Polly po-cket
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 43
5 sao 5 / 5 ( 115 đánh giá )

Đề thi đẫm máu - Chương 30

↓↓
Thái Vĩ nhất thời cứng họng.

Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, Đặng Lâm Nguyệt thở dốc chạy vào, Đỗ Ninh đi theo sau, trong tay còn cầm một hộp cơm.Đặng Lâm Nguyệt nhìn thấy Thái Vĩ, ngẩn người, còn không kịp chào anh, đã hỏi ngay Phương Mộc: “Anh thế nào rồi? Anh không sao chứ?”

Nhìn thấy miếng vải băng bó trên ngón tay Phương Mộc, cô kêu lên kinh hãi, lao đến cầm tay Phương Mộc: “Trời ơi! Anh bị thương rồi, sao lại vẫn đang chảy máu, đi đến bệnh viện thôi!”. Cô nhìn khắp người Phương Mộc, lẩm bẩm, “Không bị thương chỗ nào nữa chứ, em xin lỗi, em xin lỗi, em vừa mới nghe tin, em đến muộn mất rồi.”

Đặng Lâm Nguyệt nước mắt lưng tròng, nhưng Phương Mộc hất tay cô ra, vẫn nhìn chằm chằm vào Thái Vĩ, dường như vẫn muốn anh giải thích cho câu hỏi vừa rồi.

bạn đang xem “Đề Thi Đẫm Máu ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thái Vĩ không thèm để ý đến ánh mắt chất vấn của Phương Mộc mà giở tập tài liệu đến bức ảnh chiếc búa.

“Cô đến thật đúng lúc”, anh nói với Đặng Lâm Nguyệt: “Đây có phải là chiếc búa hôm đó hung thủ đã cầm hay không?”Đặng Lâm Nguyệt nhìn bức ảnh đó, “Hình như đúng thì phải, hơi giống”, cô nhìn sắc mặt đáng sợ của Phương Mộc, vội vàng sửa lại, “Tôi cũng không biết nữa, búa chẳng phải đều giống nhau sao? Ôi dào, tôi không biết, tôi không biết.”

Thái Vĩ tức giận trừng mắt nhìn Phương Mộc, đóng tập tài liệu lại, “tôi đi trước đây, mấy ngày này, cậu đừng đi lung tung, bật di động, có gì tôi sẽ liên lạc với cậu”. Nói xong, bèn xách cặp da quay người bước ra ngoài.

Trong phòng bỗng chốc im bặt, Đỗ Ninh nhìn Đặng Lâm Nguyệt rồi lại nhìn Phương Mộc, chỉ tay vào hộp cơm để trên bàn: “Phương Mộc ăn một chút đi, tớ mua bữa sáng cho cậu”.

Phương Mộc không nói gì, Đặng Lâm Nguyệt cười cười nói: “Cảm ơn anh, Đỗ Ninh.”

“Vậy tớ đi trước đây!”. Đỗ Ninh xách cặp sách nói khẽ với Đặng lâm Nguyệt: “Em ở lại với cậu ấy nhé!”

Sau khi Đỗ Ninh đi, căn phòng rơi vào sự trầm mặc càng khó chịu hơn. Đặng Lâm Nguyệt ngồi lại với Phương Mộc một lát, thấy cậu không thèm lên tiếng, bèn cầm hộp cơm đưa đến nói: “Anh ăn một chút đi!”

Phương Mộc không cầm, cô bèn lấy thìa múc cháo, đưa đến miệng Phương Mộc.

Phương Mộc quay đầu sang một bên, “Anh không muốn ăn, em đi về đi, anh muốn yên tĩnh một mình”.

Đặng Lâm Nguyệt bất lực, đặt hộp cơm trở lại bàn, khẽ nói với Phương Mộc: “Em ngồi lại với anh”.

Phương Mộc lắc đầu: “Không cần, em về trước đi!”

Đặng Lâm Nguyệt cắn môi, không kìm nổi hét lớn: “Anh thực sự ghét em như vậy sao?”

Phương Mộc nhìn Đặng Lâm Nguyệt thở dài bất lực, “Không phải, nhưng em không giúp được anh đâu.”

