XtGem Forum catalog
Dấu chân của chúa - Greg Iles

Dấu chân của chúa - Greg Iles


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 47
5 sao 5 / 5 ( 29 đánh giá )

Dấu chân của chúa - Greg Iles - Chương 11

↓↓
Tôi đứng lặng người trên ngưỡng cửa. Trong vòng chưa đến một giây đồng hồ, cảm giác nhẹ nhõm bỗng biến thành nỗi lo tê điếng, và cái ý nghĩ rằng Geli Bauer là phụ nữ cũng không làm động mạch đang gõ thình thịch của tôi đập chậm lại chút nào. Giống như đám thuộc hạ, trông ả gầy gò gân guốc với tia sáng giết người trong mắt. Ở con người ả toát ra vẻ tự tin lạnh lùng của vận động viên leo núi đẳng cấp thế giới. Tôi có thể tưởng tượng ả treo mình trên vách đá dựng đứng hàng giờ liền, sức nặng cơ thể dồn vào cả mấy đầu ngón tay. Khó mà đánh giá trí thông minh của ả trong một lò ấp toàn thiên tài, nhưng qua những cuộc trò chuyện trước đây, tôi biết ả cực kỳ nhanh trí. Ả đối xử với mọi người, trừ những nhà bác học hàng đầu của Trinity, như tù khổ sai, và tôi cho đó là vì ả là con gái một vị tướng đầy quyền thế. Ravi Nara thô lỗ gọi ả là "kẻ hủy diệt có vú" còn tôi nghĩ ả là một kẻ hủy diệt có đầu óc.


"Tôi có thể làm gì cho cô?" cuối cùng tôi lên tiếng.


"Tôi cần hỏi anh vài câu hỏi," ả nói. "Thủ tục ấy mà."


Thủ tục? Tôi biết trong vòng hai năm Geli Bauer đã viếng thăm phòng làm việc của tôi đến năm sáu lần. Tôi thường thấy ả qua tấm kính, chúi mũi vào nghiên cứu những trắc nghiệm phát hiện nói dối mà tôi được chọn làm ngẫu nhiên.

bạn đang xem “Dấu chân của chúa - Greg Iles” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Godin vừa cho chúng ta nghỉ ba ngày," tôi nói. "Tại sao cô không để đến khi chúng ta trở lại làm việc?"


"Tôi e rằng không thể chờ đợi." Ả có giọng lơ lớ của đám sinh viên những trường học của giới thượng lưu ở hải ngoại.


"Cô vừa nói rằng chỉ là thủ tục."


Một nụ cười mềm mỏng. "Sao anh không ngồi xuống, bác sĩ?"


"Cô đang ngồi trên ghế của tôi."


Geli không đứng dậy. Ả có vẻ hiếu chiến.


"Cô không hay đích thân xử lý những thủ tục loại này," tôi nói. "Do đâu mà tôi có vinh dự ấy?"


"Cái chết của tiến sĩ Fielding đã làm phát sinh một tình hình bất thường. Chúng tôi cần chắc chắn mình biết được nhiều nhất có thể về tất cả những gì đang xảy ra xung quanh chuyện này."


"Tiến sĩ Fielding chết do đột quỵ."


Ả im lặng quan sát tôi hồi lâu. Vết sẹo trên má trái của ả nhắc tôi nhớ đến vết sẹo của các cựu binh đã chiến đấu ở Việt Nam, khi tôi còn làm bác sĩ. Họ miêu tả những mảnh lựu đạn phốt pho cháy sâu vào da thịt rồi sau đó tự chai lại như thế nào, chỉ cần gặp không khí là bắt cháy trở lại làm bị thương cả bác sĩ phẫu thuật đang cố gắp những mảnh đó ra. Lính tráng rất sợ những mảnh này, còn Geli Bauer trông như thể đã quen va chạm với chúng. Nhờ vết sẹo đó mà tôi đâm ra thích ả. Một người đàn bà đẹp được đánh dấu bằng một thứ như thế thường có những hiểu biết thấu đáo về cuộc sống mà các chị em khác khó có được. Nhưng khi giao tiếp với Geli, tôi mới vỡ ra rằng cho dù thoát nạn bằng cách quái quỷ nào, bài học ả rút ra từ đó chỉ là cay đắng.


"Tôi quan tâm đến quan hệ của anh với tiến sĩ Fielding," ả nói.


Geli bao giờ cũng xưng tôi, không dùng cái từ ngữ quan liêu chúng tôi; dường như ả cảm thấy giữ an ninh cho cả dự án là trách nhiệm của riêng cá nhân ả.


"Thế ư?" tôi hỏi lại, làm như bị sốc.


"Anh miêu tả về quan hệ giữa hai người như thế nào?"


"Ông ấy là bạn tôi."


"Anh thường gặp và trò chuyện với ông ấy ngoài nơi làm việc."


