Ánh Hồng Hạnh Phúc

Ánh Hồng Hạnh Phúc


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 30 đánh giá )

Ánh Hồng Hạnh Phúc - Chương 03

↓↓
Hoa Phượng ngồi im trong ghế xa-lông, cái chân bó bột của cô duỗi thẳng ra, và đã được kê lên một cái ghế khác. Ngã đầu ra phía sau, cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Bây giờ, cô mới cảm thấy mình được yên ổn.

Ngay khi xe vừa ngừng trước cổng, chị Châu đi nhanh ra mở cửa, thì trong nhà, anh Huy và thằng Hoàng cũng tò mò đứng ở bậc thềm nhìn ra.

Thấy Thanh Trà mở cửa xe bước ra trước tiên, anh Huy phì cười, nói lớn:

-Chà! Hai con nhỏ này, đi dự tiệc sinh nhật của giám đốc mà cũng ráng mè nheo để được đưa về bằng xe hơi nữa.

bạn đang xem “Ánh Hồng Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Huy lắc đầu cười, trở vào nhà.

Bỗng nghe thằng Hoàng kêu thất thanh:

-Anh Hai! Chị Phượng bị sao ấy?

Huy quay phắt lại, ngạc nhiên khi nhìn thấy cô em gái của mình đang được một người đàn ông đỡ ra khỏi xe. Anh vội vàng chạy đến.

Hoa Phượng vịn vào vai Thanh Trà, nhưng con nhỏ này lùn quá làm cô mất thăng bằng, hơi loạng choạng. Công Dinh vội luồn tay qua giữ chặt ngang eo cộ Hoa Phượng đỏ mặt khi thấy anh Huy nhìn cô và Dinh với ánh mắt ngạc nhiên.

Liếc xuống chân Hoa Phượng, rồi nhìn vẻ mặt bối rối của cộ Huy hiểu ra, vội đưa tay đỡ, gật đầu với Công Dinh:

- Được rồi, để tôi đưa nó vô cho.

Hoa Phượng vịn vào vai Huy và cảm nhận được cánh tay của Công Dinh đang ôm eo mình nới lỏng dần rồi buông hẳn.

Vừa dìu em vào trong nhà, Huy vừa hỏi:

-Sao vậy? Bị đụng xe hả?

-Không phải, em té – Cô lắc đầu.

-Té? Sao lại té?

-Ợ Tại em….mang đôi giày cao quá.

-Mà em té ở đâu?

-Ở nhà ông giám đốc.

-Cái gì? – Huy nhăn mặt – Em đi đứng ra sao mà lại té ngay trong buổi tiệc của người ta vậy?

Hoa Phượng lúng túng giải thích:

-Em…bị té ở… ngoài sân chứ bộ.

Khi Hoa Phượng vừa ngồi phịch xuống ghế xa-lông, Huy ghé tai cô hỏi nhỏ:

-Anh chàng nãy là ai vậy?

-Là con của chủ nhân buổi tiệc.

Vừa trả lời, cô vừa đưa mắt ra hiệu cho anh mình khi thấy Công Dinh cũng đi theo mọi người vào nhà.

Huy gật đầu, quay sang bảo chị Châu rót nước để mời khách. KHông biết anh Huy và Công Dinh nói những gì mà Hoa Phượng thấy hai người cười vui vẻ, cô lấy làm lạ bèn thò tay khều người vừa ngồi xuống cạnh mình:

-Nè!

Đạ.

Hoa Phượng nhìn lại, thì ra người vừa ngồi xuống kế bên là thằng Hoàng, vậy mà cô tưởng là Thanh Trà:

-Chị muốn nói gì?

-À! KHông có gì.

Thằng Hoàng hiểu ý bà chị:

-Chị tưởng em là chị Trà phải không? Chị ấy đằng kia kià. Để em kêu chỉ ra nghen.

-Thôi khỏi. – Cô lắc đầu.

Khuất sau cửa bếp, Thanh Trà đang to nhỏ kể chuyện cho chị Châu nghe. bỗng có tiếng Công Dinh nói vọng vào:

-Thôi, chào cả nhà. Tôi xin phép về, để Hoa Phượng nghĩ ngơi nữa chứ. À! Thuốc của cô đây, nhớ uống nhé.

Hắn để gói thuốc lên bàn, rồi đứng dậy.

Thanh Trà từ trong bếp chạy ra:

-Nè! Anh Dinh chở em về với. Xe của em còn ở đằng ấy mà.

-Ừ, vậy thì đi. Ấy chết! Suýt nữa tôi quên.

Hắn lao ra ngoài một hồi, rồi trở vào với cái bọc bưng hộp kem mua lúc nãy. Hắn đặt nó lên bàn, cười với cô:

- Để Hoa Phượng ăn cho đỡ buồn.

Cô hơi bị bất ngờ:

Đạ…cám ơn anh.

Khi mọi người ra tới ngoài cổng, Hoa Phượng nghểnh đầu nhìn ra, thấy anh Hai của cô bắt tay Công Dinh một cách thân mật, tự nhiên cô cũng thấy vui vui.

Ngẫm nghĩ, hắn củng không tệ, trái lại, còn lịch sự lắm ấy. Chỉ có điều là hắn hay giỡn mặt, không có vẻ gì là nhường nhịn cô, nên cô mới bực. Nếu hắn bỏ được cái tính ưa chọc quê thiên hạ đi thì…cũng không đến nổi nào.

