Giọng nam trầm sôi sục vẻ không hài lòng trong điện thoại. "Tôi sắp phải nhận điện thoại rồi. Cô có ba mươi giây."
"Không đủ thời gian," Annabelle trả lời. "Chúng ta cần ngồi cùng nhau để tôi có thể nắm bắt được ý tưởng cụ thể hơn về điều anh đang tìm kiếm." Cô không lãng phí sức lực yêu cầu anh ta hoàn thành bảng câu hỏi cô đã dành hàng giờ đồng hồ để hoàn thiện. Cách duy nhất có được thông tin cô cần là trực tiếp moi từ chính anh ta.
"Hãy nhìn nhận theo cách này nhé," anh ta trả miếng. "Ý tưởng về thời gian vui vẻ với người vợ tương lai của tôi là được ngồi trong sân vận động Soldier Field vào tháng Một được khi gió từ hồ thổi vào với tốc độ ba mươi hải lý. Cô ấy có thể bất ngờ nấu bữa tối với mì ống cho nửa tá vận động viên trường đại học chơi mười tám lỗ golf từ điểm phát bóng dành cho nam giới mà không hề bối rối. Cô ấy gợi cảm chết người, biết cách ăn mặc và cho rằng những chuyện đùa tục tĩu là đáng buồn cười. Còn gì nữa không?"
"Chỉ là ngày nay thật khó như điên mới tìm được người có đủ những phẩm chất điên khùng đó. Tuy nhiên, nếu đó là những gì anh mong muốn..."
bạn đang xem “Match Me If You Can - Susan Elizabeth Phillips” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một tiếng khịt mũi nghèn nghẹt. Cô không thể nhận ra đó là sự không hài lòng hay là một tiếng cười. "Sáng mai được không?" cô hỏi, vui vẻ như một trong những đội trưởng đội cổ động mà chắc chắn anh đã hẹn hò hồi còn học chơi bóng ở đại học.
"Không."
"Thế thì hẹn thời gian và địa điểm đi."
Cô nghe một tiếng thở toát lên cả sự chịu đựng lẫn bực tức. "Tôi phải gặp một khách hàng ở Elmhurst trong vòng một tiếng nữa. Cô có thể đi tới đó với tôi. Gặp tôi ở trước cửa văn phòng lúc hai giờ. Và nếu cô không đúng giờ, tôi sẽ đi mà không có cô."
"Tôi sẽ ở đó."
Cô cúp máy và cười toe với người phụ nữ đang ngồi ở phía bên kia chiếc bàn quầy rượu màu xanh lá bằng kim loại. "Xong."
Gwen Phelps Bingham bỏ cốc trà đá xuống. "Cậu bảo anh ta điền vào bảng câu hỏi hả?"
"Đại loại thế," Annabelle trả lời. "Mình sẽ phải phỏng vấn anh ta trong ô tô, nhưng thà thế còn hơn là không có gì. Mình không thể tiến xa hơn cho đến khi nắm bắt được ý tưởng cụ thể hơn về điều anh ta mong muốn."
"Ngực to và tóc vàng. Đảm bảo điều đó và gửi anh ta những lời chúc tốt đẹp nhất của mình nhé." Gwen mỉm cười và dán mắt về phía bộ sưu tập hoa hiên dại đã viền thành đường ranh giới giữa sân nhà cô và con ngõ nhỏ phía sau căn nhà đôi ở Wrigleyville. "Mình phải thừa nhận, anh ta đúng là rất nóng bỏng... nếu cậu thích những anh chàng thô thiển và lộn xộn, nhưng lại vô cùng giàu có và thành đạt."
"Tôi nghe thấy rồi đấy." Chồng Gwen, Ian, thò đầu qua cánh cửa để mở trổ ra ngoài sân. "Annabelle, để đền bù cho những gì cô đã bắt tôi phải trải qua tuần trước, đừng có hòng đến gần giỏ hoa quả cỡ bự kia đấy nhé."
"Thế còn một năm trông trẻ miễn phí mà tôi hứa hẹn thì sao nhỉ?"