Nếu thừa nhận điều này tức là thú nhận đã vi phạm quy chế an ninh của Trinity. Nhưng chắc Geli đã có băng video rồi. "Phải."


"Điều đó trực tiếp vi phạm quy chế an ninh."


Tôi đảo mắt. "Thì cứ kiện tôi đi."


"Chúng tôi có thể bắt giam anh."


**********. "Có thế mới thực sự bảo mật được chỗ này."


Ả lùa những ngón tay dài vào mái tóc vàng. Đúng là một con diều hâu đang rỉa lông sửa cánh. "Anh có thể mất vị trí ở đây, bác sĩ ạ."


"Giờ tôi hiểu rồi. Cô đến đây để sa thải tôi."


Một nụ cười lướt qua. "Không cần phải đóng kịch. Tôi đang cố để tìm hiểu những gì cần biết về hoàn cảnh của tiến sĩ Fielding."


"Hoàn cảnh của ông ấy ư? Ông ấy đã chết. Từ trần rồi. Không còn ở bên chúng ta nữa."


"Ngoài giờ làm việc các anh bàn chuyện gì?"


"Bóng đá."


"Bóng đá?"


"Fielding gọi nó là Football 1 . Ông ấy nhận mình 'cuồng bóng đá'. Ông ấy cổ động cho đội Arsenal của Anh. Tôi ngán muốn chết, nhưng tôi thích trò chuyện với ông ấy."


"Anh đã bắt đầu thiếu thành thực, bác sĩ."


"Tôi ư?"


"Cả anh và Fielding đều chống lại việc tiếp tục dự án."


"Không. Tôi bận tâm về khía cạnh đạo đức của dự án. Fielding thì có những mối quan tâm khác."


"Ông ấy muốn dự án dừng lại."


"Chỉ tạm ngưng đến khi xác định được nguyên nhân của những tác dụng ngoại ý lên hệ thần kinh mà tất cả chúng tôi phải chịu."


"Ông ấy có thảo luận những tác dụng ngoại ý ấy với ai không biết rõ thông tin về Trinity không?"


"Tôi cũng không biết nữa."


"Vợ ông ấy chẳng hạn?"


Tôi cố giữ vẻ mặt vô cảm. "Tôi không nghĩ ông ấy có thể làm vậy."


Geli nhướng mày, "Tối qua anh ở bên bà ấy gần cả tiếng đồng hồ."


Vậy là bọn chúng đã theo dõi. Tất nhiên chúng đã làm. Chúng vừa mới giết Fielding và cần biết người bạn thân nhất của ông phản ứng thế nào. Điều đó có nghĩa là chúng đã biết về Rachel.


"Tôi đến để chia buồn."


"Anh đã thảo luận những thông tin nhạy cảm của Trinity với Lu Li Fielding. Một nhà vật lý người Hoa."


"Tôi không làm chuyện gì như thế cả." Tôi nghĩ cuộc hôn nhân của Lu Li với Fielding đã khiến bà trở thành công dân Anh, nhưng lúc này tôi không muốn tranh cãi làm gì.


"Bà Fielding đã biến mất. Chúng tôi cần nói chuyện với bà ấy."


"Nghe như chuyện riêng tư."


Geli phớt lờ lời châm biếm của tôi. "Nếu anh giúp bà ấy trốn, anh sẽ bị kết tội phản bội."


"Lu Li đã phạm tội à?"


Mặt Geli không chút biểu cảm. "Điều đó còn chưa xác định được. Bà ấy có thể là đồng phạm trong một vụ mưu phản."


Viên pha lê, tôi bỗng nghĩ. Điều này chắc phải liên quan đến chiếc đồng hồ của Fielding. "Vậy là cả ông bà Fielding đều biến mất. Tình thế thật là rắc rối, phải không?" tôi nói.


Geli trông chẳng có vẻ gì bối rối. Ả tỉnh bơ.


"Đêm qua Lu Li bảo tôi rằng chẳng ai nói với bà một lời về thi hài của chồng bà ấy," tôi nói. "Bà ấy rất hoảng loạn."


"Đó không phải là phạm vi trách nhiệm của tôi."


"Còn vật dụng cá nhân của Fielding thì sao? Lu Li đặc biệt nhắc đến chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng. Một vật gia bảo."


Geli cắn môi rồi lắc đầu, "Tôi không nhớ cái đồng hồ bỏ túi. Nhưng ngay khi bà Fielding ra trình diện, tất cả sẽ được sắp xếp đâu vào đấy."


Geli nói dối. Làm việc ở đây hai năm, chắc chắn ả đã trông thấy chiếc đồng hồ ấy hàng trăm lần là ít.


"Sáng nay chúng ta sẽ phải làm trắc nghiệm phát hiện nói dối," ả nói.


Người tôi toát mồ hôi lạnh. "Xin lỗi. Tôi sẽ không làm đâu."


