- Mai em lại đi làm nửa nhé. Anh đi cùng em. Nước da của anh cũng nên làm mịn đi tí chút.
bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Nếu thấy hiệu quả, em tiếp tục làm mấy buổi.
- Mai anh phải vào trại cải tạo họp bàn cùng Lê Minh.
- Hay anh cho đứa nào đi cùng em?
- Sao lại phải đi cùng?
- Cho vui và nếu có việc gì còn nhờ được.
- Chẳng cần. Anh mua cho em một chiếc điện thoại di động. Nếu phải đi xa, có gì gọi cho tiện. Mà này, em giúp anh để mắt tới thằng kỹ sư mới nhé.
Liễu gọi Tâm lên phòng làm việc và cô ta ngạc nhiên khi thấy Tâm đem theo một chiếc quần dài. Liễu hỏi:
- Anh thấy công việc ở đây thế nào?
- Thưa chị cũng rất hay ạ.
- Anh tính xem, nếu để vườn vải này ra quả sớm hai chục ngày thì cần phải đầu tư bao nhiêu. Còn khu ao cá thịt, anh làm sao kiếm được mươi con cá trắm đen loại thật lớn... Tôi muốn mời mấy anh trên Hà Nội về câu. Cần bao nhiêu tiền, anh cứ đề xuất Ngày mai, anh Túy phải vào trại để duyệt kế hoạch sản xuất mới. Phải công nhận tay Lê Minh giỏi. Từ một thằng tù chung thân, bây giờ lại có giá, được giám thị tin cậy. Không hiểu hắn vẽ ra chương trình gì mà xem ra Ban giám thị có ỷ ủng hộ lắm.
Tâm lễ phép nói với Liễu:
- Em xin phép chị cho em ra ngoài phố huyện vá chiếc quần. Lúc nãy bị ngoắc dây thép gai, rách một miếng.
Nói rồi Tâm chìa chiếc quần rách mông ra cho Liễu. Chị ta cười ngặt nghẽo:
- Anh kỹ sư ơi, thời buổi này còn ai vá quần nửa. Anh làm ơn vứt cái quần cũ ấy đi. Tôi mua tặng anh hai chiếc nữa.
- Dạ, em thấy nó còn dùng được. Hơn nữa, mặc đi làm ruộng cũng còn tốt chán.
Liễu lắc đầu ra ý chê Tâm rồi cao giọng:
- Thằng Hiếu đâu, mày lấy xe máy đưa cậu Tấn ra hiệu may nhà bà Tư "lùn", bảo vá cho chiếc quần Và may đo luôn cho cậu ấy hai chiếc nửa. Vải loại gì do cậu ấy chọn. Hiếu vội lấy xe máy chở Tâm ra cửa hàng may. Miên đang đo áo cho một cô gái thì thấy hai người vào, cô hơi giật mình.
- Các anh cần gì đấy ạ?
Hiếu buông lời chọc ghẹo:
- Cô em mới về may ở đây à? Bà Tư ơi, sao lại để người đẹp về phố huyện thế này cho uổng tuổi xanh.
- Này Hiếu, cháu tao đấy. Mày có dám làm cháu rể không thì chịu khó đến đây.
- Thưa u, con nhất trí ngay. Nhưng đành phải chờ con ly dị vợ đã.
- Thế thì đừng hòng nhé - Miên bĩu môi và liếc nhìn Tâm nhưng vẫn thấy anh dửng dưng như không.
- Cô em vá cho anh kỹ sư này chiếc quần và may cho anh ấy hai chiếc nữa. Có lẽ nên chọn vải ka ki mặc cho mát.
Miên đo cho cô gái xong, vẫn thấy Hiếu cứ đứng kè kè. Cô biết là Tâm đã đến đây chắc chắn có chuyện cần trao đổi rồi. Cô vào nhà gọi bà Tư ra rỉ tai, bà gọi với ra:
- Hiếu ơi, ra đằng sau giúp cô việc này với.
- Việc gì hả cô?
Mày khỏe, vần cho tao chiếc cối ra gốc cau.
- Chuyện vặt. Có người đẹp chứng kiến, bảo con ném ra sông con cũng ném.
Hiếu hăng hái giúp bà chuyển chiếc cối.
