Trong thời gian Oanh đi tù thì Lê Minh đã thôi nghề thuyền trưởng và lập công ty trách nhiệm hữu hạn. Có vốn lớn, lại có kinh nghiệm kinh doanh và đặc biệt là trong những năm làm thủy thủ, Minh có quen biết nhiều với bọn buôn lậu quốc tế ở Hồng Kông, Đài Loan, Singapore... Chính bọn này đã rót hàng trả chậm cho Minh và bày cho Minh cách nhập xe khung gầm về hoán cải thành xe du lịch. Minh không thể làm ăn ở đất Hải Phòng bởi lẽ dễ bị lộ và hắn vẫn rất sợ có một ngày nào đó, Oanh sẽ trả thù. Ngày mai, chúng tôi sẽ giới thiệu với các anh một thẩm phán, người đã xét xử Oanh Sói. Chính Lê Minh đã đề nghị với ông là hãy xử cho Oanh thật nặng, hết khung hình phạt của loại tội tổ chức cờ bạc là 12 năm tù và giao cho công an điều tra thêm về một số vụ trọng án mà không tìm ra thủ phạm. Hắn hứa biếu vị thẩm phán này một chiếc xe Dream, nhưng đã bị ông chửi cho một trận nên thân.
bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Lê Minh trở thành một doanh nhân giỏi và vì có tiền nên hắn có được mối quan hệ khá rộng với quan chức của nhiều bộ, nhiều ngành...
Dương ngừng kể:
- Thôi, việc này chắc các ông chả lạ gì vì nó xảy ra ở địa bàn tỉnh các ông...
Tường và Đức nghe xong câu chuyện mà Dương kể, các anh thấy nao nao trong lòng.
- Thật là một cô gái tội nghiệp. Thế còn thằng Quỳ, tại sao nó lại sang làm con nuôi Lê Minh?
- Trong thời kỳ Minh và Oanh yêu nhau thắm thiết thì thằng Quỳ được giao nhiệm vụ như là giao liên kiêm cảnh giới và cũng là người giúp Minh để lừa vợ hắn trong những lần đi chơi với Oanh. Vợ Minh thì cứ tin rằng nếu đi đâu mà có thằng cháu là "yên tâm" rồi. Chính Lê Minh đề nghị với Oanh là cho thằng Quỳ về ở nhà mình, vừa là trông nom nhà cửa, vừa là để theo dõi bà vợ trong những lúc hắn đi xa. Khi Oanh vào tù thì Minh chính thức nhận hắn làm con nuôi... cũng vì vậy mà Quỳ bị bọn giang hồ coi khinh.
- Như vậy có khả năng này không? Sau khi ra tù, thấy làm ăn khốn khó và thấy Minh ngày càng phất lên như diều, Oanh điên tiết và đòi lại Minh số tiền ngày xưa và đe sẽ tố cáo Minh. Để bảo toàn danh dự và cũng là để quỵt số tiền đó, Minh đã sai người hạ thủ Oanh.
- Lôgic thì có thể như vậy, nhưng vấn đề là chứng cứ. Kẻ mà nắm tất cả mọi bí mật chính là thằng Quỳ. Bây giờ các ông phải tập trung truy bắt bằng được thằng Quỳ.
Chiếc máy điện thoại di động trong túi quần của Tường rung lên nhè nhẹ. Anh mở ra xem thì đó là số máy của giám đốc Công an tỉnh.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi nghe đây ạ.
- Đồng chí đang ở Hải Phòng phải không? Về văn phòng tôi ngay. Thuê xe taxi mà về. Có việc khẩn cấp đấy. Sớm phút nào hay phút đó.
- Báo cáo rõ.
Quay sang Dương, Tường bảo:
- Thế là ước mơ nằm gác chân lên nhau ngủ hôm nay phải hoãn rồi. Giám đốc gỏi phải về ngay. Chắc là có chuyện rồi. Ông gọi cho tôi cái taxi.
- Không được đi taxi lúc này. Lấy xe đơn vị tôi. Còn tài liệu về các nhóm đối tượng, tôi sẽ cho gửi ngay ngày mai.