“Em không giúp gì được anh, vào những lúc như thế này, em có thể rời xa anh được sao, lẽ nào anh không cần em sao?”. Đặng Lâm Nguyệt đứng phắt dậy, “Em biết trong lòng anh rất khó chịu, mặc dù em không biết mọi chuyện, em cũng không biết cái người đó vì sao lại muốn giết anh, nhưng em rất muốn an ủi anh, anh không thể đối xử với em nhẹ nhàng một chút sao?”

“Không thể!”, Phương Mộc cũng lớn tiếng: “Em rất hiểu anh sao? Em biết anh là người như thế nào không? Em có biết ở bên cạnh anh sẽ phải chịu đựng những gì không? Em không làm nổi đâu!”

“Anh dựa vào đâu mà cho rằng em không thể? Sự việc nguy hiểm đến thế em cũng đã trải qua rồi, còn có gì em không thể chịu đựng nữa chứ?”

Phương Mộc không muốn tranh luận mãi với Đặng Lâm Nguyệt, cậu mở cửa, “Em có đi không, em không đi, anh đi!”. Nước mắt Đặng Lâm Nguyệt trào ra khỏi khoang mắt, thi nhau rơi xuống, cô đứng yên nhìn Phương Mộc vài giây, sao đó lao nhanh ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng Đặng Lâm Nguyệt biến mất cuối hành lang, Phương Mộc cảm thấy vô cùng áy náy và mỏi mệt.

Đặng Lâm Nguyệt, em không biết đâu, nỗi sợ hãi thực sự không phải là hắn ta muốn làm gì, mà là khi nào hắn ta làm.***

Một ngày sau, Thái Vĩ nói với Phương Mộc, “Vết máu trên tấm vải đen đã được chứng thực là của Kim Xảo, qua điều tra thư viện trường, cũng được biết Mạnh Phàm Triết đã mượn những quyển sách này ở thư viện trường vào tháng 5 năm 2002, hoàn toàn phù hợp với thời gian gây án của seri những vụ án này.”

Cũng chính trong ngày hôm nay, người thân của Mạnh Phàm Triết đến trường.

Mạnh Phàm Triết mồ côi bố từ bé, người thân duy nhất chính là mẹ cậu. Mẹ Mạnh Phàm Triết sau khi nghe tin vội đi tàu hỏa đến thành phố J. Trong phòng thầy hiệu trưởng, do bệnh tim tái phát, bà đã bị ngất đến hai lần liền.

Trâu Đoàn Kết nói với Phương Mộc tin này và chính Phương Mộc cũng nhìn thấy bà vào buổi chiều ngày hôm đó. Một người phụ nữ tóc hoa râm, hai người cảnh sát đưa bà đến phòng ký túc xá của Mạnh Phàm Triết để lấy những di vật của cậu. Khi bà vừa nhìn thấy đường cảnh giới chắn ngang cửa phòng đã bắt đầu nghẹn ngào. Mười mấy sinh viên của học viện Luật, bao gồm Phương Mộc đều đứng xung quanh cửa phòng, nhìn thấy mẹ Mạnh Phàm Triết run rẩy lảo đảo bước vào phòng. Vừa bước vào cửa, bà liền nhìn ngó xung quanh, dường như vẫn còn hy vọng nhìn thấy Mạnh Phàm Triết ở một góc nào đó nói với bà: “Mẹ, mẹ đến rồi à”. Sau khi nhìn khắp lượt, bà nằm phục lên giường Mạnh Phàm Triết, lật chăn của Mạnh Phàm Triết đưa lên mũi hít lấy hít để, cuối cùng cũng bật khóc, “hu hu hu”. Mẹ Mạnh Phàm Triết khóc rất lâu, sau đó, dưới sự nhắc nhở của cảnh sát, mới từ từ sắp xếp di vật của Mạnh Phàm Triết.

