– Đây là lần thứ 2 anh bị từ chối đấy.
bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!– Em…
– Đừng nói gì cả. Vẫn là anh chỉ nghĩ cho cảm xúc của bản thân mình.
– Em tin anh sẽ tìm được người phù hợp.
Trời vẫn mưa, Khang quay đi trong màn mưa ấy với một nụ cười buồn trên môi. Giá như anh đừng gặp tôi, một con người nhút nhát với mọi thứ tình cảm, một đứa ích kỉ với tình cảm của bản thân mà đã làm đau anh đến hai lần. Nếu anh không gặp tôi có lẽ anh sẽ vẫn là Duy Khang hay cười, sẽ vẫn là con người hết mình vì đam mê, với cây đàn trong tay anh luôn đem lại ý nghĩa cho cuộc sống này. Nếu không gặp Anh Quân tôi nghĩ mình sẽ chấp nhận Duy Khang nhưng đáng tiếc đây lại là sự sắp đặt của số phận và chúng ta chẳng thể làm gì khác. Anh hãy đi đi Duy Khang ạ, em chắc chắn rằng trên thế giới này còn có một người xứng đáng với anh hơn là em, có một người xứng đáng để anh làm tất cả vì họ. Hãy là anh, là một Duy Khang luôn vui vẻ yêu đời, luôn sống vì đam mê của bản thân, là một Duy Khang của ngày anh chưa gặp em. Lần này cũng là Duy Khang quay lưng bước đi nhưng cảm giác không giống như ngày đó khi anh bỏ tôi lại trước cửa phòng truyền thống, lần này tôi lại thấy nhẹ lòng.
Mưa kéo dài suốt cả tuần hôm đó, mọi thứ trở nên mờ ảo sau một màu trắng xóa của mưa. Tôi đã mở facebook trở lại, công việc mỗi tối của tôi sau khi ăn xong là làm bài tập, ngó qua đống công việc và ngồi đợi nick facebook của ai đó sáng đèn. Anh đã đổi tên facebook của mình thành một cái tên dễ nhớ và dễ đọc hơn: ‘Anh Quân’ thế nhưng số lần nói chuyện với nhau lại không quá một lần, còn lại hầu hết anh chẳng bao giờ online thế nên từ đợi anh tôi chuyển sang tám chuyện với cái Linh Trang, Dương Thùy. Dù lệch múi giờ nhưng chúng tôi vẫn cố gắng nói chuyện với nhau mặc dù đó chỉ là những câu chuyện rất nhảm nhí và thiếu muối nhưng tôi lại thoải mái với điều đó. Tôi kể với Trang về chuyện giữa tôi và Anh Quân qua một lần trên skype, nghe xong nó đần mặt nhìn vào webcam liên tục hỏi đi hỏi lại rồi cười ầm lên. Vậy đấy, độ điên của chúng tôi là xuyên cả lục địa.
Một tháng kể từ ngày tôi từ Việt Nam trở lại Anh quốc, việc giữa tôi và anh như thể chưa xảy ra, tôi cũng không còn giữ cho mình cái thói quen ngồi lì trước màn hình máy tính để chờ đợi một ai đó dù biết họ sẽ chằng online. Tôi nhủ với lòng mình quên đi anh và bắt đầu suy nghĩ cho dự án mới ở công ty, tôi muốn hoàn thành thật tốt để cái phiếu đánh giá tốt nghiệp không quá thảm hại. Tôi lại trở về với cuộc sống trước đây như chưa từng quay trở về Việt Nam, như chưa từng có chuyện xảy ra ở sân bay. Sáng hôm ấy tôi giật mình dậy từ rất sớm mặc dù mắt thì vẫn trĩu nặng nhưng lại không tài nào ngủ lại được. Tôi lẹp xẹp xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà và bắt đầu buổi sáng của mình sớm hơn mọi ngày. Đánh răng rửa mặt, trải lại chăn gối, buộc lại đầu tóc, đun một ấm nước, nấu một bữa sáng… mọi việc được làm xong trong đúng một tiếng đồng hồ. Lucia bắt đầu kì nghỉ đông sớm, Hân đi Canada theo khóa huấn luyện của trường cô ấy thế là có một mình tôi ở nhà, chẳng thể rủ ai cùng làm gì đó cho bớt chán. Sáng nay cũng không có tiết học nào trên lớp tôi quyết định dùng buổi sáng nhàn hạ hiếm hoi này để làm cho mình một bát kem thật to mà không lo bị Lucia hay là Hân ăn mất trước khi nó đông thành kem. Buổi chiều tôi ôm tập vẽ thiết kế ra một quán cafe mào đó do không chịu nổi việc nhốt mình ở nhà cả ngày. Tôi ngồi lật lại tập vẽ, một bức tranh hiện ra với một khu vườn um tùm cây lá, có một người với bóng lưng thật cao đứng giữa khu vườn đó. Là bức tranh tôi vẽ khi một năm cấp ba nào đó. Con người đứng giữa