- Không, phi vụ vẫn tiếp tục, người kiểm soát nói. Làm đi.
bạn đang xem “Những bí ẩn của sa mạc - Frederik Forsythe” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Viên trung sĩ quay trở lại với màn hình của mình, chẳng hiểu mô tê gì nữa cả. Thật là điên rồ: nếu người Iraq mà nghe thấy đoạn nói chuyện đó, thì các đơn vị phòng không ở đông Tikrit sẽ được báo động khẩn cấp ngay lập tức.
Rồi anh ta lại nghe thấy tiếng Walker.
- Chỉ huy Bluejay, Mayday, Mayday. Cả hai động cơ đều hỏng rồi. Xuống đây.
Anh vẫn nói thẳng không dùng mật mã. Người Iraq, nếu họ nghe thấy, có thể hiểu ngay vấn đề.
Trên thực tế, viên trung sĩ đã đúng - các thông điệp đã được nghe thấy. Tại Đông Tikrit các tay súng đã giương các tấm bạt lên khỏi trận địa chữ A, và các hoả tiễn dò mục tiêu đã đợi sẵn tiếng động cơ đang đến gần. Các đơn vị khác cũng đã được báo động để đến khu vực hồ ngay lập tức để bắt hai giặc lái sắp rơi xuống.
- Thưa ngài, chỉ huy Blueiay rơi rồi. Chúng ta phải RTB tất cả họ thôi.
- Ghi rồi, phản đối, chỉ huy phi vụ nói. Anh ta liếc nhìn vào đồng hồ. Anh ta đã có lệnh. Anh không biết tại sao, nhưng phải tuân theo.
Đội Bluejay còn cách mục tiêu khoảng chín phút, đang tiến đến một trận địa đã được chuẩn bị sẵn. Ba phi công đang lái những chiếc Eagle của mình trong một sự im lặng nghẹt thở.
Trong chiếc AWACS viên trung sĩ vẫn có thể nhìn thấy nhấp nháy của chỉ huy Bluejay, đang lao xuống mặt hồ. Rõ ràng chiếc Eagle đã bị bỏ rơi và có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Bốn phút sau, chỉ huy phi vụ có vẻ như đã đổi ý.
- Đội Bluejay, AWACS gọi Bluejay, RTB. Tôi nhắc lại,
Ba chiếc Eagle, chán nản vì các sự kiện đêm đó, dừng lại không đi nữa và quay đầu trở về căn cứ. Các tay súng Iraq ở Đông Tikrit chờ đợi trong vô vọng suất một giờ đồng hồ.
Tại vùng rìa phía nam của Jebal al Hamreen một trạm nghe khác của Iraq cũng nghe thấy đoạn trao đổi đó. Viên đại tá chỉ huy tại đó đã không chậm trễ báo về cho Đông Tikrit hoặc bất kỳ căn cứ không quân nào khác để tiếp cận máy bay địch. Công việc duy nhất của ông ta là đảm bảo không gì vào được Jebal. vì đội Bluejay quay qua hồ, ông ta bèn báo động; đoạn đường từ hồ đến căn cứ không quân có thể khiến chiếc Eagle dọc theo rìa phía nam của dãy núi. Khi một trong chúng nổ, ông ta vui mừng; khi ba chiếc còn lại bay về phía nam, ông ta thở phào và tắt báo động đi.
Don Walker đã lao xoáy xuống mặt hồ cho đến khi chỉ còn cách 100 fít và gọi Mayday. Khi anh lao xuống nước của As Sa'diyah, anh nhìn vào các dữ liệu mới và quay sang phía bắc về Jebal. Cùng lúc anh đến LANTIRN, với sự giúp đỡ của cái này anh có thể nhìn xuyên qua và nhìn thấy cảnh vật trước mặt mình rõ ràng bởi làn hơi đang bay lên phía dưới cánh máy bay.
Các cột thông tin của màn hình trước mặt anh giờ đây cho anh biết về hành trình và tốc độ, độ cao, và thời gian đến lúc Phóng.
Anh nhẽ ra có thể chuyển sang chế độ lái tự động, cho phép máy tính điều khiển chiếc Eagle, đi qua các vách đá và sườn đồi, trong khi phi công chẳng phải làm gì. Nhưng anh thích tự mình điều khiển hơn. Với sự giúp đỡ của những bức ảnh mới do Hố Đen cung cấp anh đã thực hiện cú bay vòng vượt dãy núi mà chưa từng bao giờ anh thực hiện trên bầu trời. Anh vẫn ở thấp, lướt trên đáy thung lũng, vượt từ hố này sang hố khác, một chặng đường hình zig zag cho phép anh đi được về phía dãy núi có Pháo Đài.