Phần lớn đồ của Mạnh Phàm Triết đều bị cảnh sát đem đi coi như vật chứng. Cho nên di vật của cậu chỉ còn xếp đủ vào một túi du lịch. Sau khi mẹ Mạnh Phàm Triết xách túi du lịch là vết tích cuối cùng con trai bà để lại trên thế giới này rời khỏi phòng ký túc xá, đột nhiên nói với cảnh sát: “Tôi có thể gặp cậu bạn đó, chính là cái cậu mà các anh nói con trai tôi muốn giết, tôi vẫn không thể nào tin con trai mình có thể giết người”.

Ánh mắt người cảnh sát lướt nhanh qua mặt Phương Mộc, “Không được!”.

Ánh mắt của những người khác bỗng chốc lại tập trung cả vào Phương Mộc, Phương Mộc không hề để ý đến những ánh mắt đó, cậu nhìn mẹ Mạnh Phàm Triết thật lâu, cho đến khi bà loạng choạng biến mất ở cuối hành lang.

Các sinh viên đứng xung quanh không chịu tản đi, họ vẫn đứng túm tụm lại ở hành lang, có người vừa nhìn Phương Mộc vừa thì thầm với người khác.

Trâu Đoàn Kết dường như đã hạ quyết tâm lớn đến hỏi Phương Mộc: “Vì sao Mạnh Phàm Triết lại muốn giết cậu?”Phương Mộc nhìn cậu bạn mấy giây: “Mình không biết!”

Quả thật, Phương Mộc không biết. Mấy hôm nay, cậu lần lượt hồi tưởng lại từng lần mình giao tiếp với Mạnh Phàm Triết, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ động cơ nào khiến Mạnh Phàm Triết muốn giết mình. Hơn nữa, Mạnh Phàm Triết và hình tượng tên hung thủ mà cậu giả thiết thực sự khác biệt quá lớn. Mặc dù cậu vẫn luôn nhắc nhở mình việc khắc họa chân dung nhân vật chắc chắn sẽ tồn tại sự khác biệt với nghi phạm, nhưng sự khác biệt này có lẽ quá hoang đường. Thế nhưng, sự thực không thể phản bác được là Mạnh Phàm Triết đã viết ký hiệu số “7” lên cửa phòng mình, cũng chính cậu ấy tối hôm đó muốn giết mình, hơn nữa, phần lớn các vật chứng đều được phát hiện trong phòng ký túc xá của cậu ấy.

Nhưng, Phương Mộc vẫn không thể liên kết Mạnh Phàm Triết và tên hung thủ tàn độc, xảo quyệt vô cùng đó lại với nhau. Đặc biệt, khi cậu hồi tưởng lại cảnh Mạnh Phàm Triết vươn người đến cửa sổ xe cảnh sát cầu cứu mình, Phương Mộc hết lần này đến lần khác tự nhủ: Không phải cậu ấy, không phải cậu ấy.

Lúc đó, Mạnh Phàm Triết rõ ràng đang cầu cứu mình.

Làm gì có tên hung thủ nào lại làm như vậy chứ.

Tổ chuyên án quyết định rút khỏi trường ĐH J, trước khi đi, Thái Vĩ đến tiết lộ cho cậu biết tình hình tiến triển của việc điều tra mới nhất: “Trong số di vật của Mạnh Phàm Triết, không hề phát hiện ra hóa đơn liên quan đến việc thuê xe và thuê phòng, cũng không hề có những hành động tương tự. Nhưng, dựa vào tất cả những chứng cứ hiện có, có thể khẳng định, tất cả những vụ án giết người này đều do Mạnh Phàm Triết gây ra. Do nhân vật khả nghi đã chết, phía cảnh sát quyết định xóa bỏ vụ án”.

Phương Mộc nghe xong, trầm mặc một lúc, rồi hỏi: “Nói như vậy, kết luận của các anh là Mạnh Phàm Triết chính là hung thủ?”

Thái Vĩ gật đầu, “Đúng vậy!”

“Các anh thực sự tin rằng cậu ấy là hung thủ? hay là các nha tình nguyện tin rằng cậu ấy là hung thủ?”

Sắc mặt Thái Vĩ không được ổn lắm: “Ý cậu là gì?”

“Mạnh Phàm Triết không phải là hung thủ!”