Trong lúc Miên đo may quần cho Tâm, anh nói:
- Báo cáo gấp. Trại cải tạo số Bảy cho Lê Minh đến học mô hình làm kinh tế. Ngày mai, trại cho Lê Minh vào Thiên Sơn để bàn kế hoạch.Nếu để Lê Minh đến trại, không khéo là lộ hết đấy
- Các ông trại số Bảy này liều thật, cho phạm nhân án chung thân đi ra ngoài. Anh sống trong ấy ổn chứ?
- Cũng được.
- Làm thế nào mỗi ngày ra đây một lần. Em sợ lắm.
- Sợ cái gì, chúng nó chả sợ mình thì thôi.
Đúng lúc này, Hiếu đã quay lên:
- Đo xong chưa? Lúc nào may xong, cô em mang vào hộ nhé.
- Vâng, em cũng muốn vào thăm trang trại ông Túy. Anh dẫn em đi được không?
- Xin sẵn sàng. Trang trại đẹp như công viên.
- Chà, dắt tay nhau đi dưới vườn vải thì thôi rồi... "Lượm ơi".
- Chỉ đựơc cái khéo mồm. Không khéo về nhà, vợ ho một tiếng cũng rúm người rồi - Miên đùa lại.
Trong phòng họp của Giám đốc. Có Giám đốc Trần Phúc, Tường, Thành, Lưu, Đức và Vũ Văn Đắc Thượng tá Hoan. Tường báo cáo:
- Thực hiện kế hoạch của Giám đốc, chúng tôi đã đưa đồng chí Tâm vào trang trại Thiên Sơn.
- Mấy ngày vừa qua, cậu ấy vào vai rất tốt. Tuy nhiên, Túy đã giao cho một người tên Hiếu bám sát Tâm. Điều đáng lo ngại là Hiếu vốn học Trung cấp kỹ thuật Nông nghiệp nên khá am hiểu về cây trồng và hay đặt ra những câu hỏi như để dò hỏi.
Đồng chí Miên vừa báo về là Tâm cho biết Trại cải tạo số Bảy đã cho Lê Minh vào trang trại Thiên Sơn. để học tập kinh nghiệm chăn nuôi, trồng trọt.
Tâm đề nghị cần có biện pháp không để Lê Minh vào Thiên Sơn và cũng không cho cán bộ của trại cải tạo vào trang trại. Trại còn mời Túy vào để bàn kế hoạch hợp tác sản xuất.
- Việc này thì đơn giản - Trần Phúc nói và nhấc máy điện thoại bấm số - Alô, Trại cải tạo số Bay đấy à? Tôi Trần Phúc đây. Tại sao các đồng chí cho phạm nhân bị án tù chung thân ra ngoài hả?
Không biết đầu dây bên kia Giám thị nói gì nhưng chỉ thấy Trần Phúc nghiêm mặt:
- Đồng chí cứ nói tiếp đi... Không, việc đó là sai nguyên tắc. Rất sai. Tuyệt đối không được cho Lê Minh ra khỏi trại. Đấy là mệnh lệnh. Tôi yêu cầu chấp hành nghiêm. Thật nghiêm... Nếu cần thiết, cứ mời ông Túy vào trại và đề nghị ông ấy hợp tác làm án. Còn riêng đồng chí, sáng mai vào Công an tỉnh gặp tôi.
Giám đốc buông máy, thở dài:
- Từ hôm đưa cậu Tâm vào, không đêm nào tôi ngủ yên giấc. Lo lắm các đồng chí ạ. Đồng chí Tường tìm thêm biện pháp bảo vệ cho Tâm. Thú thực là nếu không có cả hai bác đồng ý, tôi sẽ không quyết. Này các cậu chú ý thông tin này:
Chính Lê Minh đề nghì Ban giám thị cho đi học tập kinh nghiệm trồng vải trên đất đồi ở trang trại Thiên Sơn. Trại đã cho đi một ngày và trong ngày đó Lê Minh đã ăn cơm riêng với Túy.
Tường tiếp tục báo cáo:
- Có hai cảnh sát đi kèm nhưng họ đã uống rượu quá say.
- Thật chăng ra sao cả. Mất cảnh giác đến thế là cùng.
- Báo cáo Giám đốc, ngay sau khi cô Miên báo về, chúng tôi đã xác minh và được biết ông Túy và Lê Minh ngày xưa có quen biết nhau. Trong thời kỳ Minh Đức còn hưng thịnh, đã nhiều lần Túy đến Công ty Ngọc Thảo I, tuy nhiên, hắn thường xuất hiện rất bí mật nên công ty không mấy người biết.