Gwen vỗ chiếc bụng gần như phẳng lỳ của mình. "Ian, anh phải thừa nhận rằng điều đó cũng đáng đấy chứ."
Anh đi đi lại lại bên ngoài. "Tôi sẽ không thừa nhận bất kỳ điều gì. Tôi đã nhìn thấy ảnh gã đó và gã ta vẫn còn tóc."
Ian trở nên nhạy cảm về bộ tóc thưa thớt của mình hơn mức bình thường, và Gwen nhìn anh âu yếm. "Em cưới anh vì bộ óc chứ không phải vì mái tóc của anh."
"Heath Champion tốt nghiệp top đầu trong lớp luật." Annabelle nói, chỉ để chọc tức. "Vì thế anh ta rõ ràng cũng có đầu óc. Chính vì cậy anh ta mới say nắng Gwennie của chúng ta."
Ian không chịu cắn câu. "Đấy là còn chưa kể đến chi tiết nhỏ cô đã nói với anh ta rằng cô ấy là một người thay thế tình dục đấy."
"Sai rồi. Tôi nói với anh ta cô ấy là một những chuyên gia có uy tín trong lĩnh vực thay thế tình dục. Và tôi đã đọc luận văn của cô ấy, vì vậy tôi biết điều đó là sự thật."
"Thật thú vị khi cô đã không đề cập đến việc cô ấy giờ là nhà tâm lý ở trường tiểu học."
"Xem xét tất cả những thứ tôi đã không đề cập tới thì đó có vẻ là chuyện không đáng kể."
Annabelle gặp Gwen và Ian ngay sau lúc tốt nghiệp đại học, khi họ sống cùng trong một tòa chung cư. Mặc dù tóc tai lưa thưa, Ian vẫn vô cùng điển trai và Gwen yêu anh tha thiết. Nếu họ không yêu nhau đến thế, Annabelle sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc hỏi mượn Gwen cho buổi tối đó, nhưng Heath đã dồn cô vào chân tường và cô thực sự tuyệt vọng. Mặc dù trong đầu cô có vài người phụ nữ để giới thiệu cho anh ta, nhưng cô không chắc trong số đó sẽ có bất kỳ ai ghi điểm ngay lập tức được, mà đây lại là điều cô cần để đảm bảo anh sẽ ký hợp đồng với cô. Rồi cô nghĩ tới Gwen, người phụ nữ sinh ra với một bộ gien bí ẩn khiến đàn ông rên rỉ ngay khi vừa nhìn thấy cô.
Ian vẫn cảm thấy mình bị đối xử tệ. "Gã đó giàu có, thành công và đẹp trai."
"Anh cũng vậy," Gwen nói chân thành, "Ngoại trừ chuyện giàu có, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ giàu có."
Công ty phần mềm máy tính đặt tại nhà của Ian cuối cùng đã bắt đầu sinh lợi, chính vì vậy họ sắp chuyển tới ngôi nhà đầu tiên của mình. Annabelle thường đau nhói lên vì ghen tị mỗi khi cô ở bên cạnh họ. Cô cũng mong muốn một mối quan hệ như thế này. Cô từng nghĩ mình có mối quan hệ đó với Rob, một minh chứng cho sự rồ dại của việc nghe theo sự mách bảo của trái tim cô.
Cô đứng dậy, xoa bụng Gwen và ôm Ian lần nữa. Không chỉ vì anh đã cho cô mượn vợ mà còn vì anh đang thiết kế trang web cho cô. Annabelle biết cô cần xuất hiện trên mạng, nhưng cô không có ý định biến Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn thành dịch vụ hẹn hò trên mạng. Bà ngoại cô từng kịch liệt phản đối chủ đề này. "Ba phần tư số người tham gia những thứ như thế đều đã có gia đinh, lệch lạc tình dục, hoặc ở tù." Có vẻ bà đã cường điệu quá mức. Annabelle biết nhiều cặp đôi tìm thấy tình yêu qua mạng, nhưng cô cũng không tin trên thế giới này có chiếc máy tính nào có thể đánh bại sự tiếp xúc cá nhân.
