn ác mộng. Ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè vẫn đang bao phủ cả khoảng sân trường rộng lớn. Bây giờ đã là tiết cuối. Anh choáng váng, tiếng cười của cô bé đó vẫn lảng vảng trong đầu anh. Anh dựa đầu vào ghế nhìn lên trời, mặc cho anh nắng chói chang chiếu vào mắt làm anh khó chịu. Anh nhớ lại giấc mơ, quá khứ ấy lại quay trở về tìm anh. Cái quá khứ mà ám ảnh anh trong suốt 8 năm trời.

- Linh à! Em có khỏe không? Em còn nhớ anh không? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?

Tách… tách… tách…

1 giọt… 2 giọt… 3 giọt…

Mặn quá! Đó là… nước mắt ư? Nước mắt của sự dằn vặt, đau khổ giằng xé suốt 8 năm dài dằng dặc. Đối với anh, 8 năm đã là quá đủ.

- Chào giám đốc!

- Hôm nọ cô Vy đến đây và có để 1 cái xe đạp điện ở trước cửa, ông có biết ai đã mang nó đi không?

- À! Là tôi thưa giám đốc! Tại hôm đó tôi có nhìn thấy cô Vy đi đến bằng xe đạp điện rồi để ngoài này, sau đó mãi mà tôi vẫn chưa thấy cô ấy ra nên tôi đã dắt vào trong nhà để xe rồi!

- Vậy sao? Ôi cảm ơn ông ạ!- Vy mừng rỡ.

Kevin cùng Vy và ông bảo vệ chạy đến nhà để xe, quả nhiên chiếc xe đạp điện của Huyền Anh ở đó.

- Cảm ơn ông rất nhiều! Cháu phải về đây ạ!

- Cô tìm gì thế?

- Chìa khóa! Rõ ràng tôi để đây mà!

- Trời ạ! Lại chìa khóa nữa!

- À đúng rồi! Tôi để ở trên bàn làm việc! Chết rồi không biết còn không?

- Thế thì lên đó mau lên!- Kevin giục.

2 người lại 1 lần nữa chạy thục mạng lên phòng làm việc.

***

- Này! Sao dạo này Vy hay nghỉ thế nhỉ? Mới vào làm chưa được 1 tháng đã nghỉ hết ngày này đến ngày khác rồi! Lại còn nghỉ không phép nữa chứ!- Ngân thở dài.

- Em ghen tỵ à?- Việt mỉa mai.

- Ai thèm ghen tỵ? Em lo cho Vy mà! Nghỉ nhiều không phép, giám đốc mà biết thì chỉ có nước die!

- Ừ nhỉ? Nói đến giám đốc, dạo này giám đốc cũng hay nghỉ quá! Từ cái hồi Vy mới vào ý, lúc nào cũng vắng mặt… Cứ hễ Vy nghỉ là y như rằng giám đốc cũng nghỉ!

- Thế à? Công nhận trùng hợp thật đấy! Em cũng thấy lạ lắm!

- Này 2 anh chị! Hôm nọ em nhìn thấy Vy đi với giám đốc đó! Lúc mà Vy đến nộp báo cáo cho trưởng phòng ý!- Chi ngoái đầu ra tham gia cuộc trò chuyện.

- Thật á?- Ngân và Việt đồng thanh.

- Vâng! Em thề đấy! Giám đốc cầm tay Vy rồi kéo đi trông rất tình tứ nhá!

- Thật á? Em có nhìn nhầm không đấy? Giám đốc xưa nay luôn nghiêm khắc, lạnh lùng cơ mà! Sao bây giờ lại…

- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai? Em không nhìn nhầm đâu! Chính xác 1 tỷ phần trăm luôn!

- Hay là họ đang yêu nhau?

- Em hâm à? Chắc là tình cờ thôi! Vy mới vào mà! Mấy cô xinh xinh chân dài ở tổ kế bên còn chả ai lọt vào mắt xanh của giám đốc nói gì đến Vy?

- Vy cũng xinh mà! Ý anh là Vy không xinh hả? Nói cho anh biết mấy cô đó toàn son phấn thẩm mĩ hết nhá! Vy của chúng ta xinh tự nhiên lại giản dị, ai mà chả thích? Có khi anh Việt cũng cảm nắng Vy rồi ý chứ!- Ngân mỉa mai.

- Công nhận là Vy xinh thật nhưng anh chỉ coi là em gái thôi! Chưa đến mức như em nói đâu! Hứ! Anh 30 tuổi rồi, còn mơ màng gì đến những cô gái trẻ xin đẹp như Vy nữa?

- Gớm! Thôi đi! Anh mà không mơ màng á? Khó tin quá!

- Chào mọi người! Hộc… hộc…- Vy thở dốc.

- Ơ! Vy! Sao lại…

- Phiền mọi người tý!

- Em tìm gì hả Vy?

- Tìm thấy chưa? Sao cô đi nhanh thế con Mèo Xù kia?- Kevin chạy theo sau.

- Giám đốc!- Chi ngạc nhiên.

- Ơ… ơ… Chào mọi người! Tôi tưởng… mọi người… đi ăn trưa rồi?

- 11 rưỡi mới ăn trưa mà giám đốc! Sao 2 người lại ở đây? 2 người tìm gì vậy?- Tổ trưởng Hoàng cũng ngạc nhiên không kém.

- A! Thấy rồi! May quá! Ha ha ha ha!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh là một trong những truyện teen rất hay mà các bạn không nên bỏ

21-07-2016 120 chương
Hận Thù

Hận Thù

Truyện teen Hận Thù là câu chuyện xoay quanh Hoàng Anh Tuấn - thiếu gia tập đoàn Hoàng Gia

22-07-2016 16 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Cặp Đôi Băng Tuyết

Cặp Đôi Băng Tuyết

Tên truyện: Cặp Đôi Băng TuyếtTác giả: K.GThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 23 chương
Vàng mai

Vàng mai

Người ta đang bán mùa xuân. Người ta đang mua mùa xuân. Người ta trao nhau mùa xuân. Tôi

29-06-2016
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Em tự hào em không xinh

Em tự hào em không xinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết phải không?") Gửi anh

25-06-2016
Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó

30-06-2016
Yêu đơn phương

Yêu đơn phương

Chú mày biết không, anh đã từng yêu đơn phương 1 cô gái trong 10 năm. Đến tận mấy

23-06-2016
Gia đình...

Gia đình...

Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi

29-06-2016

Teya Salat