-Bị như vậy bộ vui lắm hay sao mà mặt em tươi rói vậy?

Hoa Phượng giật mình ngước lên, thấy anh Huy đang đứng chống nạnh, nheo mắt cười chế giễu. Cô đỏ mặt, lúng túng:

- Đâu có….À! Ăn kem không anh Hai?

-Thôi, em ăn đi. Chừng nào xong thì kêu anh cõng lên phòng.

Đạ.

Chờ cho anh Huy lên lầu, Hoa Phượng lên tiếng gọi lớn:

-Hoàng ơi! Ăn kem không?

Đạ, ăn - Tiếng thằng em từ phía sau làm cô giật mình quay lại:

-Hừ, làm hết hồn. Đi ra đằng sau lấy hai cái muỗng lên đây mau lên. Ờ quên, hỏi chị Châu ăn không nha.

Thằng Hoàng hăng hái chạy xuống bếp, một lát xuất hiện, miệng bô bô khoái chí:

-Chỉ nói không ăn.

Ngồi xuống đối diện với Hoa Phượng khi cô mở bọc lôi hộp kem ra, nó luôn miệng xuýt xoa:

-Chu choa! Nhiều quá. Hai chị em mình ăn sao hết?

Hoa Phượng trợn mắt:

-Sao không hết? Tao đang thèm mà.

-Nhưng đây là kem cà phê đó nghen. Chị mà ăn nhiều quá thì sẽ khó ngủ cho coi.

Cô cốc vào đầu thằng em:

-Có sẳn thì ăn đi, đừng nhiều chuyện.

o O o

Đêm hôm ấy, Hoa Phượng mất ngủ thật. Không biết có phải vì hộp kem cà phê kia không, hay vì những việc xảy ra hồi chiều, khiến cô không sao chợp mắt.

Có lẽ đã khuya lắm rồi, cô nghe chiếc đồng hồ trên tường đã gõ mười hai tiếng từ lâu mà vẫn tỉnh như sáo. Cô cứ nằm im trong bóng tối, suy nghĩ vẩn vơ, mắt mở to nhìn lên trần nhà.

Suốt đêm, lúc nào hình ảnh của Công Dinh cũng cứ lảng vảng trong đầu, làm cho cô thao thức đến khó chịu.

Kể cũng lạ thật! Mấy ngày trước, lúc gặp Dinh lần đầu trong phòng giám đốc, sao cô lại không nghĩ ra hắn là con của ông ấy nhỉ? Trông hắn giống ông Thịnh lắm, từ mắt, mũi, miệng, nhất là nụ cười.

Nhưng ông Thịnh thì nghiêm nghị, ít khi cười. Còn hắn thì trái lại. Có lẽ hắn biết rằng khi cười trông hắn rất quyến rũ, nên chẳng bao giờ hà tiện nụ cười.

Hoa Phượng chợt lấy làm ngạc nhiên với chính mình. Vì hình như tư tưởng của cô đã quay ngoài một trăm tám mươi độ tỉnh queo.

Cô cắn nhẹ môi, tì cằm lên gối, ngơ ngẩn. Cô nhớ đến ánh mắt lo lắng của hắn lúc cô bị té, nhớ đến vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh, mà khi tựa vào, cô thấy mình nhỏ bé đến thế.

Ban đêm sao thời gian trôi chậm vậy?

Rồi Hoa Phượng giết thời gian bằng cách chơi trò hỏi đáp một mình. Cô tự đặt câu hỏi, rồi tự trả lời:

-Công Dinh trông thế nào?

- Đẹp trai, quyến rũ.

-Tính tình của anh ta?

-À….cũng dịu dàng, tốt bụng, có hơi ngang tàng một chút.

-Cách đối xử của anh ta?

-Quan tâm đúng mức.

-Anh ta có ân cần chăm sóc mình không?

-Ơ…hình như là có.

-Bằng chứng?

-Thì…mua kem cho mình ăn đó.

-Vậy hắn có đáng ghét không?

Hoa Phượng nhíu mày suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định trả lời:

-Không.

o O o

Cuối cùng thì mình cũng đã trở lại. Bên ngoài cửa sổ, trời cũng còn mờ mờ, chưa được sáng lắm.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở như một lời tâm tình của một kẻ đang yêu trong mê dại. Mời

21-07-2016 33 chương
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương
Cô Nàng Hổ Báo

Cô Nàng Hổ Báo

Truyện này đem lại cho mình rất nhiều tiếng cười, nó không có những tình tiết rắc

23-07-2016 32 chương
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế? là tác phẩm truyện teen hài hước kể về nó - Phạm Băng Du,

21-07-2016 21 chương
Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Tên truyện: Gặp Anh Trong Chiều MưaTác giả: Himasu RinThể loại: Truyện TeenTình trạng:

27-07-2016 25 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Định mệnh

Định mệnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?) Một

25-06-2016
Mẹ ơi! Con thèm…

Mẹ ơi! Con thèm…

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập Truyện ngắn kinh dị) - Mẹ làm chi mà

28-06-2016
Tự chịu trách nhiệm

Tự chịu trách nhiệm

Đừng bị cái suy nghĩ là người phụ nữ nhất thiết phải cần một người đàn ông

23-06-2016

XtGem Forum catalog