- Cám ơn người anh em..
° ° °
Ba gã người Đài Loan rời khách sạn đi lên Lào Cai. Trong vai những người khách du lịch, chúng thuê phòng nghỉ ở ngay tại nhà nghỉ do tên Quỳ mới thuê lại. Nhà nghỉ không có tên chỉ có số "Nhà Nghỉ 102". Quỳ thấy có khách du lịch Trung Quốc tới thì đon đả:
- Các anh nghỉ ở đây, nếu có nhu cầu gì thì chúng tôi phục vụ chu đáo.
Một gã có bộ mặt rất hiền lành nói:
- Chúng tôi là người Hoa ở Chợ Lớn ra đi du lịch phía Bắc và nếu có điều kiện thì sang bên Trung Quốc thăm mấy người bà con. Ngày trước họ cũng ở quận 5, nhưng đến năm 1978 thì đã về nước. Đi sang Trung Quốc có khó không?
- Không khó, không khó - Quỳ xua tay - Có hai cách đi. Cách thứ nhất là ra công an tỉnh xin - làm hộ chiếu. Cách này đi thì an toàn, nhưng mất thời gian, mà thời gian thì chắc các anh không có nhiều. Cách thứ hai là đi theo đường tiểu ngạch... Có người dẫn đưa các anh vượt sông, sang bên kia rồi hẹn ngày giờ đưa các anh về.
- Nhưng công an Trung Quốc có làm khó dễ không?
- Các anh là đồng bào của họ, chắc không có vấn đề gì. Nhưng dù sao thì cũng nên chuẩn bị ít tiền lẻ...
- Chúng tôi hiểu. Anh là ông chủ, ở đây chắc đã lâu. Ngày mai anh dẫn chúng tôi đi chơi Sapa được không? Thuê luôn cho một chiếc ôtô và nếu có vài ba cô gái đi cùng để nói chuyện thì càng vui... Sáng đi, tối về, hay nếu thích thì nghỉ lại Sapa.
- Được, được. Các anh cứ yên tâm. Tối nay sẽ đưa các em đến cho các anh duyệt. Còn việc đưa các anh đi Trung Quốc... Tôi sẽ lo. Cứ yên tâm đi. À mà cũng phải nói đến chi phí...
Một gã Đài Loan ngắt lời:
- Không cần chi ly quá. Tôi đưa trước cho anh năm triệu, vừa là tiền phòng, tiền ôtô, tiền thuê người hướng dẫn du lịch... còn tiền cho các em, chúng tôi tự chi, tiền đi Trung Quốc, tính sau.
Quỳ mừng rơn. Hắn đích thân đưa khách đi chọn phòng. Trong lúc đi, một gã Đài Loan, thấy áo của Quỳ cộm lên, hắn cảnh giác, đưa tay ôm ngang lưng Quỳ và sờ thấy khẩu súng. Hắn hỏi ngay:
- Anh có súng ngắn à?
- Súng đồ chơi Trung Quốc, có cái để dọa mấy thằng càn quấy - Quỳ cười nói như không, nhưng điều đó không qua được sự cảnh giác của ba gã sát thủ.
Thu xếp phòng cho ba người xong, Quỳ lao sang chỗ thằng Huy, đang ở nhà nghỉ Việt-Trung cách đó gần năm trăm mét.
- Huy à, chỗ tao có mấy thằng khách Chợ Lớn, chịu chơi lắm. Chúng đòi đi chơi Sapa, có cả gái đi cùng rồi sang Trung Quốc và muốn mình tổ chức cho nó đi theo đường tiểu ngạch. Mình mới lên đây, đã biết Sapa như thế nào, cũng chẳng biết sang Trung Quốc ra sao...
- Khó gì. Anh thuê cho chúng mấy con cave bản địa. Bọn đấy thì có xó xỉnh nào mà chúng không biết. Chúng mình đã nấp trên này, càng ít xuất đầu lộ diện ít càng tốt. Anh cứ nên giả vờ ốm, thế là yên.
