"Tại sao?"
bạn đang xem “Dấu chân của chúa - Greg Iles” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Di động của tôi hết pin." Tôi nói dối dễ dàng, khó mà kiểm tra được.
"Tại sao anh không đợi về đến nhà hẵng gọi?"
"Đúng lúc đó tôi thấy cần nói chuyện."
"Thấy cần nói chuyện với tổng thống Mỹ?"
"Đúng thế."
"Về cái chết của Fielding?"
"Cùng với những chuyện khác."
Ả có vẻ cân nhắc khá kỹ lưỡng những lời sắp nói ra. "Anh nói với Nhà Trắng anh không muốn các yếu nhân khác của Trinity biết rằng anh đã gọi cho họ."
Huyết áp của tôi tụt xuống đột ngột. Làm thế nào mà bọn chúng nghe được những gì tôi nói qua điện thoại công cộng? Chắc hẳn bằng cách nghe trộm, mà không phải cảnh sát địa phương hay FBI hầm bà lằng. NSA mỗi ngày ghi âm trộm hàng triệu cuộc điện thoại riêng tư, các ổ đĩa ở tầng hầm khu căn cứ quân sự Meade được kích hoạt bởi những từ khóa như thuốc nổ, Al Qaeda, mã hóa, RXD, hoặc thậm chí Trinity. Tôi nhớ mình đã nói "Trinity" ngay khi tổng đài Nhà Trắng trả lời, để cô ấy nối máy cho tôi đến nơi cần gọi. Có lẽ NSA đã ghi âm cuộc nói chuyện của tôi từ lúc ấy.
Tôi trấn tĩnh và nhìn thẳng vào mắt Geli. "Tôi được đích thân tổng thống chỉ định vào dự án này chứ không phải NSA hay John Skow, hay ngay cả Peter Godin. Tôi có mặt ở đây để đánh giá các khía cạnh đạo đức của dự án. Nếu tôi xác định có vấn đề nào tồn tại, tôi báo cáo trực tiếp với tổng thống. Ở đây không ai có quyền nói gì về chuyện này."
Ván bài đã lật ngửa rồi. Tôi vừa mới vạch một lằn ranh giữa tôi với tất cả những người khác trong tòa nhà Trinity.
Geli nhoài người ra phía trước, cặp mắt xanh của ả thách thức tôi. "Anh có mấy điện thoại di động, bác sĩ Tennant? "
"Một."
"Anh còn sở hữu chiếc nào nữa không?"
Tôi bỗng vỡ lẽ. Bọn chúng biết tôi gọi đến Nhà Trắng, nhưng không biết tổng thống đã liên lạc lại với tôi hay chưa. Chúng kiểm soát điện thoại di động của tôi, cái mà chúng biết, nhưng lại lo lắng về những kênh liên lạc khác mà chúng không biết. Nếu chúng lo lắng về điều đó, thì tức là chúng không có đường dây bên trong phủ tổng thống, và tôi vẫn còn cơ hội thuyết phục tổng thống về những mối nghi ngờ của tôi.
"Rachel Weiss có một máy di động," Bauer nói, mắt ả cảnh giác với từng động thái nhỏ nhất của tôi.
Tôi thở chậm và giữ giọng bình thản. "Tôi không thấy có bác sĩ nào mà không có điện thoại di động."
"Nhưng anh biết bác sĩ Weiss rõ hơn bất cứ ai khác."
"Cô ấy là bác sĩ tâm thần của tôi, ý cô định nói thế chăng?"
"Cô ấy là người duy nhất ngoài Trinity mà anh nói chuyện nhiều hơn năm mươi từ trong vòng hai tháng qua."
Tôi tự hỏi không biết có đúng như vậy không.
"Điều đó cũng đúng với bác sĩ Weiss," Geli nói.
"Ý cô muốn nói gì?"
"Cô ta không gặp gỡ ai. Năm ngoái cô ta mất đứa con trai vì ung thư. Sau khi thằng bé chết, chồng cô ta đã bỏ rơi cô ta để trở về New York. Cách đây sáu tháng, thỉnh thoảng bác sĩ Weiss còn có những cuộc hò hẹn với đồng nghiệp nam giới. Ăn tối, đi xem phim, đại loại thế. Cô ta không gặp ai đến lần thứ hai. Hai tháng trở lại đây, cô ta hoàn toàn không gặp một người đàn ông nào nữa."
