Hắn được đến bệnh viện hồi sức với bình truyền nước. Miên mang nằm ngủ nhưng tay hắn vẫn nắm chặt bức ảnh của nó. Làm sao Lam Minh Nhật chết được nhỉ?
Hắn tự nhủ với mình rằng nó đang đi đâu đó giải toả thôi rồi sẽ về lại. Đúng rồi,sống là phải suy nghĩ tích cực đi.
Nhưng Nhật à...em tàn nhẫn với anh quá. Cứ mỗi lần nhắm mất lại hình bóng con nhóc cá tính xuất hiện trong giấc mơ anh. Nhưng anh thích,bởi vì anh sẽ được thấy em. Anh sẽ ngủ mãi để thấy em mãi.
Hắn nhắm mắt nằm im lìm. Hắn thấy nó. Thấy nó đứng đấy nhìn hắn cười tươi.
bạn đang xem “Ai Mới Là Con Trai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hắn chạy đến ôm lấy nó nhưng không được. Nó biến mất và xuất hiện ở nơi khác. Hắn cũng chạy đến ôm lấy nó. Nhưng chỉ là hư vô.
-"Nhật...em là sao thế?"-Hắn đứng đấy nhìn nó. Hắn sợ hắn chạy đến ôm nó là nó sẽ biến mất.-"Em sợ anh sao?"
Nó không trả lời chỉ nhìn hắn cười. Nụ cười giống như nụ cười trong tấm ảnh mà hắn đang ôm chặt.
Hắn dang hai tay cười với nó.
-"Lại đây. Ngoan."
Nó lắc đầu không trả lời.
-"Tại sao? Anh hứa sẽ luôn nuông chiều em. Sẽ ở bên cạnh em mãi mãi."-Hắn điên dại đi đến. Nhưng chỉ cần hắn đi đến một bước là nó lùi sau hai bước.
-"Đau."-Nó thốt lên.
Hắn nhìn thật kĩ nó. Nó mặc bộ đồ trắng rách tả tơi với những vết bỏng có máu khô lại kia. Trên khuôn mặt nó toàn vết cắt. Nó trở thành người chốn nào đến thăm nó. Nó thật thê thảm. Hắn càng thương nó. Cho dù em có trở thành con người như thế nào thì anh sẽ luôn bên em.
-"Đau ở đâu? Đến đây."
-"Không."-Giọng nó nhỏ dần.
-"Nhanh lên."-Hắn quát lớn.
Nó vụt tắt hẳn. Hắn chạy dài với bóng tối để tìm lại hình bóng nó. Mau ra đây đi. Anh sẽ không lớn tiếng nữa.
....
-"Quân...Quân."-Gã ngồi bên cạnh hắn lay lay.
Hắn tràn trề mồ hôi,mắt vẫn cứ nhắm lại luôn miệng gọi tên nó. Hắn gọi trong vô thức. Vẫn cái tên Lam Minh Nhật đấy.
Gã thấy bộ dạng hắn,càng nhớ đến Lam Minh Nhật. Càng đau buồn cho nó. Chẳng lẽ sự thật luôn phủ vậy sao? Lam Minh Nhật ra đi thật rồi.
Lam Minh Nhật thật tàn nhẫn.
..........................................................................
Anh với chàng ngồi đấy đợi từng giây,từng phút,từng giờ. Thậm chí là từng ngày,từng tháng,từng năm để mong thấy nụ cười trên môi của hai người bọn họ.
Đã rất rất lâu,anh với chàng ngồi thẫn thờ ở đấy mong đợi nàng và nhỏ. Nhưng không ai chịu mở mắt. Hai người bọn họ rủ nhau đi chốn bồng lai thiên sứ nào rồi chăng?
Hay là đến gặp Lam Minh Nhật tiễn cậu ấy một đoạn. Chỉ một đoạn thôi nhé,đừng đi theo luôn nhé. Lam Minh Nhật có trên trời,xin hãy phù hộ cho hai người bạn của mày.
Chàng thở dài nhìn nhỏ nằm im lìm.