Cô chỉnh lại lớp trang điểm trong phòng tắm của Gwen, kiểm tra chiếc váy kaki ngắn và chiếc áo cánh màu xanh bạc hà xem có vết bẩn nào không rồi đi xuống phố. Vì đến tòa văn phòng của Heath sớm vài phút, cô tranh thủ chạy vào quán cà phê Starbucks ở bên kia đường và gọi một cốc mô ca Frappuccino đắt đỏ. Khi quay trở ra bên ngoài, cô nhìn thấy anh ta xuất hiện, di động dí sát một bên tai. Anh ta đeo kính râm Aviators, mặc áo phông cổ xám và quần vải. Chiếc áo khoác thể thao trông có vẻ đắt tiền móc vào ngón tay cái đung đưa trên vai anh ta. Những người đàn ông như anh ta nên được luật pháp yêu cầu mang theo máy khử rung tim.
Anh ta đi về phía lề đường, nơi chiếc Cadilla Escalade màu đen bóng với các khung cửa sổ đen ngòm đang đậu im lìm. Khi với tay về phía tay cầm của cánh cửa xe phía trước, anh ta thậm chí không thèm liếc xung quanh để tìm cô, và cô nhận ra anh ta đã quên rằng cô tồn tại. Câu chuyện đời của cô.
"Chờ đã!" Cô băng qua đường, tránh chiếc taxi và chiếc Subara đó. Còi ô tô kêu om sòm, phanh xe ken két và Champion ngước lên. Anh ta búng ngón tay đóng điện thoại lại và khi cô cuối cùng cũng bước lên được lề đường.
"Tôi chưa từng thấy ai chạy kiểu đó kể từ khi Bobby Tom Dentom ngừng chơi cho đội Ngôi Sao."
"Anh định đi mà không có tôi."
"Tôi không trông thấy cô."
"Anh không thèm nhìn thì có!"
"Tôi đang mải suy nghĩ." Ít nhất anh ta cũng mở cửa sau xe cho cô rồi trèo vào bên cạnh cô. Người lái xe dịch chiếc ghế hành khách để họ có thêm chỗ để chân trước khi quay sang nhìn cô.
Người lái xe trông vạm vỡ và có nước da sẫm đáng sợ. Những hình xăm trang trí trên phần lớn cánh tay và cổ tay anh ta để trên vô lăng. Với cái đầu cạo trọc, đôi mắt khôn ngoan và nụ cười gian xảo, anh ta có vẻ giống với bản sao xấu xa của nam diễn viên Bruce Willis, hấp dẫn một cách đáng sợ. "Chúng ta đi đâu?" anh ta nói.
"Elmhurst," Heath nói. "Censhaw muốn tôi xem nhà mới của anh chàng."
Là người hâm mộ đội Ngôi Sao, Annabella nhận ra tên chàng hậu vệ của đội bóng.
"Đội Bít Tất đang dẫn trước với tỷ số 2-1," người lái xe nói. "Anh có muốn nghe ở phía sau không?"
"Có, nhưng không may tôi có vài việc đã hứa sẽ đảm đương. Annabelle, đây là Bodie Gray, hâu vệ biên giỏi nhất chưa bao giờ chơi cho đội Kansas City."
"Cầu thủ trường Arizona trong danh sách tuyển mộ vòng hai," Boddie nói trong lúc lái chiếc SUV hòa vào dòng xe. "Từng chơi hai năm cho đội Thanh Kiếm. Chân phải của tôi bị nghiến nát trong một tai nạn xe máy vào ngày tôi được chuyển nhượng cho đội Thủ Lĩnh."
"Chuyện đó hẳn phải kinh khủng lắm."
"Được cái này mất cái kia, đúng không, ông chủ?"
"Anh gọi vậy khiến tôi bực mình."
Boddie quan sát cô qua chiếc gương chiếu hậu. "Vậy ra cô là bà mối hả?"
"Cố vấn hôn nhân." Heath giật cốc mô ca Frappuccino của cô.
