XtGem Forum catalog
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 64 đánh giá )

Cổ Cồn Trắng - Chương 05

↓↓
Nhưng đến phần hỏi Tiên về vụ giết Oanh Sói thì phiên toà bỗng nhiên sôi động hẳn. Tiên Chỉ kiên quyết không nhận tội giết Oanh và khi ông thẩm phán hỏi: "Vậy tại sao anh ký vào bản cung?", Tiên lặng đi hồi lâu rồi xin toà một mảnh giấy, viết vào đó mấy dòng và đưa tận tay cho ông thấm phán. "Thưa ông, tôi bị AIDS đã vào giai đoạn cuối, cho nên tôi không muốn tranh cãi với cơ quan điều tra. Tôi quá mệt mỏi rồi. Tôi không giết Oanh." Ông thẩm phán đọc đi đọc lại lá thư của Tiên rồi ông cho phiên tòa nghỉ giải lao nửa giờ, còn ông và đại diện Viện Kiểm sát, các hội thẩm nhân dân hội ý. Sự thay đổi thái độ của toà làm cánh nhà báo xôn xao. Họ đoán già đoán non Và tìm đủ mọi Cách để tìm hiểu Tiên Viết cái gì...

bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

nhưng tất cả đều vô ích..

Sau một ngày rưỡi xét xử, tòa kết án Tiên về tội tổ chức đánh bạc, cho vay nặng lãi, buôn lậu... Còn tội giết Oanh Sói, tòa án tuyên bố trả hồ sơ về, điều tra lại. Tiếng ông thẩm phán sang sảng:

- Nhân danh nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Tòa tuyên phạt bị cáo Trương Văn Tiên: bảy năm tù về tội tổ chức cờ bạc; ba năm tù về tội buôn lậu; hai năm tù về tội cho vay nặng lãi, tổng cộng hình phạt là mười hai năm tù.

° ° °

Tiên đứng nghe những lời tuyên án với thái độ dửng dưng như không. Tại phiên tòa, lúc ra về, Tiên xin phép cảnh sát dẫn giải cho gặp Tường:

- Bây giờ tôi mới biết anh là người tốt. Anh đang bị oan... Lúc nào anh vào trại giam, tôi sẽ nói cho anh biết, ai là kẻ giết Oanh Sói.

- Tại sao trước tòa anh không nói?

- Tôi có nói cũng vô ích, vả lại không ai tin tôi cả, họ sẽ cho là tôi tìm cách chạy tội.

- Anh có thể nói cho tôi ngay bây giờ được không?

- Tôi có nói, anh cũng sẽ bất lực. Người này có thể tống anh vào tù đấy. Tất cả những chuyện vừa rồi hắn gây ra cho anh, có lẽ anh không biết.

- Hắn là ai? Nhưng tôi có thù oán gì với ai đâu?

- Đúng thế, nhưng vì anh không tin là tôi giết Oanh... Anh muốn điều tra ra ai là thủ phạm. Nhưng thôi, tôi sẽ nói cho anh sau.

Tường lần về quê Long Xếch. Đó là một vùng quê nghèo xác nghèo xơ, và nhà Long cũng nghèo thê thảm. Trong vai anh cán bộ đi điều tra mức sống nông dân, Tường vào nhà và gặp mẹ Long. Bà cụ đã bị mù, sau khi nghe Tường hỏi, cụ bộc bạch:

- Tôi sinh được ba thằng con trai. Thằng lớn đi bộ đội đã hy sinh năm Mậu Thân; thằng thứ hai là thằng Lựu thì lại đần thối, còn thằng Long, số nó chả ra gì học hết lớp bảy thì bỏ nhà đi lang thang theo bọn mất dạy... thi thoảng nó mới về quê. Ngày xưa, nó bị đi tù, tôi cũng mấy lần đi thăm. Nghĩ thật tội, con mình rứt ruột đẻ ra, bị tù đày, bụng thì giận nhưng vẫn thương lắm. Mỗi lần vào trại thăm con, khi thì có mấy củ khoai luộc, lúc lại mấy bắp ngô, vài con cá rô kho mặn... Thương nó lắm mà chả biết làm thế nào. Nó tuy ác với ai nhưng với mẹ thì lại có hiếu lắm. Không ai thương tôi bằng nó. Có lần nó bảo hay là nó lấy mắt nó thay cho tôi... Không hiểu kiếp trước mình ăn ở thế nào mà trời bắt tội cực quá. Mong chết mà chả chết cho.

- Thế anh Lựu đâu?

- Nó cũng đi làm linh tinh. Vợ nó đi bán rau ở chợ, chắc sắp về rồi. Chả hiểu dạo này chúng làm ăn có khá không mà đang bàn chuyện xây nhà.

Chúng cũng bảo tôi là thằng Long sẽ gửi tiền về.