-"Có lẽ tao đã rất tàn nhẫn với Phong."
-.....
-"Tao quá hèn nhát để nói lời yêu cậu ấy. Tao đã đùa với tình cảm của Phong để bây giờ tao rất hối hận và muốn cậu ấy tỉnh dậy."-Chàng nắm lấy tay nhỏ.-"Rồi anh sẽ cưới em làm vợ em nhỉ?"
Anh gật đầu nhìn nàng mỉm cười. Thật sự thì ai mới là người tàn nhẫn nhất trong sáu đứa bọn mình đây.
Lam Minh Nhật đột ngột ra đi bỏ lại tất cả. Hắn vô ý thức luôn mồm gọi tên nó khi đêm đến hay chỉ cần nhắm mắt lại. Hắn bảo nó cứ chạy mãi không để hắn đuổi kịp rồi nhanh chóng tan biến.
Chàng vô tư trêu đùa tình cảm của Nguyễn Minh Phong để rồi mình nhận ra yêu người ta rất nhiều. Nhưng hèn nhát trước tình cảm. Cậu ta đã mong chờ câu nói yêu thật của Phùng Gia Bảo. Vậy mà bây giờ phải im lặng nằm đấy vô thức với muôn ngàn tiếng yêu.
Nguyễn Minh Phong cũng quá tàn nhẫn không kém gì Lam Minh Nhật. Đến khi nào thì cậu ta mới ngừng thử thách tình cảm Phùng Gia Bảo dành cho mình.
Anh cũng không biết giữa nàng và anh ai vô tâm hơn. Khi nàng một mình đi đến con đường nguy hiểm của tìm bạn thì mình đã ở đâu không bắt đuôi để bây giờ em như thế.
Nàng dạo chơi với các tiên nữ quên luôn việc trở về bên anh. Nàng đúng là vô tư và ngây thơ.
Con người không biết được chuyện gì đến với mình. Buồn vui,khóc than hay đau thương. Thì ít ra nụ cười vẫn luôn toả sáng trên môi họ trước cái đã.
Mới đấy mà đã một năm trôi lặng thầm qua. Đã một năm. Ngoài việc đi học lại thì ba tụi nó vẫn thế. Vẫn mất đi hình bóng sồn sồn trong trường. Công nhận vắng ba tụi nó,không ai xàm ở trường nữa,có vẻ tăng tiến hơn là loạn ở trường. Hầu hết đều nhắc đến cách ba tụi nó quậy phá rồi làm lại để ba tụi nó không bao giờ phai.
Anh chạy hối hả đến trường với xe đạp quèn của nó kia. Sau lưng chàng còn vắt chân hối thúc anh.
Kít.
Hôm nay có bài kiểm tra một tiết. Đi trễ là không được làm bài mà còn ăn gậy nữa chứ. Ô cái liều.
-"Cao Hoàng Nam....Phùng Gia Bảo."-Cũng may tầng trên có cửa sau. Cô đứng cửa trước gọi tên hai người.
-"Dạ có."-Anh với chàng nói lớn tỏ vẻ nghiêm trang.
Cô quay mặt vào nhìn hai người cười cười.
-"Hôm nay mới thấy đi sớm một buổi đấy nhỉ?"
Anh với chàng giả nai đi đến biểu cảm.
-"Ấy...cô cứ đùa. Bọn em là..."-Anh bỉu môi.-"Học sinh nghiêm túc mà."
.......
Cùng lúc đấy. Ở sau trường gã với cô đang chui lỗ chó mà ngày trước chính tay nó đã đập ra mỗi khi trốn ra trường đi nhậu.
-"Má,con Nhật làm gì mà làm cái lỗ nhỏ như con muỗi."-Gã phủi tay.
Cô bật cười lau mặt gã.
-"Tại anh mập lên thì có. Nếu mà có Nhật ở đây thì anh ăn đâm có chắc."
-"Ấy...ấy...phải gọi là anh men hơn chứ vợ."-Gã cau mày nhìn cô.
Cô lắc đầu bỉu môi.
-"Rồi...rồi."