Điều này không làm tôi ngạc nhiên. Rachel là một phụ nữ mạnh mẽ, và tôi nghĩ không mấy người đáp ứng được tiêu chuẩn của cô.
"Vậy thì sao?" tôi hỏi.
"Tôi nghĩ chính anh là lý do đấy, bác sĩ ạ. Tôi cho rằng bác sĩ Weiss yêu anh."
Tôi cười, lần đầu tiên tôi cười thật sự, kể từ lúc tôi nhìn thấy thi thể Fielding đến giờ. "Bác sĩ Weiss cho rằng tôi bị hoang tưởng, cô Bauer ạ. Có lẽ là một dạng tâm thần phân liệt đấy."
Điều này không làm Geli lúng túng. "Tối qua cô ta hôn anh. Tại nhà Fielding."
"Đó chỉ là cái hôn an ủi. Tôi bị suy sụp sau cái chết của Fielding."
Geli phớt lờ câu ấy. "Anh đã nói gì với bác sĩ Weiss về Trinity?"
"Không nói gì cả, như cô biết rõ. Tôi chắc cô đã tìm cách ghi được tất cả các cuộc khám bệnh của tôi."
Ả làm tôi ngạc nhiên khi khẽ gật đầu thú nhận. "Nhưng những người yêu nhau bao giờ chẳng đủ mánh khóe. Anh đã xoay xở được những cuộc gặp gỡ trái phép. Như tối hôm qua."
"Tối qua là lần đầu tiên tôi gặp Rachel Weiss ngoài phòng khám của cô ấy." Tôi khoanh tay trước ngực. "Và tôi từ chối bàn luận tiếp về cô ấy. Cô ấy chẳng dính dáng gì đến dự án này. Cô đang xâm phạm đời tư của một công dân Mỹ khi người ta chưa ký một thỏa thuận nào từ bỏ các quyền của mình."
Lần này thì chính Geli mỉm cười, vẻ nanh ác chợt lóe lên. "Một khi dính dáng đến Dự án Trinity, đời tư không là cái gì cả. Theo Sắc lệnh 173 về An ninh Quốc gia, chúng tôi có thể bắt giữ Rachel bốn mươi tám tiếng mà không cần cả gọi điện báo trước."
Tôi ngán quá thể. "Geli, cô có biết Dự án Trinity là cái gì không?"
Tôi gọi tên cúng cơm của ả khiến nụ cười trên môi ả vụt tắt, và câu hỏi của tôi khiến ả rõ ràng rơi vào thế thủ. Ả tiêu mất nếu phải thú nhận mình chẳng hiểu mô tê gì về những bí mật bên trong của Trinity, nhưng nếu nói ngược lại dễ làm ả mất việc như chơi. Ả trừng mắt nhìn nhưng không nói năng gì cả.
Tôi tiến một bước về phía ả. "Thôi được, tôi biết rồi. Nhưng xin đừng hăm hở tuân lệnh một cách ngu ngốc như thằng oắt người Đức kia cho đến khi nào cô biết và hiểu hết uẩn khúc sự tình."
Câu mắng chửi đã trúng đích. Ả căng người trên ghế như thể sắp nhảy xổ vào tôi. Tôi lùi lại một bước, ngay lập tức thấy hối tiếc về những lời lẽ vừa rồi. Chẳng có lợi gì khi chuốc lấy oán thù cá nhân với Geli Bauer. Thật ra điều đó hoàn toàn dại dột. Có thể chính ả đã ra tay giết Fielding. Và tôi nhận ra, chính vì thế mà tôi chọc giận ả.
"Chúng ta xong việc rồi," tôi nói và rút chìa khóa xe trong túi ra. "Sáng thứ Ba tôi sẽ trở lại. Từ nay đến đó hãy để lũ chó săn của cô tránh xa tôi ra."
Tôi quay lưng đi.
"Bác sĩ Tennant!"
Tôi cứ bước tiếp.
"Tennant!"
