pacman, rainbows, and roller s
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 53
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! - Chương 26

↓↓
Có Chết Tao Cũng Lôi Mày Theo Cùng



-“Hiển, Hiển ra đây mà xem này, hay lắm Hiển…”

-“Mau lên mau lên…”

bạn đang xem “Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

-“Haha…ha…ha…”

Mọi kế hoạch vui chơi đều là do đại thiếu gia tổ chức, cậu cũng được xem như là người cầm đầu, có chuyện vui, tất nhiên ai mà quên được, đám đông thi nhau lôi kéo nịnh hót.

-“Nhìn kìa, tức cười không cơ chứ?”

Thế Hiển liếc theo tay người đó chỉ, là một bóng dáng, rất quen. Cái khuôn mặt kia, dù có đắp bao nhiêu bùn thì cậu cũng nhận ra mà thôi, ánh mắt cậu bỗng dưng sắc lại.

-“Mày biết không, thằng Long mới nói mày bị chết đuối, thế mà nó khóc lóc rấm rứt đi tìm mày đấy!”

-“Xem kìa, nhìn nó mò kìa, con em họ mày cũng ngốc thật…”

Mỗi đứa thi nhau một câu, rồi chủ trò đùa, Long lúc này mới tự đắc lên tiếng.

-“Em ơi lên bờ đi, anh Hiển nhà em chết thật rồi, mò tới tối cũng không thấy đâu…”

Mặc kệ bọn họ, Sen bên dưới nhích từng tý, đi xa hơn. Cả lũ lại được dịp cười ầm. Vừa cười vừa để ý cái người ở giữa, lạ quá, hình như cậu ta không vui thì phải. Chết thật, hình như không chỉ là không vui đâu, mà là cực cực cực kì không vui.

-“Tao xem hôm nay đứa nào mới là người chết thực sự!”

Một tay đại thiếu gia đã túm cổ áo Long, mặt nóng phừng phừng, Huệ lập tức hiểu ra, vội vàng lủi khỏi, mong là cậu sẽ không nhìn thấy mình vừa tham dự trò vui này.

Cô bé đi được vài bước, nghe thấy tiếng bùm vang trời, ngoảnh lại nhìn trộm, tên Long đáng thương bị cậu ném một phát bay xuống ao, hai thằng cười to nhất ăn đập tới méo mặt, bọn còn lại sợ quá chạy gần hết. Huệ run rẩy tái xanh, nhanh chóng chuồn.

Sen dưới ao thấy tiếng động lạ, ngơ ngác nhìn quanh, chẳng phải là Long à? Lúc nãy còn cười nó nữa, bây giờ bò lổm ngổm dưới đây là sao?

Còn nữa, ai đứng sừng sững trên bờ thế kia?

Nó dụi mắt, rồi lại dụi mắt.

Biết chắc là không hoa mắt, sướng quá, hét toáng lên.

-“A, cậu…cậu ơi…”

Con bé vừa hét, nước mắt vừa chảy.

-“Cậu không chết à, may quá, cậu ơi…em sợ…”

-“Mau lên đây!”

Đúng là đại thiếu gia rồi, đúng là giọng quát bá đạo của cậu đây rồi. Sen thấy hạnh phúc, người nó cứng đờ, chẳng hiểu sao chân tay run rẩy, chỉ biết khóc thôi.

-“Tao bảo mày vác xác lên đây!”

-“Dạ! Em lên ngay đây!”

Sen ở bên dưới, mực nước gần tới vai nó rồi, lúc nãy tìm cậu thì quyết tâm hừng hực, ra tới đây nhanh thế, giờ thấy cậu rồi, thở phào nhẹ nhõm rồi, người lại yếu, đi khó thế cơ chứ?

-“Như rùa bò thế?”

-“Cậu đợi tý!”

Sen mếu máo.

-“Con kia, mắt mày để sau lưng à?”

-“Đâu có đâu cậu?”

-“Sao đi giật lùi thế kia?”

-“Đâu, rõ là em đang đi lên mà!”

Hình như cậu nói đúng, sao nó càng cố lên bờ mà nước càng cao so với người nó thế này? Mồ hôi lấm tấm, Sen cũng khá mệt, mắt hoa lên, người lả lả.

-“Sen!”

-“…”

-“Sen!”

-“…”

-“Mày câm hả?”

-“Không cậu ạ.”

Nó tiếp tục từng bước khó nhọc, ngó lên trên, cậu đã xuống nước từ lúc nào.

-“Đại thiếu gia ơi, cậu lên bờ đi, nghe lời em đi mà…”

-“…”

-“Cậu ơi, cậu lên mau lên, kẻo ngã…nhanh lên đi mà…”

Thế Hiển nghe giọng Sen nghẹn ngào, thấy nó lo cho mình, vừa cảm động, lại vừa buồn cười. Cậu đi một đoạn, cố ý đập nước thật mạnh rồi ngồi thụp xuống.

Sen nhìn đại thiếu gia, hình như bị ngã xuống nước rồi, gọi mãi mà không được cậu. Đấy, nó nói có sai đâu mà, cậu chỉ được cái ngang bướng mà thôi.

-“Cậu ơi…cố gắng chịu đựng nhé, em tới đây!”

-“…”

Bùn đất dưới đáy ao trơn quá, bước lên rồi lại bị trượt xuống, Sen mãi mà không di chuyển được mấy. Nó sốt hết cả ruột, cộng thêm lo lắng nữa chứ, cuống hết cả.