Khi Walker gọi Mayday, điện đàm của Mike Martin loé lên thành những tiếp bíp. Martin chồm người ra trước nhìn xuống phía thung lũng: chỉ hướng về mục tiêu ở tấm bạt cách đó 1000 dặm, ấn nút đỏ chỉ thẳng vào trung tâm mục tiêu, và giữ nguyên nó ở đó.
Những tiếng bíp trong điện đàm có nghĩa là "Bảy phút để ném bom", và kể từ đó Martin không hề di chuyển đốm đỏ lấy một inch.
- Đến giờ rồi đấy, Eastman thì thầm. Tôi cóng hết cả lên rồi đây.
- Không lâu đâu. Stephenson nói, nhét nốt những thứ còn lại vào túi Bergen của mình. Rồi anh sẽ được làm gì anh muốn, Benny ạ.
Chỉ còn điện đàm chưa được gói vào, đã sẵn sàng cho lần chuyển tin tới.
Ngồi ở băng sau của chiếc Eagle, Tim, wizzo có thể xem được cùng những thông tin như phi công của anh. Còn bốn phút nữa để bắn, ba phút rưỡi, ba... những số trên HUD đang đếm ngược khi chiết Eagle lao qua các ngọn núi để đến mục tiêu của mình. Nó lao nhanh đến chỗ Martin và người của anh đã định vị, và mất vài giây để đến được nơi xuyên qua đó họ đang làm việc với các gói.
- 90 giây nữa...
Người của SAS nghe thấy âm thanh động cơ đang đến từ phía nam khi chiếc Eagle ló dạng.
Chiếc máy bay chiến đấu - thả bom đã đến chỗ cuối cùng cách đó ba dặm về phía nam của mục tiêu, ngay khi sự đếm ngược đạt đến số không. Trong bóng tối hai quả bom hình torpedo rời khỏi bệ phóng phía dưới cánh và lao xuống trong vòng vài giây, lao theo quán tính với tốc độ khủng khiếp.
Trong ba ngôi làng nguỵ tạo các Vệ binh Cộng hoà choàng tỉnh khi nghe tiếng động cơ máy bay lao đến không biết từ đâu ngay trên đầu mình, vội vã nhảy vào công sự, và chạy đi lấy vũ khí. Chỉ trong vòng vài giây mái nhà các chuồng gia súc đã được thổi bay để lộ hàng đống hoả tiễn ở bên dưới. Hai quả bom rời khỏi máy bay theo trọng lực bắt đầu rơi xuống. Trước mũi họ, những người chứng kiến run rẩy với đường hướng lối theo những tia không nhìn thấy đến từ đốm đỏ trên mục tiêu của chúng, sự rơi xuống mà, một khi đã vào được, họ không thể đi được nữa.
Mike Martin chùng xuống, chờ đợi, ù tai vì tiếng động cơ nổ thì nghe tiếng cả quả núi rung lên, và theo đúng chấm đỏ rơi thẳng vào khẩu Babylon.
Anh không hề nhìn thấy những quả bom. Một giây anh cố nhìn vào ngọn núi màu xanh nhạt của máy khuếch đại hình ảnh; tiếp đó, anh phải rời mắt đi và che nó bởi vì đêm đã biến thành ngày rực màu đỏ máu.
Hai quả bom lần lượt rơi xuống, ba giây trước khi viên đại tá của đội Vệ binh ở mãi dưới ngọn núi rỗng đến được chỗ bấm nút Phóng. Ông ta không bao giờ có thể làm được việc đó. Nhìn xuyên qua thung lũng mà không mang kính, Martin nhìn thấy toàn bộ Pháo Đài gục xuống trong lửa. Bằng dụng cụ của mình, anh thu lấy hình ảnh một nòng súng dài khủng khiếp, rung lên như một con quái vật, quay tròn và tung lên, vỡ ra, và rơi lả tả xuống thành những mảnh vỡ của cái vòm cho đến miệng núi lửa bên dưới.
- Bắn chuẩn ghê người, trung sĩ Stephenson thì thầm ở dưới tay anh. Đó không phải là một lời tán dương sai. Ngọn lửa màu da cam bắt đầu tàn xuống trong miệng núi lửa vào lúc cú nổ đầu tiên đã xong và một ánh sáng mờ mờ quay trở lại với ngọn núi. Martin bắt đầu gõ những tín hiệu khẩn cấp cho Riyadh.