- Vậy là có tình huống mới xảy ra đây -. Giám đốc trầm ngâm - Như vậy là rất có khả năng giữa hai tên đang có mối liên hệ nào đó. Làm thế nào để biết chúng đã gặp nhau bàn điều gì. Cần phải cho Túy và Lê Minh thường xuyên gặp nhau, có như vậy mới dễ tìm hiểu được ý đồ thực của chúng.
Đồng chí Tường và Đắc hãy tính kỹ các biện pháp nghiệp vụ cần thiết. Sáng mai, tôi sẽ giao nhiệm vụ cho Giám thị trại giam.
Thượng tá Hoan đứng dậy:
- Báo cáo các đồng chí, mấy tháng vừa qua, giá hêrôin và giá thuốc lắc đã sụt giảm mạnh, như vậy chứng tỏ vẫn đang có những đường dây buôn bán nào đó tiếp tục đưa hàng về với khối lượng lớn.Cơ sở của chúng tôi ở ngoại biên cho biết, hàng vẫn đi từ Nghệ An qua cửa khẩu Nậm Cắn và tập kết ở tỉnh ta. Như vậy, tôi đề nghị các đồng chí tập trung vào ba nhân vật: Lê Minh - Túy - Cheng.
- Chúng tôi đã nghĩ đến điều này, vì vậy mới quyết tâm cho trinh sát thâm nhập trang trại Thiên Sơn. Chúng tôi hy vọng rằng chỉ khoảng một hoặc hai tuần tới, chúng ta có thể thấy được sự thật của Thiên Sơn.
Giám đốc bỗng tỏ ra sốt ruột:
- Việc truy bắt Chu và Phụng "vải" đến đâu rồi? Các cậu nên kể lại câu chuyện đó cho phóng viên báo Công an nhân dân họ viết trinh sát kể chuyện. Trong công an chúng ta, khối anh vẫn nghĩ bọn tội phạm bây giờ nó ngây thơ và không hiệu gì về nghiệp vụ công an. Thực ra công tác nghiệp vụ công an bây giờ chả có gì bí mật được và bọn tội phạm không biết. Chỉ có điều là chúng không biết được ta sẽ làm vào lúc nào, cách nào.
Phim ảnh, truyện trinh thám của nước ngoài tràn ngập đã dạy chúng những thủ đoạn để qua mắt công an.
- Báo cáo Giám đốc, đã có người cho trinh sát biết là Phụng và Chu đã đi Hải Phòng. Chúng tôi cũng đã nhờ Cảnh sát Hình sự Hải Phòng giúp đỡ.
- Nếu chúng xuống Hải Phòng, chắc chắn hình sự Hải Phòng sẽ tóm được, chỉ mong chúng đừng đi nơi khác. Như vậy tôi có thể yên tâm về việc này. Còn việc nữa, tôi nhắc các đồng chí hết sức cảnh giác với các nhà báo. Việc để lộ ra vụ ngừng thi hành án tử hình tên Tám khiến công việc của chúng ta chậm lại rất nhiều. Hoá ra người cung cấp tin cho phóng viên lại là ông Phó chánh án. Hôm nọ, báo cáo của Tỉnh ủy về tình trạng mất đoàn kết nội bộ của Huyện ủy Hà Trung gửi Ban Bí thư, đóng dấu tuyệt mật hẳn hoi, vậy mà phóng viên báo Thanh Niên của tỉnh ta cũng có được; thậm chí báo Pháp luật và cuộc sống cũng lấy được báo cáo của Ban Nội chính tỉnh về vụ tham ô ở Văn phòng ủy ban. Lãnh đạo Bộ Công an mới có chỉ thị về giữ bí mật công tác và việc cung cấp tài liệu cho báo chí. Các đồng chí phải quán triệt thật kỹ cho cán bộ chiến sĩ. Người ta có câu tránh xa con trâu ba bước, tránh xa thằng say mười bước và tránh xa nhà báo ba mươi bước không phải là không có lý.
Tường có điện thoại di động. Anh nhìn màn hình, thấy số rất lạ nên xin phép ra ngoài:
- Alô, tôi Tường xin nghe.
- Anh Tường ạ, em là Hòa... Hòa "đen", con rể ông Tiên đây.