- Anh Lựu đi làm bao giờ về?

- Nào ai biết, có khi sáng đi, tối về, có khi đi hai ba ngày, thậm chí cả tháng...

Lúc đó, vợ Lựu đi chợ về. Đó là một người đàn bà cao, gầy khô như con gà mái mời ấp xong.

- Chào chị, chúng tôi là cán bộ điều tra Xã hội học, đang đi tìm hiểu đời sống bà con dân nghèo. Qua nhà, nghe cụ nói chuyện mới vỡ ra nhiều điều. Mình ở trên thành phố, quan liêu quá.

Vợ Lựu rót nước mời Tường:

- Tôi tên là Tạ. Thành phố quan liêu, Trung ương quan liêu đã đành mà ngay thôn, xã cũng thế thôi. Cán bộ xã chúng tôi bán đất công, ăn chặn tiền đóng góp, giàu nứt đố đổ vách mà có ai sao đâu. Anh tính trên quy định mỗi sào lúa, chúng tôi chỉ phải nộp có 7 kg thóc cho thủy lợi phí, rồi tiền hướng dẫn trồng lúa, phí bảo hiểm... nhưng chúng thu đến 18 kg... rồi chia nhau ăn hết. Dân đi kiện, hóa ra kiện củ khoai, lại bị quy vào tội gây rối. Năm ngoái, nhà tôi thiếu nộp thóc hơn hai tạ, bị họ vào thu mất chiếc TV đen trắng và chiếc xe đạp cũ. Con giun xéo lắm cũng quằn, nếu có băm được chúng ra, tôi cũng xin cầm dao. Bố tôi bảo cán bộ xã bây giờ còn tệ hơn cả địa chủ ngày xưa.

Tường thông cảm:

- Nhiều vùng như thế lắm chị ạ. Nhưng rồi đâu có đó cấp trên chả để thế này mãi đâu. Chủ tịch huyện mới bị cách chức phải không, chị nghe đài chắc biết, khối ông to bị kỷ luật về tội tham nhũng...

- Ai bị thì không biết, nhưng ở xã này thì chả có ai bị gì cả. Nghe nói chúng nó chạy hơn năm trăm triệu hối lộ cho tỉnh, cho huyện, vì thế đợt kiểm điểm vừa rồi, loại đảng viên như tôi thì bị quy là "thiếu lập trường, là không tin định hướng xã hội chủ nghĩa...", tôi nghe mà tức cả bọng đái, tôi xin ra Đảng luôn. Ở chung với chúng nó, thêm hỏng người. Ông bí thư huyện ủy ngồi dự họp thì nói lúng búng như chó ăn vụng bột. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là "các đồng chí phải bình tĩnh, phải tin cấp trên?" Nhà dột từ nóc dột xuống, các ông ấy thối rề rề, khê nằng nặc thì còn nói ai được nữa.

Càng nói, chị Tạ càng gay gắt. Với Tường, những chuyện thế này anh đâu có lạ. Năm trước, mấy lần phải đi giải quyết dân kiện quan và kéo nhau đi biểu tình, anh biết hơn ai hết. Ngày xưa có câu, "quan bức dân phản" Xem ra bây giờ cũng vẫn còn đúng lắm. Để cho chị nói cho hả cơn tức giận, Tường thong thả:

- Tôi nghe cụ vừa bảo, dạo này anh làm ăn khem khá, lại có chú em giúp đỡ, chuẩn bị xây nhà phải không?

- Nhà em thì ăn thua gì? Đi trông nhà... à, đi làm bảo vệ cho một ông nào ở thành phố ấy. Được trả lương tháng hơn 300 ngàn, cơm nuôi... Cũng khá lắm rồi. Dạo này cũng tạm có bát ăn, bát để. Còn việc xây nhà... cũng nghe nhà em nói thế, cụ.. thể thế nào chưa hay. Cũng nghe là chú Long sẽ giúp cho năm chục triệu... số tiền đó, nếu xây nhà ở đây thì được ngôi nhà to vật.

- Anh ấy làm trên phố, nếu khá, chị bán đất ở đây lên đó ở.

- Ai thèm mua đất làng này. Không đủ tiền ra phố đâu. Có tiền xây nhà ở đây thôi. Sửa lại ao cá là có cái dưỡng già rồi.

- Thế chị có bao giờ ra chỗ anh ấy làm không?

- Có hai lần. Không xa đâu. Ông chủ tên Lê Minh... người đẹp lắm, phương phi, đẫy đà, ăn nói nhẹ như không, và tình cảm lắm. Được theo hầu người như thế là may cả đời.

- Ông Lê Minh, Tổng giám đốc Công ty Minh Đức chứ gì?

- Hình như thế. Nhà ông ấy có hai con chó to khiếp.