Quỳ gật gù rồi nói thêm:
- Có lẽ anh em mình sinh cơ lập nghiệp trên này thôi. Tao đang tính là với số tiền mình có, mua béng lấy một ngôi nhà trên này, vừa làm nhà nghỉ, vừa làm nơi buôn bán, chúng mày tính thế nào?
- Bọn em đi theo anh, sống chết là trong tay anh... Anh thấy nên thế nào thì cứ làm như thế.
- Nói thế không được. Bây giờ ba anh em mình phải "ba cây chụm lại thành hòn núi cao". Có việc gì thì phải cùng bàn. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu... Được rồi, mày bàn với bà chị. Cứ nói là gia đình tao ở Hà Nội sẽ giúp tiền cho để làm ăn trên này. Nhờ bà ấy tìm cho ngôi nhà nào gần chợ...
° ° °
Văn phòng Interpol Việt Nam tại 46 đường Trần Phú Hà Nội. Một nhân viên điện toán cầm bản điện mật của cảnh sát Đài Loan gửi Interpol Việt Nam đưa cho ông Chánh văn phòng. Chánh văn phòng đọc bức điện xong, ông nói:
- Đồng chí thảo điện khẩn, đề nghị Interpol Đài Loan gửi cho ảnh nhận dạng ba tên này, đồng thời làm báo cáo gửi lãnh đạo Tổng cục Cảnh sát, Tổng cục An ninh.... Nào, tôi đọc, đồng chí ghi đi.
- Kính gửi.... - Rồi, gửi ai thì biết rồi đấy - Văn phòng Cảnh sát Đài Loan vừa có điện khẩn thông báo cho văn phòng Interpol Việt Nam về việc ba đối tượng được coi là sát thủ cao cấp của băng đảng 14K tại Đài Loan đột nhiên vắng mặt đã ba ngày. Ba tên đó là Chung Quan Sinh, Trương Hiệp Mã và Chung Quan Chu... Đây là ba tên được coi là nguy hiểm nhất của 14K, chuyên làm nhiệm vụ đi giết người thuê. Theo thông tin mà cảnh sát Đài Loan nắm được thì ba tên này đã đi Thái Lan có thể dưới các tên giả và hộ chiếu giả và sau đó sẽ vào Việt Nam... - Xong chưa? Rồi - Kính báo cáo để các đồng chí lãnh đạo chỉ đạo các
đơn vị nghiệp vụ theo dõi. Văn phòng Interpol sẽ tiếp tục liên lạc với cảnh sát Đài Loan để nắm thêm thông tin.
° ° °
Tại phòng làm việc của giám đốc Công An tỉnh Trần Phúc có Trưởng phòng Cảnh sát điều tra, Trưởng phòng An ninh Xuất nhập cảnh, Trưởng Công an thành phố, Trưởng phòng Cảnh sát Quản lý trật tự trị an, hai cảnh sát hình sự Lưu và Tâm, cảnh sát điều tra Thành. Giám đốc giơ tay nhìn đồng hồ.
- Hai tiếng rồi mà chưa về tới nơi.
Ông vừa nói vậy thì có tiếng gõ cửa phòng. Tường và Đức vào. Giám đốc cười nhẹ nhõm:
- Tôi tưởng cậu lại lo đi bán mấy cái điều hòa thì chuyến này tôi cách chức thật. Thế nào, kết quả chuyến đi ra sao?
- Báo cáo thủ trưởng, mới được một nửa ạ.
- Nửa nào được và nửa nào chưa được?
- Được hiểu thêm về Oanh và Lê Minh cũng như toàn bộ mâu thuẫn của chúng, về lai lịch Lê Minh, nhưng chưa được là chưa hàn huyên được với Dương.
