- Báo cáo đồng chí Giám đốc và các đồng chí. Theo tài liệu mà trinh sát thu thập được, thì tên Hoàng Ngọc Quả đã bỏ trốn ngay khi báo Pháp luật và Đời sống của tỉnh đăng tin hoãn tử hình tên Nguyễn Văn Tám. Hắn mua vé máy bay đi thành phố Hồ Chí Minh, nhưng đến giờ máy bay khởi hành thì hắn xin hoãn chuyến và đi đâu mất. Như vậy có khả năng là tên trùm của đường dây đã bố trí cho hắn trốn vào phía Nam, nhưng tên Quả lo sợ bị thủ tiêu nên đã bỏ chạy. Như vậy, lời khai của tử tù Nguyễn Văn Tám là có cơ sở chắc chắn. Chính tên Quả trong một thời gian dài đã chở ma túy cho tên Tám. Nhưng đường dây ma túy của tên Tám với Lê Minh và Công ty Ngọc Thảo như thế nào, ta chưa biết. Mấy ngày vừa rồi, chúng tôi tập trung đấu tranh với tên Lập, Giám đốc Ngọc Thảo I, về số tiền ba trăm ngàn đô la, nhưng hắn một mực nói không rõ nguồn gốc và chỉ khai là nhận từ Lê Minh. Kế toán trưởng của Minh Đức cũng không biết gì về số tiền này. Còn Lê Minh; chúng tôi chưa hỏi. Tôi đề nghị ta cho khởi tố điều tra, di lý Lê Minh về trại tạm giam để tiếp tục đấu tranh.
bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Giám đốc Trần Phúc:
- Lãnh đạo Tổng cục yêu cầu chúng ta. mở chuyên án này, bằng mọi biện pháp nghiệp vụ phải lần cho ra đường dây mua bán, vận chuyển ma túy từ Lào qua Việt Nam ra nước ngoài, và phương thức tẩy rửa tiền của bọn chúng. Vì vậy hôm nay, Ban giám đốc quyết định thành lập Ban chuyên án M12. Tôi sẽ là trưởng ban, đồng chí Tường là phó ban thường trực. Lát nửa, các đồng chí sẽ nhận quyết định. Bây giờ, chúng tôi muốn nghe ý kiến chỉ đạo của đồng chí Hoan.
Thượng tá Hoan đứng dậy, nói chậm rãi:
- Thưa các đồng chí, với tất cả những thông tin mà chúng tôi có được cho đến nay thì ở tỉnh ta đang tồn tại một đường dây buôn bán, vận chuyển ma túy ra nước ngoài với quy mô khá chặt chẽ và có khối lượng hàng tương đối lớn. Nhưng nguy hiểm hơn là chúng đang tẩy rửa tiền đen ngay trên đất nước ta. Rất có khả năng đây là nhóm tội phạm mới, gắn kết giữa tội phạm ma túy, tội phạm kinh tế, tội phạm công nghệ cao và tội phạm ảo, hay còn gọi là tội phạm đi dép lê trong nhà.
Buổi sáng, tên Quả từ nhà cô bồ ra ăn phở.
Hắn vừa bê bát phở lên thì có hai thanh niên lừ lừ đến:
- Thế nào ông anh, hôm qua thua bọn này hai chục vé, định xù hả?
Quả trợn mắt, đặt bát phở xuống bàn, bắn cả nước:
- Chúng... chúng mày là... là thằng nào. Tao... tao quen biết gì mày?
Quả nói lắp bắp. Một gã ngó ra sau gáy Quả rồi đổi giọng:
- Chết bỏ mẹ, nhầm rồi. Thằng kia tóc bạc lắm. Em xin lỗi... xin lỗi ông anh.
Tại Công ty Thành Đạt. Giám đốc Tiến đang ngồi trước máy tính. Anh ta thao tác trên máy nhanh thoăn thoắt và xem lướt những thông tin về giá cả, nhà đất cũng như các dự án được giới thiệu trên mạng. Thỉnh thoảng, anh ta lại lật giở đối chiếu với thông tin trên các báo Đầu tư nước ngoài, Thời báo kinh tế, Giá cả thị trường...
Tiến làm việc rất chăm chú và thể hiện đó là người có tri thức cao, am hiểu lĩnh vực truyền thông.
Những thông tin quan trọng, Tiến ghi vào sổ tay.
Tiến bấm số điện thoại nội bộ:
- Mời cho tôi anh Thiều, Trưởng phòng Kỹ thuật.
- Vâng ạ.
Vài phút sau, Thiều, Trưởng phòng Kỹ thuật có mặt. Đó là một thanh niên còn trẻ, mặt mũi nom rất sáng sủa, thông minh và cách ăn mặc cũng hết sức lịch lãm, sang trọng.
- Thưa anh, anh cho gọi em? Mắt vẫn nhìn như dán vào màn hãnh Tiến hỏi:
- Tình hình cổ phiếu của Công ty xây dựng và vụ nhà cửa thế nào?