° ° °

Tiên Chỉ biết rõ mình bị bệnh nặng nên đã quyết định tự sát. Tiên lẩn mẩn xé áo quần bện thành sợi dây thừng, giấu sẵn dưới gối rồi Tiên nhờ quản giáo làm ơn cho gặp Tường. Chị nhân viên y tá của trại hỏi:

- Tường ở cảnh sát điều tra phải không?

- Dạ phải.

- Gặp để làm gì, nghe nói mới bị kỷ luật vì tội đánh vợ, năm nay không được lên lương, không được đi làm án nữa. Bây giờ anh muốn gặp phải làm đơn...

- Hay... hay chị xin cho tôi gặp giám thị.

- Cán bộ đang đi học. Thôi được, tôi sẽ báo cáo.

Mấy hôm sau, Tường vào trại giam gặp Tiên. Họ đi trong vườn hoa của bệnh xá.

- Tôi bị bệnh này, chắc không sống được bao lâu nữa. Tôi giấu vợ con, giấu tất cả mọi người. Hôm nọ vợ tôi vào thăm... tôi lấy cớ mệt, không ra.

Chắc cô ấy giận lắm.

Tiên ngừng lại để thở:

- Vợ trước của tôi chẳng may mất sớm, thằng lớn thì đã định cư ở Pháp. Nay chỉ tội con bé... nhà tôi bị thu hai cửa hàng. May mà tòa không thu hết? Tôi dặn nhà tôi rồi. Căn nhà hiện nay, nên bán đi. Nó cũng phải được ba ngàn cây vàng... Lấy tiền đó, mua căn nhà nhỏ hơn, rồi đem tiền đó mà sống, cũng được cả đời. Thằng Hòa, con rể tôi, nghe nói dạt đâu bên Trung Quốc... Thế là tan nát, tan nát hết. Cũng là tại tôi cả. Giá như hồi ra tù, tôi dừng lại, chỉ chí thú buôn bán thì đâu đến nỗi. Hôm nay, tôi gặp anh, có lẽ cũng là lần cuối. Tôi biết ai giết con Oanh, đó chính là... chính là... Lê Minh.

Tiên thưa kịp nói thì có tiếng gọi:

- Tường!

Tường quay lại, hóa ra trưởng phòng Cảnh sát hình sự Lê Quang Cường và Phó Giám đốc Trung.

- Sao cậu tự tiện vào gặp phạm nhân? - Cường nghiêm khắc nói.

- Tôi có việc vào trại, thấy anh ta ốm, tiện thì đến thăm một chút.

Tiên vội vàng quay đi nhưng vẫn nói:

- Lão Lê Minh. Anh hãy cẩn thận. Ông Cường với hắn là một đấy.

° ° °

Đêm hôm ấy, Tiên treo cổ tự sát! Một đầu dây buộc vào chấn song cửa sổ... Anh ta chết treo cổ mà hai đầu gối vẫn quỳ dưới đất. 

Chương trước | Chương sau

↑↑
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
Tokyo Hoàng Đạo Án

Tokyo Hoàng Đạo Án

Hãy tới đây, hạ giới và vòm trời BombôTa sẽ giết các con và cháu taCắt thân thể

20-07-2016 29 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Thiên Tỏa

Thiên Tỏa

Thiên Tỏa được sáng tác dựa trên những tình tiết có thật trong quá trình phá án của

27-07-2016 34 chương
Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy

Câu chuyện bắt đầu bằng mẩu tin có thật được công bố trên Thông tấn xã liên hợp

19-07-2016 38 chương
Thiên Tỏa

Thiên Tỏa

Thiên Tỏa được sáng tác dựa trên những tình tiết có thật trong quá trình phá án của

27-07-2016 34 chương
Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Câu truyện rất logic và hợp lí, miêu tả sâu sắc tâm lí nhân vật nhất là những

19-07-2016 38 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Phù phiếm

Phù phiếm

 Chợt muốn thốt lên một câu, xã hội phù phiếm. *** Cách đây mấy hôm, gần nhà

24-06-2016
Me hài ola ngày 26-06-2016

Me hài ola ngày 26-06-2016

Rất khó để kiếm tìm được những dòng me hài ola trong thời buổi như bây giờ, có

26-06-2016
Người lập dị

Người lập dị

- Tại sao cậu luôn kì quặc như vậy chứ? Tớ thực sự không thể hiểu nổi cậu. –

29-06-2016
Tiếng nói của mẹ

Tiếng nói của mẹ

Nước mắt tôi cứ trào ra không thể ngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: "An An! Ngoan nào,

29-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016
Thanh Chương quê tôi

Thanh Chương quê tôi

Hà Nội mùa này đã vào Thu! Cái thời tiết se se lạnh làm cho lòng ta dẫy lên

23-06-2016
Bạn già

Bạn già

........Đến bây giờ mới nói câu "Xin lỗi...". Liệu có quá trễ

25-06-2016