- Rồi, xong vụ này, tôi cho cậu xuống ở với nó mười ngày. Chắc được hai ngày thì nó đuổi khéo. Thôi bây giờ ta vào việc. Tổng cục Cảnh sát vừa có công văn tối khẩn gửi công an các tỉnh, cáe đơn vị nghiệp vụ. Cảnh sát Đài Loan cho biết là có ba tên sát thủ chuyên nghiệp của băng đảng tội phạm 14k, hiện là đối tượng theo dõi thường xuyên của cảnh sát đột nhiên biến mất. Có khả năng là chúng dùng hộ chiếu giả đi Thái Lan và rất có khả năng chúng vào Việt Nam. Hiện đang chờ an ninh cửa khẩu Thái Lan xác nhận tin này. Tuy nhiên, chúng ta phải hết sức lưu ý bởi vì ít hôm trước, Vương Văn Lý, trợ lý của Lê Minh đột nhiên sang Đài Loan và đi chỉ có hai ngày. Không phải là đi du lịch, không ký kết hợp đồng kinh tế, vậy thì đi để làm gì... Tôi ngại là ba tên đó đã vào Việt Nam.
Một nhân viên văn phòng tổng hợp vào, cầm một báo cáo đưa cho giám đốc. Ông đọc xong và gật gù:
- Thế mới biết linh cảm của mình ghê thật. Bên Tổng cục An ninh mới có công văn thông báo đây. Trong chuyến bay Thái Lan-Hà Nội ngày 14 có ba người khách mang hộ chiếu Đài Loan. Nhưng đối chiếu với tên mà cảnh sát Đài Loan thông báo thì lại khác. Ba người này cũng không nằm trong danh sách cấm nhập.
Trước mắt, tôi quyết định thế này. Báo cáo khẩn cấp cho lãnh đạo Tổng cục Cảnh sát biết những nghi vấn của ta và đề nghị lãnh đạo điện cho công an tất cả cáo tỉnh rà soát toàn bộ khách sạn, nhà nghỉ xem có những tên nào như thế không. Đồng chí Đắc tập trung toàn bộ cảnh sát điều tra lần từ sân bay về xem ba tên đó đi xe nào, nghỉ ở khách sạn nào. Tập trung vào những khách sạn của Lê Minh. Còn công an thành phố cho rà soát các nhà nghỉ, khách sạn, nhưng không làm ồn ào. Càng kín càng tốt. Các đồng chí cảnh sát hình sự có tin gì không?
Lưu báo cáo:
- Thực hiện lệnh của giám đốc, chúng tôi đã có cơ sở giám sát toàn bộ di biến động của các đối tượng chính. Về Vương Văn Lý, trước khi đi Đài Loan thì có ba ngày đi nghỉ mát trên Sapa với hai nhân viên trong Ban bảo vệ văn phòng Tổng công ty Minh Đức. Tuy nhiên chúng tôi cũng đã xác minh là Lý không nghỉ ở Sapa mà chỉ ở Lào Cai, tại khách sạn Hữu Nghị II. Hằng ngày cùng các nhân viên bảo vệ đi lang thang, chụp ảnh. Hắn mang theo một chiếc máy ảnh Canon có thêm một ống kính zoom 80-300. Chúng tôi cũng bố trí cơ sở tiếp cận hai tên bảo vệ nhưng không có thêm được thông tin gì. Chỉ có điều là khi đi thì tâm trạng của chúng rất lo lắng nhưng khi về lại rất vui. Và có điều lạ là lần này chính tay Lý lái xe đi chứ không dùng lái xe của công.
- Lạ nhỉ, lên Lào Cai mà lại không đi Sapa thì để làm gì? - Giám đốc đứng dậy đi quanh phòng làm việc và tự hỏi, rồi ông nói quả quyết - Đức, Lưu và Tâm đi ngay Lào Cai. Rất có thể chúng tìm ra nơi ẩn của thằng Quỳ và chúng đã đi thuê bọn sát thủ Đài Loan về để giết thằng Quỳ cũng như hai tên đồng bọn. Các đồng chí lên ngay, tôi sẽ điện cho Giám đốc Công an tỉnh Lào Cai, các anh ấy sẽ giúp đỡ. Nếu phát hiện thấy ba tên Đài Loan kia, các đồng chí cứ tìm cách công khai vô hiệu hóa chúng... Còn nếu thấy tên Quỳ, báo cáo công an tỉnh, bắt bí mật, khai thác tại chỗ. Đồng chí Đắc phải bố trí lực lượng giám sát toàn bộ biến động của Lê Minh, đề nghị Tổng cục An ninh đưa hắn vào diện cấm xuất cảnh tạm thời trong một tháng. Phòng Cảnh sát Kinh tế bố trí lực lượng, theo dõi chặt chẽ các công ty vệ tinh của Lê Minh, ngăn chặn việc chúng tiêu hủy hồ sơ, giấy tờ... Ngoài ra phải tìm cách không cho chúng chuyển tiền ra nước ngoài.