“Vậy chứng cứ của cậu đâu?”“…”“Trực giác? Trực giác đáng tin cậy hay chứng cớ đáng tin cậy?”

Thái Vĩ tức giận nói: “Có phải là cậu coi chúng tôi là lũ ngốc phải không? Quả thật cậu đã bỏ ra không ít sức lực vào vụ án này, nhưng chúng tôi không phải là lũ ăn không ngồi rồi”.

“Thế động cơ gây án thì sao? Động cơ của Mạnh Phàm Triết là gì?”

“Xì, cậu còn không nhận ra đó là một thằng điên sao? Thằng điên giết người còn cần lý do à?”

“Thằng điên có thể thiết kế ra kế hoạch giết người cẩn mật và tinh tế đến thế sao?”

“Có lẽ hắn ta từng bước từng bước trở nên điên rồ...”

“Xì”, Phương Mộc giơ tay ném đầu mẩu thuốc lá đi thật xa.

Thái Vĩ bực bội hút thuốc, đột nhiên liếc mắt nhìn Phương Mộc. “Tôi nói này, có phải là cậu cảm thấy Mạnh Phàm Triết hoàn toàn không giống với người mà cậu đã miêu tả, cảm thấy hơi bẽ mặt, hơn nữa”. Anh cười hí hửng hai tiếng, “Còn là trước mặt bạn gái của cậu.”

“Thôi cút anh đi!” Phương Mộc nói xong bèn đứng dậy, bước thật nhanh.

Phương Mộc không trở lại phòng ký túc xá mà đi đến thư viện. Mấy hôm nay cậu cứ ở đây, lấy lại tất cả những sách phát hiện trong phòng Mạnh Phàm Triết xuống, xem từng cuốn một. Cậu hy vọng có thể qua đây phát hiện ra vết tích biến đổi tâm lý của Mạnh Phàm Triết, mặc dù biết rằng điều này có thể chỉ tốn công vô ích, nhưng đấy chính là điều duy nhất hiện thời cậu có thể làm.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo. Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cậu. Thầy quản lý Tôn nhìn cậu nhíu mày, chu chu miệng, ra hiệu cho cậu ra ngoài nghe điện thoại.

Phương Mộc vẫy vẫy tay với thầy tỏ vẻ xin lỗi, cầm di động chạy ra ngoài cửa. Vừa mở di động là một số điện thoại người ngoại tỉnh xa lắm. Nhìn mã vùng, Phương Mộc bất giác giật mình, đây chẳng phải là từ thành phố S nhà của Mạnh Phàm Triết sao?

“Alo?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ giới già nua: “Xin hỏi, cậu là Phương Mộc phải không?”

“Vâng, bác là…?”

“Tôi là mẹ của Mạnh Phàm Triết”

Phương Mộc giật mình hoảng hốt, “sao bà lại biết số điện thoại của mình nhỉ?”

“Cháu chào bác, bác tìm cháu có việc gì vậy?”

“Chuyện là thế này, chuyện của Mạnh Phàm Triết, cháu cũng biết rồi đấy. Hôm qua, bác vừa mới lo liệu xong việc hậu sự của nó…”, giọng của mẹ Mạnh Phàm Triết bắt đầu nấc nghẹn, “…Sáng sớm hôm nay vừa mới về đến nhà, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, mới phát hiện ra trong hòm thư của nhà chúng tôi có một bức thư, bác nhìn thấy chính là bức thư mấy hôm trước Mạnh Phàm Triết gửi, ngày gửi thư, chính là một ngày trước khi nó xảy ra chuyện.”

Phương Mộc cảm thấy con tim mình sắp sửa ngừng đập, “Mạnh Phàm Triết…gửi về nhà một bức thư?”

“Đúng vậy. Thư viết rất lộn xộn, bên trong nhắc đến một số việc rất kỳ lạ, có liên quan đến việc một thời gian trước nó quen biết với một bác sĩ gì đó. Trong bức thư nó dặn bác, nếu như nó xảy ra chuyện, hãy giao bức thư này cho cháu, còn viết số điện thoại của cháu ở trong bức thư, nó bảo chỉ có cháu mới giúp được nó…”. Nói đến đây, phía đầu dây điện thoại bỗng truyền đến những âm thanh rên rỉ đau xót.