- Báo cáo anh, chỉ số trong phiên giao dịch chiều hôm qua đã tăng hơn 10 %, ngay sau khi có tin chính thức từ Ban tổ chức chính quyền tỉnh là đưa tiến sĩ kinh tế Đỗ Văn tráng về làm Giám đốc
- Tôi biết chuyện này, vậy anh đã nghĩ cách gì để cho cổ phiếu của công ty này giảm mạnh vào phiên giao dịch ngày kia không? Nếu nó giảm, ta cho mua vào, mua bằng hết.
- Thưa anh, cũng hơi khó đấy ạ. Ai cũng biết tiến sĩ Tráng là người rất giỏi về kinh doanh và được yêu quý, ông ấy về, chắc chắc sẽ đưa được công ty vượt lên.
- Cái đấy thì rõ rồi. Anh cho đưa lên mạng những thông tin sau: Thất bại của tiến sĩ Tráng trong dự án xây dựng khu công nghiệp Bình An - làm sao cho người ta hiểu ông Tráng là một nhà kinh tế thích làm thơ - mà đã làm thơ thì viễn vông, là lãng mạn không tưởng, là thiếu tính thực tế Cậu cầm tập thơ của ông ấy mới xuất bản về giao cho nhân viên của cậu phân tích. Rồi lôi mấy bài của mấy thằng cha bồi bút viết tâng bốc tập thơ này ra, chửi thật lực vào.
Tiến lấy tập thơ có tựa đề "Khi tôi trên Mặt Trăng" đưa cho Thiều.
- Vâng ạ, cái này thì đơn giản.
- Rồi cậu đưa lên mạng một số những khuyết điểm của ông ấy trong đời tư như có lần say rượu, đi xe máy, gây tai nạn chết người; đưa chuyện ngày xưa tằng tịu với một cô bán bách hóa, để cô ta đem chiếu đến trải trước cửa ăn vạ, bị kỷ luật về Đảng... Đưa những thông tin này vào các trang điện tử của mấy tờ báo có uy tín ấy. Cậu bẻ khóa được bao nhiêu địa chỉ rồi?
- Thưa anh, bẻ khóa vào mạng của công ty này thì chuyện không khó. Hôm nọ, em vừa xâm nhập được vào mạng của một cơ quan Bộ khá quan trọng. Họ dựng hàng rào lửa ác lắm. Mấy lần suýt bị lộ.
- Rất tốt. Thứ hai là cậu vào mạng nội bộ của ủy ban nhân dân tỉnh, lấy cho tôi toàn bộ quy hoạch xây dựng vùng ngoại vi thành phố, từ nay đến năm 2010.
- Vâng ạt
- Tôi đã ký quyết định cho cậu được tăng lương rồi. Mỗi tháng là 5 triệu, không kể bảo hiểm do công ty mua. Khi nào lấy vợ, báo cáo trước nửa tháng nhé, để tôi còn chuẩn bị.
- Em rất cảm ơn anh. Dạ thưa anh, em xin báo cáo với anh thêm một việc.
- Cậu cứ nói đi.
- Em vừa tìm được một "hắc-cơ" rất cao thủ trong đại hội "hắc-cơ" toàn tỉnh vừa rồi. Em nói thật với anh, khóa mã công ty mình trên mạng, nó mở trong một giờ rưỡi!
- Cái gì! Một giờ rưỡi - Tiến trố mắt, đứng dậy - Chính tôi lập mật khẩu, lập hàng rào lửa.
- Vâng, em cũng không tin được, vậy mà đúng như thế.
- Thế này thì cũng là loại kỳ tài đây. Được, tôi đồng ý cho cậu thu nạp nó. Nhưng cha mẹ nó làm gì?
- Bố nó là cán bộ của Sở Kinh tế Đối ngoại. Mẹ làm ở Sở Giao dịch Ngân hàng Cổ phần Ngoại thương.
- Tốt! Cậu trực tiếp sử dụng nó. Nhưng phải nhớ nguyên tắc bảo mật đấy.
- Vâng ạ. Em xin hứa - Thiều sung sướng cảm ơn rồi lui ra.
Lại có tiếng gõ của. Tiến ngẩng lên:
- Mời vào.
Minh "hói" ăn mặc lịch sự, sang trọng, vào:
- Chào anh Tiến.
- Ôi, anh Minh - Tiến vồn vã - ái chà chà, ông anh trông cứ như sắp đi cưới vợ mới.
Rồi Tiến ân cần rót nước mời Minh:
- Anh dạo này sống thế nào?
- Thì cũng làng nhàng, tạm đủ ăn. Thu nhập chính là vào hai căn nhà cho bọn Tây thuê, tháng được hơn ngàn đô, ngoài ra tôi còn bỏ vốn vào mấy nhà hàng đặc sản. Đủ ăn tiêu và đủ tiền đi câu cho đỡ buồn.