bức tranh kia có một tấm lưng lớn, một vẻ lạnh lẽo khó gần và một đôi mắt nâu ấm áp. Tôi thực sự nhớ anh rất nhiều mặc dù cho tôi thường vờ như không nhớ. Những gì anh nói so với những gì xảy ra ở hiện tại lại khiến tôi không chắc vào những gì mình nghe thấy và tôi muốn bẻ chân anh giống như cái việc mà nhóc Bi cháu tôi đã làm với đồ chơi của nó. Tôi thở dài, bầu trời London chuyển sang mùa đông ảm đạm hơn bao giờ hết, mọi thứ đều là sương mù mờ mịt. Tâm trạng tôi lại càng trĩu xuống, tôi nghĩ mình có thể chờ đợi nhưng không phải là với cái kiểu chờ đợi một điều gì đó trong lớp sương dày thế này, tôi sợ mình sẽ lại lạc đường. Đặt bút vẽ nhưng nét vẽ của tôi lại chẳng có cảm xúc. Tôi cáu kỉnh vạch vài đường lên tờ giấy đang vẽ rồi chuyển sang vẽ bức khác. Nhưng kì lạ là dù vẽ cái gì thì tôi cũng đều không hài lòng. Có lẽ tâm trạng không tốt thì làm gì cũng đều không tốt cả. Tôi thở dài mệt mỏi rồi vẽ lên giấy một nửa trái tim. Buông xuống cây bút tôi cắm tai nghe rồi đeo vào, chống cằm nhìn vu vơ. Đột nhiên một bàn tay vẽ tiếp vào nét vẽ của tôi ban nãy. Tôi giật mình nhìn xuống tờ giấy mà người đó vừa chìa ra, nửa trái tim của tôi giờ thành một hình trái tim nguyên vẹn, tôi chợt nhớ đến thanh gỗ có hai nửa trái tim khác màu nhưng lần này hai nửa trái tim đều cùng một màu. Người nọ dùng đôi mắt nâu cười với tôi rồi hỏi.
– Xin lỗi cô tôi ngồi được chứ?
Tôi ngơ ngác nhưng rồi cũng mỉm cười đáp lại.
– Chỗ còn trống mà.
Anh Quân cười thành tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện. Tôi chợt hiểu rằng hạnh phúc là một ngày nọ khi tôi đang thẫn thờ vẽ một nửa trái tim lên giấy, anh đột nhiên chen ngang và vẽ nốt nửa còn lại.
– Đối với ai muốn làm quen em đều nói vậy sao?
Anh cười híp mắt nhìn tôi với vẻ thích thú. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét ấy rồi hỏi lại.
– Thế lúc nào đi tán gái anh cũng hỏi câu này sao?
– Thường thì họ toàn tự đổ trước, anh chẳng làm gì cả. – Anh Quân nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.
– Vậy anh gọi mấy chị ấy đi, em không có nhu cầu làm quen đâu. – Nói rồi tôi cắn lấy ống hút quay đi chỗ khác coi như không có người ngồi trước mặt.
– Này, giận à? Anh đùa mà. Giận thật à?
Anh thì cố ngó ngang ngó dọc để giải thích còn tôi thì cứ ngoảnh mặt đi chỗ khác. Cố mãi không được anh tựa lưng vào ghế rồi thản nhiên nói.
– Giận thật à? Giận thì thôi vậy.
Tôi cũng không có vẻ gì là quan tâm liền thu xếp đồ, đứng dậy thanh toán tiền rồi ra về. Thấy thế anh cũng vội vã đi theo.
– Em đi đâu đấy?
– Tất nhiên là đi về rồi.
– Anh đi cùng em.
– Em không cần.
– Giận thật đấy à?
– Không.
– Thôi lên xe anh đưa về.
– Không.
– Thế giờ em muốn làm sao?
– Em chẳng muốn sao cả.
– Lên xe đi. – Anh nhắc lại.
– Em đi bộ. – Tôi bướng bỉnh.
– Thôi được anh đi bộ với em.
– Vậy thôi em đi xe đạp.
– Thì anh đi với em.
– Vậy thôi em không đi nữa.
Tôi bướng bỉnh ngồi phịch xuống bệ cây ven đường. Anh cáu giận đưa tay lên day day thái dương.
– Em đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh đấy à?
– Chịu. – Tôi nhún vai rồi vặt một cái lá bên cạnh xoay xoay trong tay.
– Anh đang rất mệt.
– Ừ kệ anh.
– Em nhất định không đi chứ gì?
– Không. Không là không.
– Rồi. Em không đi chứ gì? Thôi được rồi. Đứng lên.
– Làm gì?
Tôi tròn mắt nhìn anh. Anh kiên nhẫn nhắc lại.
– Không bắt em đi chỉ cần em đứng lên thôi. Anh thề là anh không bắt em nhích thêm một bước nào đâu.
Tôi không hiểu anh định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn đứng lên với vẻ thận trọng. Anh chẳng nói chẳng rằng bế thốc tôi lên rồi cười với vẻ mặt đắc thắng.
– Này thì không đi này.
– Anh bị dở à bỏ em xuống.