Tôi nhấn nút thang máy. Cửa mở, tôi bước vào, nhưng lại bước ra ngay. Geli có thể biến cái khoang nhỏ xíu này thành xà lim chỉ với một cú nhấn nút. Ả cũng có thể phong tỏa cả tòa nhà này dễ dàng như thế, nhưng dù sao tôi đi cầu thang bộ vẫn hơn.
Khi tôi xuống đầu cầu thang tầng bốn, hình ảnh Fielding ngồi trong đám khói mờ xâm chiếm trí óc tôi. Ông người Anh hút thuốc như ống khói, nhưng trong toàn bộ tổ hợp Trinity đều cấm hút thuốc, cả với những nhà bác học đầu đàn. Đó không phải do luật lệ của bang; mà do Godin không chịu nổi một chút khói thuốc thoảng trong không khí. Vốn tài xoay xở, Fielding đã tìm thấy chỗ để ông có thể nuông chiều thói quen của mình. Trong phòng thí nghiệm vật liệu trên tầng bốn có một gian buồng chân không rộng rãi mà trước đây trong giai đoạn đầu của dự án được sử dụng để thí nghiệm các đặc tính của ống nano carbon. Trong phòng thí nghiệm có đầu dò khói, còn buồng chân không thì không có. Fielding đã khéo léo xếp chồng đống hộp quanh gian buồng khiến hầu hết mọi người quên đi sự tồn tại của nó. Khi đã tìm ông khắp nơi mà không thấy, tôi biết thể nào ông cũng ở đó.
Tôi suy luận, nếu lúc ấy Fielding đang ở trong tòa nhà Trinity và lo sợ cho tính mạng của mình, thì ông có tìm cách cách ly chiếc dây đồng hồ mang viên pha lê? Ông không thể giấu nó trong phòng làm việc, nơi chắc chắn sẽ bị lục soát. Nhưng buồng chân không chỉ cách có một tầng, và ông có thể tin chắc trước sau gì tôi cũng tìm ra chỗ bí mật này.
Tôi ra khỏi cầu thang và tìm đến phòng thí nghiệm vật liệu. Hai kỹ sư tuyển mộ từ Sun Microsystems bước từ phòng thí nghiệm ra, tách nhau ra để vượt qua tôi và hướng về phía thang máy. Tôi cố nặn một nụ cười và bước chậm lại sao cho họ đi khuất chỗ rẽ rồi mới đến cửa phòng thí nghiệm vật liệu.
Không có ai trong phòng. Tôi vội vã đến chỗ đống hộp che chắn cửa căn buồng chân không bằng thép và bắt đầu mở khóa. Cỗ máy gớm guốc trông giống căn buồng giảm áp cho thợ lặn dưỡng khí, với một lỗ cửa sổ và một vành xoay lớn bằng sắt lắp vào cánh cửa trông như cửa sập. Tôi vặn vành xoay để mở cửa sập. Đèn tự động bật sáng.
Tim tôi đập thình thịch khi tôi bước vào bên trong. Tôi nhớ những chiếc giá rộng bừa bộn dụng cụ, kìm và mảnh vụn carbon cũ. Bây giờ trong gian buồng chẳng còn thứ gì. Ngay cả những chiếc giá cũng được mang đi. Cả căn buồng trông như mới được rửa sạch bằng hơi nước.
"Geli Bauer, " tôi thở hắt ra.
Nếu trước đó chiếc đồng hồ bỏ túi của Fielding được giấu ở đây, thì bây giờ Geli đã có nó rồi. Tôi hối hả ra khỏi căn buồng, ngờ ngợ sẽ chạm trán ả trong phòng thí nghiệm. Nhưng cả phòng thí nghiệm và hành lang đều không một bóng người. Tôi lao ra cầu thang, chạy xuống tầng ba và bước về phía bàn bảo vệ, nơi Henry đang chờ tôi.
Để ra khỏi Trinity, mọi nhân viên phải chịu khám người để chứng tỏ họ không mang theo đĩa máy tính hoặc giấy tờ gì ra khỏi tòa nhà. Fielding chắc phải cười thầm mỗi lần Henry bỏ qua dây đồng hồ quả quýt gắn viên pha lê của ông. Khi tôi tới gần bàn bảo vệ, tôi thấy Henry đang nói vào micro trên cổ áo.