Vũ Văn Đắc rụt rè:
- Thưa anh, với ngần ấy biện pháp, e rằng lộ mất. Chi bằng cứ cho khởi tố điều tra, sau đó áp dụng những biện pháp ngăn chặn khác thì dễ hơn.
- Ai chả biết nếu được như thế thì đơn giản quá. Khởi tố điều tra xong, cấm xuất cảnh, cấm đi khỏi nơi cư trú, phong tỏa tài khoản, niêm phong két tiền, tủ hồ sơ... Nhưng bây giờ khởi tố hắn vì lý do gì. Ngay chuyện thằng con nuôi lấy cắp tiền tỉ của hắn bỏ trốn, hắn cũng không nói cho ai biết cơ mà. Giả dụ không bắt được tên Quỳ, không tìm ra được chứng cứ nó giết Oanh thì có mà đại họa. Sắp đến ngày bầu cử, khu vui chơi giải trí Hòn Ngọc khởi công đến nơi rồi... Vậy mà công an lại "hành doanh nghiệp"... Chà chà, cái vạ này ai gánh cho đây! Bài học về năm côngtenơ hàng hôm nọ vẫn còn nóng. Mấy ông trên ủy ban đòi cách chức Trưởng phòng Cảnh sát Kinh tế. Đơn kiện đã gửi về tận Bộ, Thanh tra có văn bản yêu cầu giải trình kia...
- Báo cáo giám đốc. Cho phép tôi đi Lào Cai - Tường đề nghị
- Không, đồng chí phải ơ nhà, còn nhiều việc liên quan đến Lê Minh mà đồng chí phải chỉ huy. Ngay trong những ngày này, đồng chí tìm cho ra bằng được những chứng cứ về việc Hải quan Tân Phú nhận hối lộ của Lê Minh và những thủ đoạn chúng cắt niêm phong, chế tạo niêm phong giả, ngoài ra đồng chí phải tổ chức người giám sát Lê Minh và cả lão Cheng nữa. Còn việc đồng chí Cường, tôi đã giao cho phòng Bảo vệ nội bộ làm. Tuy nhiên, bây giờ cũng không thể đưa đồng chí ấy vào cuộc này được.
° ° °
Cường ngồi ở phòng làrn việc nét mặt đàm chiêu, đầy vẻ ưu tư trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ: "Lạ thật, mấy hôm nay, hình như bên cảnh sát điều tra đang làm vụ án nào quan trọng mà lệnh trực chiến suốt ngày... Chả lẽ mình đã bị loại ra khỏi cuộc?" Cường buồn bực, đứng ngồi không yên. Anh đi ra khỏi phòng và đi lang thang từ tầng 2 lên tầng 3. Có tiếng nói chuyện ở đội Đặc nhiệm, Cường lắng nghe tiếng nói từ bên trong:
- Mình không hiểu quân điều tra đang làm án nào mà xem ra căng thẳng lắm.
- Mấy hôm vừa rồi vào trong văn phòng Tổng hợp, hai lần gặp ông Tường từ phòng Giám đốc đi ra. Mà này, các cậu có thấy vụ kỷ luật ông Tường lạ không... Tớ cóc tin đấy là kỷ luật thật. Hình như đang có chuyên án nào do bộ chỉ đạo mà phải đưa Tường ra ngoài để điều tra.
- Tớ lo cho Trưởng phòng của mình. Thằng con bên Úc thì bị bắt vì tội nghiện hút và buôn bán ma túy. Vợ thì lên gặp giám đốc khóc lên khóc xuống. Chắc chắn chuyên án này mà do quân điều tra độc lập làm, gạt lính hình sự ra ngoài thì rõ ràng Trưởng phòng mình có vấn đề. Đơn giản là cấp trên sợ lộ...