Don Walker cho chiếc Eagle của mình vụt lên sau khi thả xong bom, lao theo góc 135 độ chếch, nhằm xuống dưới và theo một đường rút thẳng về phía nam. Nhưng vì anh không ở trên vùng đất bằng phẳng và dãy núi dựng lên xung quanh anh, anh phải lấy độ cao nhiều hơn bình thường và có nguy cơ chạm phải các đỉnh.
Chính ngôi làng ở xa Pháo Đài nhất bắn được phát đạn chính xác nhất. Chỉ trong một khoảnh khắc anh đã ở trên họ, trên một cái đầu cánh, quay sang phía nam, khi hai quả hoả tiễn được bắn ra. Những quả tên lửa này không phải là SAM của Nga mà là những quả tốt' nhất mà Iraq có được - quả Roland của Đức-Pháp sản xuất.
Quả đầu tiên chậm chạp, chạy theo chiếc Eagle khi nó lao ra khỏi tầm nhìn của dãy núi. Quả Roland thất bại trong việc rạch ra. Quả thứ hai luồn theo những tảng đá của đỉnh núi và đuổi kịp chiếc máy bay chiến đấu ở thung lũng kế tiếp. Walker cảm thấy một cú sốc thật mạnh khi quả hoả tiễn chạm vào thân máy bay của anh, phá hủy gần như toàn bộ động cơ bên sườn.
Chiếc Eagle lao vụt qua bầu trời, các hệ thống tinh vi của nó trong đó, nhiên liệu cháy thành một cái đuôi sao chổi ở phía sau. Walker thử lại các điều khiển, một món pút đinh sũng nước. Thế là xong, máy bay của anh đang chết ở dưới anh, mọi thứ đèn báo động lửa đều bật hết lên, và 30 tấn kim loại cháy rừng rực sắp rơi xuống đất từ trên trời.
- Nhảy, nhảy...
Chiếc dù tự động buông ra trong một khoảnh khắc trước khi những chỗ ngồi nhảy dù đến, bắn tung vào màn đêm, lấy lại cân bằng. Các cảm ứng của họ ngay lập tức cho biết họ đã quá chậm và bị thổi tung khỏi những sợi dây da có chứa phi công vào trong chỗ ngồi của mình, rõ ràng là thất bại trong việc nhảy dù.
Walker trước đây chưa từng thế này bao giờ. Cảm giác sốc bao trùm lấy anh trong một lúc, làm anh mất khả năng quyết định. Thật may mắn những người sản xuất máy bay đã nghĩ đến điều này. Khi cái ghế kim loại nặng nề rơi xuống, dù liền tự bung ra và tung ra. Mê man, Walker thấy mình đã ở trong màn đêm, đang chao đảo trên một thung lũng mà anh không thể nhìn thấy.
Anh rơi không lâu - anh đã bay ở quá thấp. Trong vài giây mặt đất đã hiện ra và anh chạm xuống, và anh nảy lên, lăn tròn, lăn, tay cào vào dù. Rồi cái dù bay mất, vào trong thung lũng. và anh nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Anh bò dậy.
- Tim, anh gọi, Tim, cậu có sao không?
Anh bắt đầu chạy trên thung lũng, tìm một cái dù khác, chắc chắn cả hai đều rơi vào cùng một địa điểm.
Điều này thì anh đúng. Cả hai người đã rơi vào hai thung lung nằm ở phía nam mục tiêu của họ. Trên bầu trời về phía bắc anh có thể nhìn thấy một màu đỏ nhờ nhờ hiện ra. Sau ba phút anh rơi vào cái gì đó và khuỵu gối xuống. Anh nghĩ đó là một tảng đá, nhưng trong ánh sáng mờ tỏ anh nhìn thấy đó là một trong những cái ghế phóng ra. Có thể là anh ta đó chăng, phải Tim không? Anh chạy đến để nhìn.
Walker tìm thấy người wizzo của mình. Chàng trai trẻ đã được phóng ra một cách hoàn hảo, nhưng quả hoả tiễn đã nổ làm gẫy chỗ nối làm anh bắn tung đi. Anh đã hạ xuống đất trên sườn núi dính chặt vào ghế, dù anh ta trùm lên mặt đất ở bên cạnh.