– Trật tự. – Anh bế tôi cứ thế mà đi chẳng quan tâm đến điều gì khác.
– Anh bị điên à? Đang ở ngoài đường đấy.
– Em yên tâm, London không như Việt Nam của em đâu vả lại chúng ta cũng đâu có gặp lại họ mà phải lo.
Tôi thì liên tục càu nhàu còn anh thì vẫn cứ bế tôi trên tay đi tiếp như chẳng có gì xảy ra. Anh đi tới một chiếc xe ô tô đỗ ở gần đó, khéo léo mở cửa xe rồi đặt tôi vào ghế trước, cài dây an toàn cho tôi rồi nói.
– Cảnh cáo em không đuợc bướng nữa. Em mà bước xuống xe thì đừng trách anh.
– Anh định làm gì? – Tôi nhíu mày nhìn anh.
– Cái đó thì chưa biết được đâu. – Anh ngồi vào ghế, cắm chìa khóa rồi nổ máy, nói một câu với nụ cười tà mị. Tôi thề sau này thà tôi tự đi còn hơn là cái kiểu “không bắt em nhích thêm một bước nào” của anh.
Anh đưa tôi về nhà, về tới nơi anh mỉm cười hiền hậu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi rồi hỏi một câu khiến tôi suýt nổi đóa.
– Thế giờ em tự vào hay là anh lại giúp em vào?
Tôi lườm anh một cái rồi mở cửa xe chạy thẳng vào nhà. Anh vào đến nhà thì ngồi phịch xuống ghế, hình như anh mệt thật.
– Này, anh mệt à?
– Chứ em nghĩ anh rảnh mà đùa? Anh vừa xuống máy bay, đi cất đồ rồi tìm em cũng đủ mệt muốn chết rồi.
– Biết đâu được. Anh muốn ăn kem không? Em mới làm sáng nay.
– Mùa đông rồi mà còn kem kiếc cái gì?
– Thế anh không ăn chứ gì?
– Đem ra đây xem nào, xem kem em làm nó ra làm sao.
Tôi vui vẻ bê bát kem mà mình cất công hì hụi làm ra đặt trước mặt anh. Anh Quân nhìn bát kem thốt lên.
– Em làm cho lợn hả? Nhiều vậy?
– Không ăn? Vậy em ăn.
Nói rồi tôi múc một thìa kem đưa lên miệng, chẹp chẹp vài cái rồi cười lớn.
– Ha ha ngon quá đi.
– Cho anh thử.
– Anh chê mà.
– Thôi nghĩ lại rồi. Cho anh thử.
Anh há to miệng như một đứa trẻ chờ được người lớn bón cho ăn. Tôi trịnh trọng múc một thìa kem thật lớn, đưa thật chầm chậm ngang tầm mắt rồi nhanh chóng bỏ vào miệng nhồm nhoàm trêu tức anh. Anh cau mày rồi nâng cằm tôi đặt lên một nụ hôn khiến tôi bất ngờ. Đống kem tôi vừa ăn vẫn đang tan dần trong miệng chợt mất đi cái lạnh buốt của nó, thay vào đó là một nụ hôn sâu và hơi thở ấm nóng của ai đó. Mãi cho đến khi kem trong miệng tôi tan hết anh mới chịu buông.
– Công nhận kem ngon thật. – Anh cười lớn trong khi mặt tôi thì vẫn đang nóng dần đều. Anh thản nhiên ôm lấy bát kem chén sạch. Cho đến khi tôi định thần lại được thì cũng là lúc cái bát trống trơn.
– Anh có thấy mình khác gì con lợn không? – Tôi bực bội.
– Anh là người. – Anh tiếp tục ăn. – Ừm, trà xanh, có cả vị man mát của bạc hà. Ngon đó.
– Anh ăn hết kem của em rồi. – Tôi phụng phịu.
– Sao?
– Anh bắt nạt em.
– Em cũng bắt nạt anh còn gì, ăn hết cả thìa kem của anh.
– Nhưng anh ăn hết cả bát kem của em. Cả cái bát ô tô to đùng nhé.
– Thế cơ à, thế thì anh đền nhớ.
Dứt lời anh lại cúi xuống lặp lại hành động ban nãy. Tôi cảm nhận được hơi thở anh nồng ấm quện với vị trà xanh ngọt ngào và hương bạc hà man mát tan dần trong miệng. Tôi nhắm mắt đáp trả nụ hôn của anh một cách vụng về.
– Em mất một bát kem mà được hôn hai cái liền, xem ra anh lỗ nặng rồi. – Anh Quân thở dài trêu trọc tôi.
– Anh lãi thì có. Được hẳn một bát kem to như cái chậu mà còn lời được hai cái hôn. Em bị lỗ thì có.
– Ừ tại anh giỏi mà. Mà bạn em đâu hết rồi?
– Hân với Lucia đi nghỉ đông hết rồi. Còn mỗi em ở nhà thôi.
– Ừ tại hôm nay anh không thấy ai xuất hiện để trêu em. Mệt quá anh nằm một lát đã nhé.
Chương trước | Chương sau