- Thằng Tâm, Lưu vẫn đến chỗ ông Tường...
Cường đẩy cửa bước vào. Cả năm anh em đặc nhiệm trong đó có đội trưởng Quân tái mặt. Mọi người đứng dậy, lúng búng chào. Cường hỏi, giọng không ra vui mà cũng chẳng buồn:
- Các cậu nói lại những điều vừa rồi cho tôi nghe nào.
Mọi người im bặt sợ hãi. Lúc lâu sau, Quân
- Xin lỗi anh, chẳng qua là anh em cũng thấy là lạ thế nào ấy nên mới suy diễn...
- Tôi cũng thấy điều đó. Thôi, Quân tìm cho tôi cậu Lưu và cậu Tâm.
- Báo cáo anh, vẫn đang học trên Hà Nội.
- Không phải đâu, ban giám đốc điều hai cậu ấy vào việc gì đó và giấu không cho tôi biết. Trưởng phòng mà không biết lính của mình đang đi làm gì thì chắc là mình bị đưa vào diện hiềm nghi rồi..
Cường nói xong rồi ngửa mặt lên trời cười khô khốc và trở về phòng.
Buổi chiều, Cường xách vợt đi đánh tenms. Nhưng Cường đánh như người vô hồn. Một người đang chờ đánh, cũng là công an nhưng ở an ninh. Thấy Cường chơi quá kém, anh cười:
- Thôi, về đi. Ông đang phải tập trung đi lùng mấy thằng sát thủ Đài Loan, tâm trí đâu mà chơi?
- Sát thủ nào? Các ông an ninh, nhìn đâu cũng thấy địch?
- Thôi đi ông, chả lẽ bí mật với cả bọn tôi à? Quân cảnh sát điều tra rồi an ninh điều tra đang lục tung từng buồng khách sạn kia kìa. Chắc là lính hình sự được giao việc khác chứ gì?
Cường cười nhăn nhó rồi ra về. Cường đến thẳng chỗ văn phòng Lê Minh. Minh đang đứng giới thiệu sa bàn mô hình khu vui chơi giải trí Hòn Ngọc với Phó chủ tịch tỉnh, Lê Văn Chi và một số cán bộ của Bộ Kế hoạch và Đầu tư, Bộ Tài Chính... Thấy Cường, Minh vui vẻ giới thiệu:
- Báo cáo các anh, đây là Trung tá Cường, Trưởng phòng Cảnh sát Hình sự công an tỉnh.
- Chào anh... Chào các anh.
Ông Năm Chi, Phó chủ tịch tỉnh nói kẻ cả:
- Hay quá, có cảnh sát hình sự chứ không phải mấy ông kinh tế. Sau này khi dự án đưa vào khai thác, giữa hai bên phải có sự phối hợp chặt chẽ để chống tội phạm hình sự. Mà theo tôi, tốt nhất là anh Lê Minh ký hợp đồng với Phòng Cảnh sát Hình sự để anh em bảo vệ cho.... Không phải là đứng gác thay cho bảo vệ công ty đâu mà là làm công tác phòng ngừa.
- Anh Năm hiểu lính hình sự quá.
- Làm sao lại không hiểu. Lính hình sự là khổ cực nhất, nghèo nhất, nhưng tính nết cũng ngang nhất đấy. Chả thế mà hình như các ông to bà lớn không ai cho con vào làm cảnh sát hình sự. Các đơn vị kinh tế, nếu có điều kiện thì phải giúp đỡ công an. Đầu tư cho công tác an ninh, giữ gìn trật tự là đầu tư cơ bản nhất đấy. Tỉnh mình, nếu trật tự trị an không ra gì, ai dám vào đầu tư.
Lê Minh cảm thấy việc Cường đường đột tới đây chắc có chuyện gì cần nói, nhưng đang lúc lắm quan khách nên không tiện hỏi. Lợi dụng lúc mọi người đang nói chuyện, Lê Minh nói nhỏ:
Chương trước | Chương sau