Match Me If You Can - Susan Elizabeth Phillips

Match Me If You Can - Susan Elizabeth Phillips


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 7
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Match Me If You Can - Susan Elizabeth Phillips - Chương 2

↓↓

Điều này khiến anh chú ý. Anh kìm lại những lời bình luận khiếm nhã bất chợt xuất hiện trong đầu. "Một lĩnh vực nghiên cứu đặc biệt."

bạn đang xem “Match Me If You Can - Susan Elizabeth Phillips” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Thay thế tình dục rất hay bị hiểu lầm," nhà tâm lý học xinh đẹp đáp lại. "Nếu được sử dụng phù hợp, nó có thể là công cụ chữa bệnh tuyệt vời. Nhiệm vụ của tôi là giúp công chúng hiểu đúng hơn về lĩnh vực này."


Cô bắt đầu cho anh cái nhìn khái quáy về công việc của mình. Cô rất hài hước, thông minh và gợi cảm. Chúa ơi, cô ấy thật gợi cảm. Anh đã đánh giá quá thấp kỹ năng mai mối của Annabelle Granger. Tuy nhiên, đúng lúc anh bắt đầu cảm thấy có thể trò chuyện thoải mái, Annabelle liếc nhìn đồng hồ và đứng dậy. "Thời gian đã hết," cô ta tuyên bố bằng giọng vui vẻ khiến anh nghiến răng.


Nhà tâm lý học gợi cảm mỉm cười, đứng dậy theo. "Health, thật vui được làm quen với anh."


"Rất hân hạnh." Vì là người đưa ra giới hạn về thời gian, nên anh đành cố giấu sự bực tức. Anh chưa từng hy vọng một người như Annabelle lại có thể giới thiệu một cô nàng cực kỳ hấp dẫn như thế này ngay từ lần đầu tiên. Gwen ôm nhanh Annabelle, mỉm cười với anh lần nữa rồi rời khỏi nhà hàng. Annabelle lại ngồi vào ghế, uống một ngụm bóng ma xanh rồi thò tay vào trong chiếc túi xách màu lam ngọc được trang trí với những cây cọ bằng chất dẻo. Mấy giây sau, anh nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng y hệt như bản hôm qua cô ta để lại trên bàn làm việc của anh.


"Tôi đảm bảo giới thiệu ít nhất hai người một tháng." Một lọn tóc đỏ bồng bềnh rơi xuống trán cô ta. "Tôi tính m... mười nghìn đô la cho sáu tháng." Anh không để lỡ cả tất nói lắp lẫn màu hồng đang đậm dần trên đôi má sóc chuột ấy. Tinker Bell đang rất khoái trá. "Thường thì, mức phí bao gồm một buổi gặp với cố vấn hình ảnh, nhưng..." Cô ta nhìn chằm chằm mái tóc của anh, được chăm sóc hai tuần một lần với giá tám mươi đô, áo sơ mi hiệu Versace màu đen và quần màu xám nhạt hiệu Joseph Abboud. "Hừmm, tôi nghĩ chúng ta có thể miễn trừ khoản đó."


Qủa đúng là họ có thể làm thế. Health có khiếu thẩm mỹ rất tồi về quần áo, nhưng trong nghề của anh hình ảnh là tất cả và chỉ bởi anh không thèm quan tâm chút nào đến việc ăn mặc không có nghĩa khách hàng của anh cũng cảm thấy y như vậy. Một nhà tư vấn phục trang vô cùng vui vẻ và sáng suốt chịu trách nhiệm mua sắm toàn bộ trang phục cho Health và cấm Health kết hợp bất kỳ chiếc áo sơ mi, quần hay cà vạt nào trái với bản dồ phối hợp treo trong tủ quần áo.


"Mười ngàn đô là cái giá quá đáng cho một người chưa có tên tuổi gì," anh nói.


"Giống như anh, tôi thích mặc cả cho những gì tôi xứng đáng." Mặt cô ta vênh lên.


Anh cố nén cười. Tinker Bell cần luyện tập nhiều mới mong có được bộ mặt lạnh như tiền. "Tôi đã phải cái giá quá đắt cho bản hợp đồng với Portia Powers rồi."


Cánh cung thần tình yêu ở giữa môi trên của cô ta nhợt đi một chút, nhưng cô ta đã phản pháo ngay. "Và cô ấy đã giới thiệu cho anh bao nhiêu phụ nữ giống như Gwen?"


Về điểm đó thì cô ta đã thắng được anh và lần này anh không giấu nụ cười nữa. Thay vào đó, anh cầm bản hợp đồng lên và bắt đầu đọc. Mười ngàn đô là trò lừa bịp, không là gì hơn sự mơ mộng viển vông của cô ta. Tuy nhiên, Gwen Phelps vẫn còn đó. Anh xem lướt qua hai trang. Anh có thể hạ thấp cái giá cô ta đưa ra, nhưng anh muốn đi xa đến chừng nào? Nghệ thuật thương thảo đòi hỏi tất cả mọi người đều có cảm giác như mình là người thắng cuộc. Nếu không, sự oán hận sẽ xuất hiện trong quá trình thực hiện.


Anh lôi chiếc bút hiệu Montblanc ra và bắt đầu sửa đổi, gạch xóa một mệnh đề ở chỗ này chỗ kia, sửa một điều khoản, thêm vào một ý kiến khác. Cuối cùng, anh đẩy nhẹ bản hợp đồng lại cho cô ta. "Trả trước năm ngàn. Tôi chỉ trả phần còn lại nếu cô tìm được người thích hợp."