- A, Hòa hả. Trốn kỹ quá nhỉ? Đang gọi điện từ Trung Quốc về phải không?
- Vâng, em đang ở Đông Hưng. Em muốn về Việt Nam, các anh xử em thế nào cũng được. Sống lang bạt như con chó hoang, nhục lắm rồi, vào tù còn sướng hơn, còn có ngày được về nhà. Nhưng em muốn... em muốn xin được lập công chuộc tội.
Tường mím môi suy nghĩ rồi anh quả quyết:
- Tôi tin là cậu nói thật. Tôi sẵn sàng gặp cậu bất cứ lúc nào và ở đâu... Và tôi cũng hứa với cậu rằng, có thể cuộc gặp giữa hai chúng ta không đi đến kết quả nào thì tôi vẫn để cho cậu trốn tiếp tục, nếu như cậu không muốn đầu thú. Chúng tôi sẽ bắt sau.
- Em không muốn trốn nữa. Em muốn trước khi đầu thú, em được lập công chuộc tội.
- Thế thì rất tốt. Mà này, con gái cậu vừa được giải thưởng thi Tiếng hát nhi đồng đấy.
Gớm, nó biểu diễn trên truyền hình, mới có sáu tuổi mà mắt mũi cứ như diễn viên chuyên nghiệp.
- Thôi, về với con đi. - Tường mới nói đến vậy, đầu dây bên kia có.
tiếng khóc oà.
Túy lại vào trại giam bàn bạc với Lê Minh về kế hoạch sản xuất mới của trại. Lê Minh vẫn mặc bộ quần áo tù, nhưng nét mặt xem ra đầy tự tin và vẫn vẻ cao ngạo như ngày xưa. Tham gia bàn kế hoạch còn có ba cán bộ công an của trại. Họ trải tấm bản đồ quy hoạch các khu vực sản xuất của trại ra bàn. Túy nói trước:
- Tôi đã nghiên cứu rất kỹ kế hoạch sản xuất của Trại giam do anh Lê Minh chuẩn bị - Lê Minh giơ tay ngắt lời:
- Xin ông đừng nói là do tôi chuẩn bị. Tôi chỉ là người thực hiện ý tưởng của Ban giám thị thôi.
- Vâng, cứ coi đó là một công trình tập thể. Kế hoạch đã được chuẩn bị rất kỹ và có tính toán hết sức chi li về khả năng tiêu thụ nông sản. Tôi xin đề xuất Ban giám thị thế này: Công ty Thiên Sơn chúng tôi sẽ ký hợp đồng mua toàn bộ các loại hoa quả của Trại như dứa, đu đủ, cam, toàn bộ tinh dầu bạc hà mà Trại sản xuất được. Chúng tôi sẽ chuyển trước cho Ban giám thị hai trăm triệu, coi như vốn đầu tư ban đầu. Sau này trừ. nợ dần.
Riêng về chăn nuôi, tôi đề nghị nên thay đổi kế hoạch nuôi lợn lấy thịt. Chúng ta nên nuôi lợn sữa xuất khẩu. Loại thực phẩm này đang có sức tiêu thụ rất mạnh. Đồng chí Phó giám thị cười rất tươi:
- Cám ơn anh Túy. Tôi không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến như vậy. Riêng về ý anh định ứng trước tiền, chúng tôi phải xin ý kiến Ban giám đốc đã.
Nếu gọi là "ứng trước", thì Ban giám đốc không bao giờ đồng ý. Nhưng nếu coi đây là sự đầu tư của nhà tiêu thụ đối với cơ sở sản xuất thì chả có vấn đề gì. Hiện nay, các nhà máy nông sản vẫn phải đầu tư cho nông dân đấy thôi.
- Tôi có đề nghị thế này, các anh nghiên cứu: việc trồng cây ăn quả có lợi ích kinh tế cao, đòi hỏi chăm sóc rất bài bản và tuân thủ nghiêm ngặt các quy trình kỹ thuật. Chính vì vậy, tôi muốn ngay từ khi đào hố trồng cây, tôi cử một kỹ sư nông nghiệp đến giúp trại. Anh ta sẽ giúp cho ông Lê Minh có thêm những kiến thức nông nghiệp.
- Thế thì tốt quá - Anh Phó giám thị xoa tay.
- Chúng ta còn bàn nhiều việc, có lẽ cho phép tôi gọi anh kỹ sư ấy đến luôn.
Chương trước | Chương sau