"Này!"
Anh ta uống một hơi qua ống hút còn Boddie cười khóa trá. "Cố vấn hôn nhân, hử? Cô sẽ vất vả nhiều với ông chủ đấy, Annabelle. Anh ấy có một lịch sử dài về yêu đương và chia tay." Người lái xe rẽ trái về phía LaSalle. "Nhưng chuyện này mới khôi hài... Người phụ nữ gần đây nhất anh ấy thích – một cô nàng kiêm nhiệm nhiều đồ trong văn phòng của ông thị trưởng – đã đá anh ấy. Chuyện vui đúng không?"
Heath ngáp và duỗi chân ra. Bất chấp phục trang đắt tiền của anh, cô có thể dễ dàng hình dung anh trong chiếc quần bò, áo phông in hình con chuột và đôi ủng lao động trầy xước.
Boddie rẽ vào phố Quốc Hội. "Cô ta đá anh ấy bởi tính trăng hoa."
Bụng Annabelle thắt lại. "Anh ấy không chung thủy ư?"
"Số một." Boddie chuyển làn đường. "Anh ấy không ngừng làm đầy di động của mình."
Heath uống ừng ực một hơi Frappuccino nữa. "Anh ta thấy cay đắng bởi tôi thành công còn anh ta bị đời đánh cho tơi tả."
Không có phản ứng gì từ ghế trước. Đây là mối quan hệ kỳ cục gì không biết?
Điện thoại di động đổ chuông. Không phải chiếc Heath vừa nói chuyện vài phút trước đó. Cái này từ trong túi chiếc áo khoác thể thao của anh ta. Rõ ràng, anh ta dùng nhiều di động một lúc.
"Champion."
Annabelle tranh thủ sự xao lãng của anh để giành lại cốc Frappuccino. Khép môi lại quanh ống hút, cô chán nản nghĩ làm như thế này có phần không khác gì cô phải trao đổi nước bọt với gã triệu phú lực lưỡng.
"Công việc kinh doanh nhà hàng chất đống xác chết của những vận động viên vĩ đại, Rafe ạ. Đó là tiền của anh, vì vậy tôi chỉ có thể khuyên anh, nhưng..."
Điểm bất lợi của nghề bà mối là có lẽ cô chẳng bao giờ có cuộc hẹn hò nào khác. Khi gặp những người đàn ông độc thân hấp dẫn, cô phải giới thiệu họ cho khách hàng và không thể đời sống cá nhân của cô làm phức tạp hóa chuyện đó. Không có gì khó hiểu trong trường hợp cụ thể này... Cô nhìn Heath chăm chú. Chỉ cần ở gần anh chàng nam tính buông thả này cũng khiến cô muốn nổ tung. Thậm chí anh ta còn tỏa ra một thứ mùi hấp dẫn, giống như những tấm khăn trải giường đắt tiền, xà phòng xịn và tính chất xạ hương. Dòng Frappuccino đang trượt xuống cổ họng cũng không làm nguội đi những suy nghĩ nóng bỏng của cô, và cô đối diện với sự thật buồn bã rằng cô đói tình dục. Hai năm trời khốn khổ kể từ khi cô hủy hôn ước với Rob... Ngủ một mình quá lâu.
Đoạn nhạc dạo bài William Tell Overture bỗng dưng vang lên. Heath cau mày khó chịu khi cô nhận điện thoại.
"Annabelle, mẹ đây."
Cô ngả người ra sau ghế, nguyền rủa bản thân vì tội không nhớ tắt điện thoại.
Heath lợi dụng sự xao nhãng của cô để giành lấy cốc Frappuccino trong khi vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. "... đây chỉ là vấn đề thiết lập ưu tiên tài chính thôi. Một khi gia đình anh an toàn, anh có thể thực hiện tham vọng về nhà hàng."
"Mẹ đã theo dõi bộ hồ sơ được chuyển qua FedEx," Kate nói, "Vì thế mẹ biết là con nhận được rồi. Con đã điền hồ sơ chưa?"