“Bác ơi, bác ơi, bác còn ở đó không? Bác sao vậy?” Phương Mộc vội hỏi.

“Bác đây, tim của bác không được tốt lắm…vừa rồi hơi kích động…”

“Bên cạnh bác có thuốc không ạ?”

“Có, cháu đợi một lát, bác đi uống thuốc.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân loạng choạng, tiếng kéo ngăn kéo, tiếng lạo xạo mở lọ thuốc, tiếng rót nước.

Một lát sau, mẹ Mạnh Phàm Triết lại nhấc máy điện thoại, “Alo”

“Bác ạ, cháu đang nghe”

“Làm cách nào bác có thể đưa thư cho cháu được nhỉ?”

“Bác ơi, bác hãy nói cho cháu biết địa chỉ nhà bác, bây giờ cháu sẽ đến lấy.”

“Được rồi, cháu hãy ghi lại đi, phòng 401, đơn nguyên 3, tòa nhà số 6, tiểu khu Kim Tọa, số 83 đường Thùy Loan Bắc, khu Bạch Tháp, thành phố S”

Phương Mộc ghi lại địa chỉ, còn đọc lại một lần nữa cho mẹ Mạnh Phàm Triết chắc chắn, rồi lại dặn dò một câu: “Bác ơi, bác đừng đi ra khỏi nhà, đợi cháu đến đã nhé.”

“Được!”

Sau khi gác máy, Phương Mộc quay trở lại phòng đọc, nhét sách trở lại giá sách, sau khi vội vàng dọn đồ, lao thẳng về ký túc xá.***Bây giờ là 3h50 chiều, đi đến thành phố S mất khoảng 3 tiếng, có lẽ tối nay không kịp quay lại. Phương Mộc trở về phòng, kéo ngăn kéo ra xem, trong đó chỉ có hơn 100 tệ. Phương Mộc chuẩn bị đơn giản một ít đồ vào trong ba lô, để lại cho Đỗ Ninh một mẩu giấy nói với cậu là tối nay cậu không quay về, tiếp đó lấy thẻ ATM đến thẳng phòng giao dịch trước cổng trường. Trong phòng giao dịch đầy chật những người già đến lấy tiền lương hưu, chiếc máy rút tiền tự động ATM trước cửa cũng có một hàng dài để rút. Phương Mộc nhìn những người già đeo kính râm tỉ mỉ đếm lại số tiền của mình, cân nhắc một lát, đành phải đứng xếp hàng trong đội ngũ rút tiền trước máy ATM, đội ngũ rút tiền nhích dần lên một cách vô cùng chậm chạp. Phương Mộc vừa nhìn đồng hồ vừa lo lắng nhìn về phía trước. Khó khăn lắm mới đến lượt mình, Phương Mộc rút 1000 tệ, bước thật nhanh đến dãy xe taxi đang đỗ trước cổng trường để đi đến bến xe.

Khi đến nơi bến xe khách thì đã 4h30' chiều, ở phòng bán vé, Phương Mộc ủ rũ được biết chuyến xe khách cuối cùng đến thành phố S vừa mới chạy. Cậu không nghĩ nhiều, liền bắt xe đi đến ga tàu. Rất may, 5h10' chiều vẫn có một chuyến tàu hỏa đi đến thành phố S. Phương Mộc mua một vé rồi lại đến siêu thị ở sân ga mua mấy chiếc bánh bao, một chai nước, lặng lẽ ngồi ở phòng đợi rồi lên tàu.

Tối hôm đó, trong phòng vệ sinh, khi tận mắt chứng kiến Mạnh Phàm Triết giết chết và nuốt sống con mèo, Phương Mộc đã nhận thấy chắc chắn có người đã trị liệu tâm lý cho Mạnh Phàm Triết, hơn nữa quá trình trị liệu tâm lý này đã xảy ra sai sót dẫn đến tinh thần Mạnh Phàm Triết trở nên điên cuồng, sém chút nữa đã giết chết Phương Mộc, càng khiến Phương Mộc nghi ngờ có người đang khống chế Mạnh Phàm Triết.