Chưa kịp choàng vai đi một bước thì giám thị,à không con của giám thị đứng đối diện với khuôn mặt rùng rợn.
-"Đi học trễ mà còn ồn lên hả?"
Gã với cô nuốt nước bọt cười chạy đến hai bên giám thị.
-"Anh Thanh....tha cho bọn em một lần nữa nha."
-"Không một ngày nào là đi học sớm."-Giám thị cong môi.-"Lên phòng giám thị."
Chưa kịp nói xong để thở thì cô và gã biến lên lớp nhanh chóng. Giám thị bật ngửa chớp chớp mắt.
-"Đi nhanh dữ."
.......................................................................................
Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long ở kí túc xá đi xuống chậm chạp. Hai đứa gương mẫu nhất mà bây giờ lại lê thê ở dãy với châm ngôn học sinh "đi trễ xíu có chết đâu".
-"Anh mới bị cảm đã hết hẳn chưa?"-Thái Mỹ Hoà lo lắng lau mồ hôi trên trán Hoàng Minh Long.
-"Rồi."-Hoàng Minh Long vẫn như ngày nào. Vẫn lạnh lùng.
-"Anh không khỏe chỗ nào phải nói em đấy nha."-Thái Mỹ Hoà cong môi nói chuyện.
Hoàng Minh Long cười phì xoa đầu Thái Mỹ Hoà.
-"Dạo này em mập hơn đấy."-Nhưng cậu ta hay cười và biết chọc ghẹo hơn so với ngày trước.
Thái Mỹ Hoà nghe đến mập sợ hãi xoay một vòng,miệng bắt đầu mếu lên.
-"Thật...hả anh?"
Hoàng Minh Long bắt gặp thái độ ngày nào của Thái Mỹ Hoà bật ra cười. Ngốc nghếch,có chọc tí là miệng mếu lên. Không biết đến bao giờ mới trưởng thành.
-"Anh đùa,Hoà của anh vẫn xinh xắn như mọi hôm."
Thái Mỹ Hoà cong môi,vòng tay trước ngực đi đến véo mũi Hoàng Minh Long.
-"Anh đùa kiểu gì vậy nề."
Hoàng Minh Long bị Thái Mỹ Hoà nắm điểm yếu nhăn nhó.
-"Đau anh."
Em với nhóc ở sau dí chạy nhau lon ton. Thấy Thái Mỹ Hoà với Hoàng Minh Long tình cảm trước mặt. Nổi lòng ganh tị. Ở kí túc xá cũng tình cảm,ở dãy nam cũng tình cảm,cantin thì công khai,thậm chí trong lớp học cũng không tha.
Em với nhóc cười gian đi đến chen giữa hai người.
-"Tao khuyên mày nhé. Đừng quá tình cảm. Người ta có câu yêu ít,thương ít để sau này đau ít,mệt ít."-Nhóc tự chế bỉu môi một ông cụ non.
-"Sặc."-Em bật cười.
Nhóc thấy em làm nhóc mất mặt nhéo nhéo.
-"Em im lặng để anh nói coi. Mất mặt anh."
Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long thấy cặp ở giữa nhí nhảnh bật cười thành tiếng.
-"Ha...ha...ha..."
-"Anh đừng nhéo em nữa. Đau em."-Em cong môi làm nũng.
Dưới cantin bà Mười. Đặng Vương vắt chân qua một bên kể chuyện cho học sinh toàn trường nghe và bình luận. Có bẻ Đặng Vương dạo này ăn khách bạn bè quá. Ai cũng yêu mến cậu ta. À còn một chuyện nữa. Bà điệu và Đặng Vương đã là một cặp của trường. Được học sinh bầu chọn cặp hoàn hảo yêu nhau nhất.
Chị Nhật thấy chưa. Tụi em ở đây sống rất tốt. Còn chị? Ở bên đấy có luôn cười như bọn em không?
Trời xanh cao kia vẽ lên khuôn mặt nó đang ôm bụng cười nhìn mọi người trải qua nhưng vẫn bợm như ngày nào.
....
Chương trước | Chương sau