- Câu cá thật hay câu bọn cá diếc váy ngắn?
- Không, câu cá. Hôm nào rỗi, chú đi với tôi. Nhiều khi phải học câu Thời, câu Thế.
Tiến gật gù:
- Đúng thế. Học đi câu cũng là học chờ đợi thời cơ, nắm bắt lấy cơ hội và phản ứng kịp thời trước khi cơ hội đến, nhất là câu cá to. Ông vẫn nhắc tới anh luôn và hồi con Thanh bị chết, ông rất lo là anh nóng mắt, làm liều. Đầu tiên, ông định bảo em nhắc anh, nhưng sau thấy hậu quả là lão Tiên hứng chịu nên ông thôi. Tuy thế ông vẫn chăm chú quan sát anh đấy.
- Anh biết. Mặc dù không qua lại thường xuyên nhưng ông làm gì, thành đạt trên lĩnh vực VAC ra sao, anh đâu có lạ. Chỉ có điều, có mối quan hệ nào giấu thì cố mà giấu, và ngược lại, có khi phải phô trương... Mà như chú bây giờ thì phải phô trương, phải tạo dựng.
- Em chưa nghĩ lắm đến chuyện ấy, cứ cắm đầu cắm cổ làm.
- Chú giấu anh mà làm gì. Anh xem ti vi, thấy chú nay tháp tùng ông Bộ trưởng này, mai theo Thứ trưởng kia rồi lúc theo Chủ tịch, Bí thư tỉnh; hội nghị lớn bé nào có quan to đến chú cũng ngồi hàng đầu, ghi chép rất nghiêm túc lời vàng ý ngọc"... Chà những cái đó, chú vào vai đạt lắm: Các ông càng to, tỏa bóng càng lớn. Mình cứ núp bóng mà đi Vừa mát, vừa an toàn, vừa...
Tiến ngắt lời, và nghiêm mặt:
- Anh ghê thật đấy. Thảo nào ông đã có lần bảo là anh khôn quá nên hói sớm. Đừng quá tò mò vào việc của người khác thì bao giờ cũng được thảnh thơi..
- Không chú mới là tuổi trẻ tài cao. Thôi, anh theo lời ông, đến phụ giúp chú, công việc gì cần anh, chú bảo. Còn nếu không, anh lại... "ta về với vợ ta thôi" Minh "hói" ngân nga nhại lời một bài hát.
Tiến nhìn thẳng vào Minh, ánh mắt chợt nghiêm nghị, lạnh lùng hẳn:
- Nghe nói ngày xưa anh là kỹ sư cầu đường phải không?
- Đúng, đã từng đi học Liên xô về. Mà thế hệ anh là đi học thật, được cấp bằng thật, chứ không như nhiều kẻ bây giờ. Học giả, bằng thật.
- Thế bây giờ em giao cho anh một đội quân và có một số máy móc chuyên dụng, anh sẽ biến cho em những khu đầm lầy, đất hoang thành làng mạc, những khu đất chó ỉa thành đường cao tốc, thành khu nọ, khu kia, anh làm được chứ? Và tất nhiên, đó phải là công ty con trong Tổng công ty Thành Đạt.
- Anh hiểu rồi. Quá đơn giản.
Và ngoài ra, anh sẽ là "sĩ quan an ninh" ở Tổng công ty em.
- Chú giao việc như vậy hơi nặng đấy. Nhưng thôi anh sẽ cố gắng.
Tiến đứng dậy, đi lại trong phòng làm việc, suy nghĩ đăm chiêu rồi thong thả:
- Có một điều, anh phải quên đi và đừng nghĩ đến trả thù, đó là chuyện lão Lê Minh giết con Thanh.
- Anh hiểu. Anh đã quên lâu rồi.
Có điện thoại di động của Minh "hói".
- Alô, tôi nghe đây... Sao, thấy thằng cháu rồi à chú đừng để nó chạy đi chơi lung tung nhé. Nó mà ngã xuống ao là chú bị đòn đấy.
Tiến hiểu nội dung câu chuyện nhưng vẫn giả vờ
- Cháu nào đấy, hay là có con gửi ở đâu?
- Thằng cháu họ, bố mẹ nó gửi. Nó bỏ nhà đi chơi, mới tìm được.
Bỗng Tiến nheo mắt nhìn Minh "hói":
- Anh bây giờ đóng kịch cũng khá lắm rồi đấy; Thảo nào, ông già dặn tôi, thấy thằng Minh nó cười to thì hãy cẩn thận.
Minh cười xòa:
- Thôi, chú hiểu cho tôi thế là được. Chỉ có điều là nếu nghi ngờ thì không dùng, mà đã dùng thì phải tin.
- Dĩ nhiên là như thế - Tiến gật đầu nói quả quyết
Chương trước | Chương sau