Mẹ Mạnh Phàm Triết vừa mới nói trong thư có nhắc đến một người bác sĩ, điều này bước đầu đã chứng thực được suy đoán của Phương Mộc. Hơn nữa, nếu thực sự có một người như vậy, vậy thì chắc chắn anh ta có liên quan đến những vụ ám sát liên hoàn.

Phương Mộc cảm thấy mình đang ngày càng tiếp cận chân tướng sự thật. Thứ cảm giác này khiến lòng cậu nóng như lửa đốt, thời gian cũng dường như chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.

Hành khách trên tàu ít hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Phương Mộc, hơn nữa cũng không ngờ còn tìm được ghế trống. Nhân viên trên tàu nói với Phương Mộc, đây là chuyến tàu chậm, thời gian đến thành phố S là sau 4 giờ 40 phút nữa. Quãng đường này không phải dài, chỉ là khi bạn biết phía trước chính là đáp án mà bạn đã khao khát chờ đợi quá lâu, nó sẽ trở nên dài dằng dặc, khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Phương Mộc ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đang dần thẫm lại. Thỉnh thoảng, khi dừng lại ở những ga nhỏ, có một vài người xách túi lớn túi bé chen lên. Các hành khách ăn mặc và thân phận đều khác nhau, nhưng trên nét mặt phần lớn mọi người đều hiện ra sự mong ngóng được trở về nhà.

Nhà là gì? Bữa cơm nóng hổi vẫn còn bốc khói, đôi dép đi trong nhà ấm áp, chiếc giường thân quen, còn có cả lời trách móc của bố mẹ.

Có lẽ, khi Mạnh Phàm Triết ngồi trên chuyến tàu này trở về nhà, chắc cũng có thứ tâm trạng này.

Phương Mộc dựa đầu lên cửa sổ lạnh lẽo, trong đầu lại hiện lên nét mặt sợ hãi khóc lóc của Mạnh Phàm Triết in trên cửa sổ xe cảnh sát đó.

Cứu mình với, cứu mình với, Phương Mộc.

Phương Mộc nhắm nghiền mắt lại.

Khi Phương Mộc bước khỏi ga tàu hỏa thành phố S đã gần 10 giờ tối. Phương Mộc vội vàng bước nhanh đến chỗ taxi đang dừng bên ngoài ga, nói cho tài xế địa điểm cần đến, đột nhiên nghĩ ra cần phải gọi điện thoại đến nhà Mạnh Phàm Triết. Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng không thấy ai nghe máy. Phương Mộc càng nghĩ càng thấy không ổn, vội giục tài xế lái thật nhanh.

Đi xuyên qua những con đường nhỏ vắng vẻ, cuối cùng taxi cũng đổ lại trước một khu dân cư.

"17 tệ", tài xế chỉ vào hộp tính tiền nói, Phương Mộc vừa nhìn hướng về khu dân cư vừa lấy ra một tờ 50 tệ đưa cho anh ta.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tokyo Hoàng Đạo Án

Tokyo Hoàng Đạo Án

Hãy tới đây, hạ giới và vòm trời BombôTa sẽ giết các con và cháu taCắt thân thể

20-07-2016 29 chương
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Câu truyện rất logic và hợp lí, miêu tả sâu sắc tâm lí nhân vật nhất là những

19-07-2016 38 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Ngày chủ nhật của ba

Ngày chủ nhật của ba

(khotruyenhay.gq) - Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi

29-06-2016
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Người bạn tham lam

Người bạn tham lam

Hai người đang đi bộ cùng nhau trên một con đường thì một người bỗng nhặt được

24-06-2016
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Đời game thủ

Đời game thủ

Đời game thủ thật lắm "chuyện's" để nói, nói rôm rả cả ngày không hết, đọc ra

27-06-2016
Ai già, ai trẻ?

Ai già, ai trẻ?

(khotruyenhay.gq) Người lớn thực có thấu được lòng người? *** Một đám trẻ con chơi

28-06-2016