"Có chuyện gì thế Henry?" tôi nói trong khi đứng đợi ông ta kiểm tra người.
"Xin đợi một phút, bác sĩ."
Tim tôi đập loạn. Tôi tưởng tượng Geli Bauer đã ra lệnh cho ông ta: Không cho Tennant ra khỏi tòa nhà...
"Tôi cần đi ngay," tôi nói, "tôi có cuộc hẹn."
Henry nhìn tôi, rồi nói vào mic, "Anh ta đây rồi."
Jesus. Nếu Geli phải hỏi xem liệu tôi có ra cửa không, thế tức là ả không nhìn thấy tôi qua camera lắp trong phòng an ninh. Có lẽ ả đang trên đường đến đây. Não giữa thôi thúc tôi chạy thật lực, nhưng phỏng được bao xa? Henry trông có vẻ vô hại nhưng được trang bị khẩu súng tự động Glock 9mm. Chớ lao ra cửa lúc này vẫn là thượng sách.
Henry nghe bằng ống nghe mấy giây, trông ông ta có vẻ bối rối. "Cô có chắc không?" ông ta hỏi. "Được."
Ông ta đi vòng qua bàn, và tôi vụt hiểu rằng nếu Henry rờ tay vào khẩu súng, chỉ vài giây nữa thôi bản năng sống còn trong tôi sẽ lên tiếng. Người tôi căng ra khi bàn tay ông ta rơi xuống, nhưng rồi ông ta ngồi xổm xuống và bắt đầu khám từ ống quần như thường lệ.
Geli quyết định để tôi đi. Vì sao? Vì ả không biết chắc tôi đã nói chuyện với tổng thống hay chưa.
"Anh đi được rồi, bác sĩ," Henry nói, vỗ nhẹ vai tôi. "Vừa rồi tôi tưởng cô ấy - à, họ - yêu cầu tôi giữ anh lại đây."
Khi tôi nhìn vào mặt Henry, tôi thấy nét gì đó trong mắt ông mà tôi không hiểu. Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Ông ta không ưa gì Geli hơn tôi. Thật ra, ông ta sợ ả.
Khi tôi vừa qua khỏi cánh cửa kính bọc thép thì chuông điện thoại di động reo.Tôi bấm nhận cuộc gọi và ép điện thoại sát tai.
"A lô?"
"David? Anh ở chỗ quái quỷ nào vậy?'
"Đừng gọi tên tôi," tôi gắt, nhận ra tiếng Rachel.
"Tôi kiếm anh cả tiếng đồng hồ rồi!"
Chắc tín hiệu di động không thể truyền qua lưới đồng bao quanh Trinity. "Cho tôi biết có chuyện gì đi."
"Sáng nay anh có đến phòng làm việc của tôi không?"
"Phòng cô? Tất nhiên là không. Tại sao?"
"Bởi vì có kẻ nào đó gần như đã bới tung nó lên. Hồ sơ bệnh án của anh bị mất, mọi thứ tung tóe hết cả."
Tôi hít một hơi đầy phổi, cố giữ nhịp bước bình thường về phía xe. "Hôm nay tôi không hề đến gần phòng làm việc của cô. Sao cô nghĩ tôi có thể làm một việc như thế?"
"Để củng cố các ảo giác của anh trong mắt tôi! Để tôi tin là chúng có thật."
Giọng cô khá kích động. Vậy ra đêm qua cô không hiểu gì hết? "Chúng ta cần nói chuyện, nhưng không phải như thế này. Cô đang ở văn phòng phải không?"
"Không, tôi đang trên xa lộ 15."
Có lẽ Rachel đã chạy trên xa lộ 15 suốt chặng đường từ Trung tâm Y khoa Duke đến đồi Chapel. "Cô đang đi taxi phải không?"
"Không, sáng nay tôi lấy xe về rồi."
"Hãy gặp tôi ở chỗ cô thấy tôi thu băng hình đó."
"Ý anh nói..."
"Cô biết ở đâu mà. Tôi đang trên đường. Gác máy."
Cô làm theo.
Tôi kiềm chế hết sức để không chạy mấy bước cuối cùng đến xe.
--------------------------------
1 Bóng đá trong tiếng Mỹ là "soccer", trong tiếng Anh là "football".
Chương trước | Chương sau