Hai đốm sáng màu vàng trong cặp mắt nâu của cô ta sáng lên giống như ánh lấp lánh trong thứ đồ chơi yo-yo của trẻ con. "Điều đó không thể chấp nhận được. Rõ là anh đang yêu cầu tôi làm việc không công."


"Năm ngàn đô không phải là nhỏ. Cô chẳng có thành tích gì đối với một người như tôi."


"Nhưng tôi đã giới thiệu Gwen cho anh."


"Làm sao tôi biết cô ấy có phẩi tất cả những gì cô có hay không? Giữa nói và làm khác nhau nhiều lắm." Anh búng ngón tay cái về phía bản hợp đồng. "Quyết định là ở cô."


Cô ta chộp lấy bản hợp đồng và trừng trừng soi mắt vào những thay đổi mà anh đã làm, nhưng cuối cùng cô ta cũng ký, đúng như anh đã chắc mẩm. Anh cũng ký rồi ngả người trên ghế quan sát cô ta. "Đưa cho tôi số đienẹ thoại của Gwen Phelps. Tôi sẽ tự mình sắp xếp cuộc hẹn tiếp theo."


Cô ta kéo môi dưới, hé lộ hàm răng trắng nhỏ nhắn. "Tôi phải xem xem cô ấy nghĩ thế nào đã. Đó là thỏa thuận của tôi với tất cả những phụ nữ tôi giới thiệu."


"Rất khôn ngoan. Nhưng tôi không quá lo đâu."


Khi cô ta với tay lấy di động, anh liếc nhìn đồng hồ. Anh mệt mỏi. Anh đã dành cả ngày ở Cleveland và vẫn cần ghé qua Vòi Phun Nước để xem liệu có thể nhặt nhạnh được bất cứ tin tức mới nào về Deam Robillard hay không. Ngày mai lịch của anh kín đặc từ bữa sáng cho tới nửa đêm. Ngày thứ Sáu, anh có chuyến bau vào lúc sáng sớm tới Phoenix và tuần kế tiếp là các chuyến đi tới Tampa và Baltimore. Nếu anh có một cô vợ, va ly dành cho các chuyến đi sẽ được sắp xếp và sau chuyến bay đêm anh có thể tìm thấy trong tủ lạnh thứ gì đó khác ngoài bia. Anh cũng sẽ có ai đó để trò chuyện hàng ngày, có cơ hội giảm bớt sự đề phòng của anh mà không phải lo về dấu vết nhà quê lẻn vào câu nói khi anh mệt mỏi hay chuyện tình cờ để một khuỷu tay lên bàn trong khi đang ăn sandwich, hoặc bất kỳ thứ chết tiệt khác nào mà anh luôn phải ý thức. hơn tất cả, anh sẽ có một ai đó để gắn bó.


"Gwen, Annabelle đây. Một lần nữa, cảm ơn vì đã đồng ý gặp Health trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy." Cô ta ném cho anh cái nhìn châm chọc. Tinhker Bell đang trừng phạt anh. "Anh ấy hỏi xin số điện thoại của cô. Tôi tình cờ biết được anh ấy định mời cô đi ăn tối tại" – một cái nhìn châm chọc khác lại được ném về phía anh – "nhà hàng Charlie Trotter."


Anh muốn cười phá lên nhưng lại vờ như không có chuyện gì để cô ta khỏi tự mãn.


Cô ta chờ đợi, lắng nghe và gật đầu. Anh lôi điện thoại ra và kiểm tra danh sách các cuộc gọi anh đã nhận được trong lúc nói chuyện với Gwen. Chưa đến chín giờ ở Denver. Anh vẫn còn thời gian thăm hỏi Jamal hỏi xem cái chân què của anh ta thế nào rồi.


"Vâng." cô nói. "Vâng, tôi sẽ nói lại. Cảm ơn cô." Cô ta búng tay tắt điện thoại, thả nó vào trong túi xách, sau đó nhìn anh chằm chằm qua bàn. "Gwen thích anh. Nhưng chỉ như một người bạn thôi."


Một trong những lần hiếm hoi trong đời, anh chết sững không nói lên lời.


"Tôi đã e rằng điều đó có thể xảy ra," giọng cô mạnh mẽ. "Khoảng thời gian hai mươi phút không hẳn có thể cho anh cơ hội để tạo ấn tượng tốt nhất được."


Anh nhìn cô ta chằm chằm, không tin vào tai mình.


"Gwen nhờ tôi nhắn lại chúc anh những gì tốt đẹp nhất. Cô ấy nghĩ anh rất đẹp trai, và cô ấy dám chắc anh sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì trong việc tìm một người phù hợp hơn."Gwen Phelps vừa từ chối anh?


"Chúng ta có thể..." Annabelle trầm ngâm, "... cần bắt đầu hạ bớt tiêu chuẩn tìm kiếm một chút."


(1) Ivy League là từ thường được dùng để chỉ nhóm những trường đại học hàng đầu của Mỹ.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Để anh cõng em

Để anh cõng em

Trái tim em là nơi: dù đi đến tận cùng thế giới, anh vẫn muốn quay về...  *** Vi yêu

24-06-2016
Tìm chỗ ngủ

Tìm chỗ ngủ

Ti toe đơn giản lắm, có một thằng non choẹt tay cầm bao thuốc ba số vứt xuống bàn

29-06-2016
Mèo và chuột già

Mèo và chuột già

Có lần vì một con Mèo luôn để mắt rình, nên Chuột hầu như chẳng dám thò ra khỏi

23-06-2016

XtGem Forum catalog