Chấn động của vụ rơi cuối cùng đã làm anh thoát được cái ghế, nhưng không ai có thể sống sót sau một cú sốc mạnh đến thế.
Tim Nathanson năm ngửa trên thung lũng, một phần cơ thể bị gẫy nát, khuôn mặt vẫn nằm trong cái mũ bảo hiểm của mình. Walker gỡ mặt nạ ra, quay cái mác, và chạy về phía núi, bắt đầu chạy, nước mắt chảy tràn trên mặt. Anh chạy cho đến lúc không thể chạy được nữa, tìm thấy một hẻm núi và lăn vào đó để nghỉ.
Hai phút sau các vụ nổ ở Pháo Đài, Martin đã có liên lạc được với Riyadh. Anh gửi loạt bíp của mình và rồi bức thông điệp nó có nghĩa:
- Barrabas đây, tôi nói lại, Barrabas đây.
Ba người SAS đứng gần sát máy điện đàm, gói nó lại, đeo những túi Bergen lên vai, và bắt đầu ra khỏi dãy núi - thật nhanh. Có thế có các đội tuần tra ở chỗ trước đây không hề có, và cũng không phải tìm họ - chưa phải lúc người Iraq có thể nghĩ tại sao cuộc ném bom vừa rồi lại chính xác được đến vậy - mà là tìm phi công Mỹ rơi xuống đất.
Trung sĩ Stephenson nhìn theo một mảnh máy bay bốc cháy khi nó bay qua đầu họ, và hướng rơi của nó. Cho rằng có thể có một lúc sau khi rơi, các phi công, liệu họ còn sống sót. thì vẫn phải ở đâu đó trước mặt họ. Những người lính SAS di chuyền nhanh, ngay trước những người thuộc bộ lạc Ubaidi của đội Vệ binh, những người đang toả ra từ những ngôi làng để lao lên dãy núi.
20 phút sau, Mike Martin và hai người lính SAS còn lại đã tìm thấy xác chết của người sĩ quan quản lý hệ thống vũ khí. Họ không thể làm gì được nữa, nên bỏ đi.
10 phút sau nữa, họ nghe thấy phía sau những loạt đạn súng cá nhân. Nó tiếp tục thêm một lúc. Al-Ubaidi cũng đã tìm thấy cái xác và trong cơn điên giận họ đã xả súng vào nó. Hành động cũng được dành cho hướng đi của họ. Những người SAS lại càng vội vã hơn.
Don Walker gần như không cảm thấy lưỡi dao của trung sĩ Stephenson gí vào cổ họng mình. Nó rất nhẹ như một dải lụa. Nhưng anh nhìn lên và thấy khuôn mặt một người đàn ông đang đứng phía trên mình. Trời tối và lạnh; có một khẩu súng ở bên tay phải anh đang chĩa thẳng vào ngực Walker; và người đàn ông mặt quân phục một đại uý trong đội Vệ binh Cộng hoà, phiên hiệu Núi. Rồi người đàn ông nói:
- Chọn không đúng lúc để xuống uống trà rồi. Liệu chúng ta còn có thể thoát khỏi đây không?
Đêm đó tướng Norman Schwarzkopf đang ngồi một mình trong dãy nhà của mình ở tầng bốn toà nhà Bộ Quốc phòng Arập Xêut.
Đó không phải là nơi ông thường xuyên trôi qua thời gian của mình trong bảy tháng qua; phần lớn thời gian đó ông đi thăm các đơn vị chiến đấu khi có thể, hoặc xuống căn cứ ngầm với nhân viên và những người lập kế hoạch của mình. Nhưng cái văn phòng rộng rãi và tiện nghi là nơi ông đến khi muốn được ở một mình.
Đêm đó ông ngồi ở bàn của mình, bên cạnh là cái điện thoại màu đỏ nối ông trực tiếp đến Washington một cách tuyệt đối an toàn, và chờ đợi. 10 phút trước khi trời sáng ngày 24 tháng Hai, chiếc điện thoại khác réo chuông.
- Tướng Schwarzkopf phải không? âm sắc Anh.
- Phải, tôi đây. - Tôi có tin cho ngài đây.
- Nói đi.
- Đó là: Barrabas đây, thưa ngài. Barrabas đây.
- Cám ơn, vị tổng tư lệnh nói, và đặt máy xuống. Vào lúc bốn giờ sáng hôm đó, cuộc tấn công trên bộ đã mở màn.
Chương trước | Chương sau