-“Cậu ơi cậu đâu rồi? Em đã nói rồi mà cậu có nghe lời em đâu, cậu hư quá…”

Con bé đang mải khóc lóc oán hờn thì tự nhiên thấy ngưa ngứa, chân ngứa, tay ngứa. Nó ức điên người, hét càng to hơn.

-“Đấy, bây giờ em còn bị con gì nó đốt đây này, em bực cậu quá thôi…”

Càng hét, càng bị “con gì” đó đốt mạnh. Nhột người, tức, định lấy tay bóp chết “con gì”, ai dè bị tay cũng bị nắm chặt, chưa kịp sửng sốt, từ dưới nước, cái con khỉ gió đó đã ngoi lên, cười ha hả.

-“C…ậ…u….”

-“Ừ, tao đây!”

-“Cậu, cậu có sao không? Có đau ở đâu không, đưa em xem nào…”

Có ai như nó không? Lẽ thường con trai trêu con gái, con gái sẽ giận dữ rồi dỗi hờn, Sen thì ngốc nghếch quá, ngốc tới mức không biết mình bị trêu luôn. Nó khiến cậu đơ cả người.

-“Cậu lên em cõng về!”

Hả? Con điên này?

-“Hồi bé em cõng cậu rồi mà, lên em cõng đi, không lại ngã…”

-“Ốc chưa mang nổi mình ốc thì đừng mang cọc cho rêu!”

Đại thiếu gia dí tay vào đầu Sen. Nó thì hốt hoảng.

-“Sao tự nhiên cậu lại nói chuyện ốc rêu gì thế? Hay lúc nãy cậu ngã lâu quá, bị nước thấm vào não rồi?”

Ngán ngẩm với con hâm này, cậu chỉ còn biết bế nó lên, mặc cho nó phản đối rầm rầm.

-“Cậu…cậu…”

-“Nói nhiều quá đấy!”

-“Nhỡ cậu trượt chân thì biết làm thế nào?”

-“Câm mồm không tao tát cho rụng răng bây giờ!”

Sen bĩu môi, ngoan ngoãn ôm cổ cậu. Tời bờ, nó lại hỏi.

-“Cậu à, sao bạn cậu bảo cậu chết đuối mà cậu lại ở trên bờ, sao cậu ngã rồi mà lại xuất hiện ở chỗ em thế?”

Thế Hiển nhìn Sen, thở dài, nói.

-“Nguyên nhân đơn giản lắm.”

-“Vì sao ạ?”

-“Vì mày ngu quá!”

Cậu mắng, Sen hơi buồn, nó nằm trên cỏ, quay mặt nhìn mông lung, ánh nắng chiều dịu nhẹ chiếu trên khuôn mặt ửng hồng. Vài vết bùn đất còn sót lại trên làn da trắng như tuyết khiến nó trông chẳng khác nào một con mèo lem luốc đáng yêu, rồi nó nhíu mày, buột miệng.

-“Lúc nãy em mò mãi…mà không thấy cậu!”

Con bé thở dài thườn thượt, mắt hơi lim dim, nó không biết rằng, trái tim cậu chủ nó, đang lạc mất một nhịp rồi. Cậu không còn cảm thấy tức tối với nó nữa, đại thiếu gia ngồi xuống bên cạnh, cậu đưa tay sờ trán nó, ân cần bảo.

-“Đầu hơi ấm ấm, nghỉ một lát rồi về không ốm!”

-“Em chỉ thấy buồn ngủ thôi!”

-“Tay làm sao thế này?”

-“Bị cua cắp ạ…ao này có cua đấy cậu ạ!”

Cậu lại thơm lên tay Sen, thơm chữa đau thôi, nhưng mỗi lần như vậy, không chỉ giảm đau mà Sen còn thấy nóng tai nóng mặt. Cậu bảo.

-“Chúng nó trêu mày thôi!”

-“Vậy cậu không bị ngã ạ?”

-“Ừ, mai sau nếu có việc tương tự thì cứ ngồi yên đó, không phải đi tìm tao!”

-“Em phải tới cứu cậu chứ!”

Nó nói, rất tự nhiên, nó thấy cậu mỉm cười. Cậu mỉm cười, thực sự là đẹp trai nhé, đẹp trai cực kì luôn.

-“Không cần cứu.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Từ nãy giờ, Hoa Phượng quan sát gã thanh niên. Trông hắn lạ quá, cô chưa từng thấy

22-07-2016 23 chương
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Thương nhớ tháng ba

Thương nhớ tháng ba

Đã là giữa xuân, tháng ba lặng lẽ về đem theo sắc màu hoa gạo rực đỏ góc phố quê

23-06-2016
Chị tôi. Mẹ tôi

Chị tôi. Mẹ tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Mẹ

25-06-2016
Cà phê nhạc sống

Cà phê nhạc sống

Tin nhắn từ một số máy lạ An không biết, cũng không quan tâm. Chỉ biết Loan là bạn

30-06-2016
Mùa đi qua

Mùa đi qua

Nếu một ngày các cô gái được ngỏ lời "thích mãi", xin hãy cứ dành một góc trong

24-06-2016
Duyên phận trong đời

Duyên phận trong đời

Chuyện này giải thích cho những cuộc tình dù giữa họ quả thực không có vấn đề gì

24-06-2016