Geli nheo mắt. Đây là lần đầu tiên tôi chối từ một đề nghị như thế này. "Tại sao vậy?"


"Tôi vừa mất một người bạn thân. Tôi không ngủ được. Tôi thấy trong người rất khó chịu. Tôi quên hết mọi thứ rồi."


"Bác sĩ Tennant..."


"Và tôi không muốn phục tùng những trò phát xít của các người hôm nay. Được chưa?"


Ả ngả lưng trên ghế của tôi và nhìn tôi càng lúc càng chăm chú hơn. "Bản hợp đồng làm việc mà anh đã ký cho phép tiến hành trắc nghiệm nói dối vào bất kỳ lúc nào. Anh đã chấp thuận phục tùng."


Nỗi sợ thắt ruột khiến tôi muốn đấm cho ả một quả vào giữa mặt. Suốt đời tôi đã sống tự do vô hạn. Là một bác sĩ nội khoa, tôi hoàn toàn làm chủ được việc hành nghề của mình. Là một tác giả, khi viết tôi chỉ bị hạn chế bởi chủ đề cuốn sách. Nhưng giữa không khí nghẹt thở của Trinity, chứng sợ không gian kín lại dấy lên trong tôi. Cha tôi cũng từng trải qua những cảm giác tương tự khi nghiên cứu vũ khí hạt nhân ở Los Alamos và Oak Ridge. Và hồi ấy ông đã phải phục tùng trắc nghiệm phát hiện nói dối. Nhưng thời thế đã thay đổi so với thời Chiến tranh Lạnh. Ngày nay NSA có những máy phát hiện nói dối dựa trên công nghệ MRI, và không giống máy phát hiện nói dối truyền thống, nó chính xác đến một trăm phần trăm.


Nguyên tắc rất đơn giản: khi nói dối, bộ não vận dụng nhiều tế bào thần kinh hơn khi nói thật. Ngay cả những kẻ nói dối bệnh lý cũng nghĩ đến sự thật trước khi trả lời câu hỏi. Sau đó anh ta mới bịa ra hoặc lặp lại câu nói dối của mình. Hành động này soi sáng bộ não kẻ nói dối như những ngọn đèn đêm Giáng sinh, và máy phát hiện nói dối MRI chỉ việc chụp lại và lưu kết quả cho người thẩm vấn. Chính Fielding là người đã chống lại việc dùng máy phát hiện nói dối MRI, lập luận rằng những triệu chứng lạ trong chúng tôi sẽ trầm trọng hơn khi tiếp xúc thêm với MRI. Đó là một thắng lợi của Fielding trong cuộc chiến chống lại sự xâm phạm cõi riêng tư của chúng tôi, nhưng những cuộc thẩm vấn phát hiện nói dối thông thường thì không ảnh hưởng gì lắm đến thần kinh. Áp dụng chúng một cách bất ngờ sẽ cho anh cái cảm giác như đang sống ở một nơi tinh thần bị đàn áp tồi tệ, nhất là khi anh đang có điều gì muốn giấu.


"Cô định gây mê tôi à?" tôi hỏi. "Hay trói tôi?"


Ả có vẻ muốn thế thật.


"Không. Thôi quên đi."


Ả giơ ngón tay lên lơ đãng sờ vào vết sẹo. "Tôi không hiểu sao anh lại chống cự hăng như vậy, bác sĩ?"


"Chắc chắn là cô hiểu."


"Anh đang giấu giếm điều gì?"


"Nếu tôi có điều gì muốn giấu thì cô cũng thế."


"Anh đang cố lật đổ dự án này."


"Tôi làm thế nào được chuyện đó? Mà tại sao tôi phải làm thế? Dự án đang bị treo cơ mà."


Geli ngắm nghía móng tay ả, hai chiếc trong số đó bị cắn trụi. Có lẽ rốt cục ả cũng không điềm tĩnh cho lắm. "Bằng cách ra trước công luận," cuối cùng ả nói.


À đây rồi. Nỗi sợ hãi thầm kín do chứng hoang tưởng của đầu óc nhà binh. "Tôi chưa hề làm thế."


"Anh có nghĩ đến chuyện đó không?"


"Không."


"Anh đã nói chuyện với tổng thống chưa?"


"Trong đời tôi ấy à?"


Cuối cùng ả cũng gắt lên khó chịu, "Sau cái chết của Fielding."


"Chưa."


"Hôm qua anh có gửi lại lời nhắn ở Nhà Trắng."


Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên. "Phải."


"Anh đã gọi điện thoại công cộng?"


"Thì sao?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Gia đình thứ hai

Gia đình thứ hai

Đến từ những vùng đất khác nhau của quê hương Việt Nam Những giọng nói của ba

26-06-2016
Má tôi

Má tôi

(khotruyenhay.gq) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Sống khác để yêu em

Sống khác để yêu em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Dưới chiếc ô màu xanh

Dưới chiếc ô màu xanh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi yêu

25-06-2016