"Câu hỏi thú vị," Annabelle thỏ thẻ. "Để tôi gọi lại cho anh thảo luận về chuyện đó nhé."
"Hãy thảo luận vấn đề đó ngay bây giờ."
"Anh là ông hoàng, Raoul. Cảm ơn vì tối qua. Anh là người tuyệt nhất." Cô kết thúc cuộc gọi rồi tắt điện thoai. Sẽ phải trả một giá đắt, nhưng cô sẽ lo chuyện đó sau.
Heath kết thúc cú điện thoại và quan sát cô với cặp mắt xanh màu tiền của anh chàng nhà quê. "Nếu cô có ý định lập trình điện thoại để chơi nhạc, ít nhất hãy làm cho nó độc đáo vào."
"Cảm ơn vì lời khuyên." Cô ra hiệu về phía cốc Frappuccino. "May cho anh, không có mấy nguy cơ tôi bị bệnh bạch hầu. Để tôi nói cho anh biết, những thương tổn da ghê gớm lắm đấy."
Anh ta nhếch mép. "Cứ tính cốc cà phê đó vào hóa đơn của tôi."
"Anh có cái hóa đơn nào đâu." Cô nghĩ về ga ra để xe, nơi một lần nữa cô lại phải để chiếc Xe Tăng lại vì không biết họ sẽ đi bao lâu. "Mặc dù ngay hôm nay tôi sẽ bắt đầu lập một cái." Cô lấy bảng câu hỏi từ chiếc túi xách Target in hoa văn sặc sỡ.
Anh ta nhìn mấy tờ giấy với vẻ khó chịu. "Tôi đã nói với cô tôi muốn gì rồi."
"Tôi biết. Soldier Field, những chuyện đùa tục tĩu, vân vân và vân vân. Nhưng tôi cần biết chi tiết hơn một chút. Ví dụ, anh nghĩ tới phụ nữ ở độ tuổi nào? Và làm ơn đừng nói mười chín tuổi, tóc vàng ngực to nhé."
"Anh ấy đã qua giai đoạn đó rồi, đúng không, ông chủ?" Bodie xen vào. "Từ mười năm nay."
Heath lờ Bodie đi. "Khi lớn lên, tôi đã từ bỏ hứng thú với các em gái mười chín tuổi rồi. Tính từ hai hai tới ba mươi tuổi đi. Không được già hơn. Tôi muốn có con, nhưng không phải ngay lập tức."
Phát biểu này khiến Annabelle, đang ở độ tuổi ba mươi mốt, cảm thấy mình quá già. "Nếu cô ấy đã ly hôn và có con thì sao?"
"Tôi chưa nghĩ đến điều đó."
"Anh có tính đến ưu tiên tôn giáo không?"
"Không phải người đồng tính. Ngoài chuyện đó ra, tôi rất cởi mở."
Annabelle ghi chép lại. "Liệu anh có hẹn hò với người không có bằng đại học không?"
"Không sao. Điều tôi không muốn là người phụ nữ không có cá tính."
"Nếu phải miêu tả loại hình thể trong ba từ, anh sẽ chọn những từ nào?"
"Mảnh mai, rắn chắc và nóng bỏng." Bodie nói. "Anh ấy không thích mông quá to."
Annabelle dịch mông vào sâu trong ghế.
Heath lướt ngón tay cái trên nhãn hiệu bằng kim loại của chiếc đồng hồ đeo tay, cô nhận thấy có là một chiếc TAG Heuer, tương tự như cái của anh trai cô, Adam, mua cho mình khi được vinh danh là bác sĩ phẫu thuật tim hàng đầu của St.Louis. "Gwen Phelps không có trong danh bạ điện thoại."
"Phải, tôi biết. Điều gì anh không thể chịu được?"
"Tôi sẽ tìm cô ấy."
"Tại sao anh lại muốn tìm cô ấy?" Annabelle nói có phần hơi hấp tấp. "Cô ấy không quan tâm."
"Cô không nghĩ tôi có thể dễ dàng bỏ qua chuyện đó thật đấy chứ?"
Chương trước | Chương sau