Pair of Vintage Old School Fru
50 sắc thái (18+) - E. L. James

50 sắc thái (18+) - E. L. James


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 25
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

50 sắc thái (18+) - E. L. James - Chương 23

↓↓

Miệng anh hơi mím lại, ánh mắt loé lên.

bạn đang xem “50 sắc thái (18+) - E. L. James” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Chồng bà ấy phát hiện."


Hay chưa!


"Chúng ta có thể nói chuyện đó vào lúc khác không – đâu đó riêng tư một chút," giọng anh khàn khàn.


"Em không biết tại sao lúc nào anh cũng thuyết phục em rằng bà ấy không phải là con yêu râu xanh."


"Tôi không nghĩ về bà ấy theo cách đó. Chưa bao giờ. Đến đây là đủ rồi." Anh gắt lên.


"Anh yêu bà ấy?"


"Hai đứa nói chuyện thế nào rồi?"


Mẹ tôi đã trở lại mà cả hai đều không hay biết.


Tôi cố nặn ra một nụ cười giả tạo trong khi hai đứa đang ghé sát thầm thì... tội lỗi. Mẹ nhìn tôi.


"Vui, mẹ ạ."


Christian nhấp một hớp rượu, nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt của anh điềm nhiên.


Anh đang nghĩ gì thế? Có phải anh từng yêu bà ấy? Tôi nghĩ nếu đúng vậy, tôi sẽ thua trắng.


"Thưa bác, cháu nghĩ đến lúc phải để hai mẹ con có thời gian riêng tư."


Đừng... không... anh ấy không thể để mình chết đứng thế này được.


"Cho phép cháu được thanh toán bữa nay, phòng 612. Tôi sẽ gọi em sáng mai, Anastasia. Hẹn gặp lại bác vào ngày mai, thưa bác Carla."


"Chà, thật hay khi nghe ai đó gọi đầy đủ tên mình."


"Người đẹp tên cũng đẹp ạ." Christian nói, nắm lấy bàn tay mẹ tôi, hai người bắt tay tạm biệt, bà có vẻ hơi kiểu cách thái quá.


Ôi mẹ – mẹ mà cũng thế sao? Tôi đứng lên, ngước nhìn anh, chờ đợi một câu trả lời. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi.


"Để sau nhé, em yêu," Anh thì thầm với tôi. Rồi đi.


Quỷ tha ma bắt cỗ máy kiểm soát chết tiệt. Nỗi tức giận của tôi lại sôi sục. Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn mẹ.


"Chà, Ana, con đúng là gặp may đó. Anh chàng này đáng kinh ngạc đấy. Mẹ không biết có chuyện gì giữa hai đứa. Nhưng mẹ nghĩ hai con cần phải nói chuyện với nhau. Phù! như có bom nhiệt hạch đâu đây, nóng không chịu nổi."


Mẹ phẩy tay quạt lấy quạt để.


"MẸ!"


"Đi nói chuyện với cậu ta đi."


"Không. Con về đây để gặp mẹ mà."


"Ana, con về đây vì con bối rối trước anh chàng này. Rõ ràng là hai đứa đều phát cuồng lên vì nhau. Con nên nói chuyện với cậu ấy. Vì Chúa, cậu ấy đã bay ba ngàn dặm xa xôi đến đây để gặp con đấy. Và con biết như thế mệt mỏi đến chừng nào."


Tôi đỏ mặt. Tôi chưa kể với mẹ rằng anh có máy bay riêng.


"Anh ấy có máy bay riêng," tôi bối rối nói "và chỉ có hai ngàn rưỡi dặm thôi, mẹ ạ." Sao mình lại phải bối rối đến vậy? Lông mày của mẹ tôi nhếch lên.


"Chà, Ana, có chuyện gì đó giữa hai đứa. Mẹ đã cố tìm hiểu khi con đến đây. Nhưng cách duy nhất để con giải quyết vấn đề, dù nó là gì, là phải bàn bạc với cậu ấy. Con có thể làm tất cả những gì con nghĩ con thích – nhưng cho đến khi chưa thật sự nói chuyện với nhau, con sẽ vẫn còn bế tắc."


Tôi phụng phịu với mẹ.


"Ana, con yêu, con luôn là người có khuynh hướng quan trọng hoá vấn đề. Hãy dứt điểm nó đi. Chuyện này khiến con cảm thấy thế nào, con yêu?"


Tôi nhìn xuống mấy ngón tay.


"Con nghĩ con yêu anh ấy rồi."


"Mẹ biết. Và cậu ấy cũng thế."


"Không đâu."


"Có đấy, Ana. Trời đất! Con còn muốn gì nữa? Muốn phải có bóng đèn nháy lên trước trán cậu ấy à?"


Tôi nhìn mẹ, nước mắt trào ra khóe mắt.


"Ana, con yêu. Đừng khóc."


"Con không nghĩ anh ấy yêu con."


"Mẹ không quan tâm cậu ấy giàu hay nghèo, cậu ấy ngần ngại băng qua cả một châu lục chỉ để dùng một bữa trà. Hãy tới chỗ cậu ấy đi! Đây là một nơi đẹp đẽ, lãng mạn. Và còn là hạt trung lập nữa đấy."


Tôi ngọ nguậy trước cái nhìn thôi thúc của mẹ. Tôi muốn đi nhưng tôi sẽ không đi.


"Con yêu, đừng cảm thấy con phải trở về đây vì mẹ. Mẹ muốn con hạnh phúc – và bây giờ mẹ nghĩ chiếc chìa khóa hạnh phúc của con nằm ở phòng 612 đấy. Nếu con về nhà trễ, chìa khóa dưới chậu ngọc giá, trên đèn trước đấy. Còn nếu con ở lại – chà... Con là cô gái tuyệt vời. Bảo trọng con nhé."


Tôi ngượng đỏ chín lên. Ôi! mẹ ơi. "Trước hết chúng ta hãy uống cạn ly Cosmo đã."


"Con gái tôi đấy, Ana." Mẹ cười rạng rỡ.


Tôi rụt rè gõ cửa phòng 612. Christian mở cửa. Anh đang nói chuyện điện thoại. Anh chớp mắt đầy kinh ngạc rồi rộng cửa, gật đầu mời tôi vào.


"Thặng dư trọn gói kết luận thế nào?... Còn phí tổn?" Christian rít lên giữa hai hàm răng, "Chết tiệt... một sai lầm đắt đỏ... Còn Lucas?"


Tôi nhìn quanh phòng. Đây là phòng hạng sang, cùng loại ở Heathman. Nội thất cực kỳ hiện đại, rất hợp thời. Căn phòng với hai màu chủ đạo là tím đen và vàng, trên tường trang trí các ngôi sao cách điệu. Christian bước thẳng đến một phiến gỗ tối màu, kéo ra cho tôi thấy có một quầy bar chìm trong đó. Anh ra dấu bảo tôi chọn thức uống rồi đi sang phòng ngủ. Tôi hiểu như thế có nghĩa là tôi không thể nghe được cuộc điện thoại của anh. Tôi nhún vai. Đến tận khi tôi tham quan xong phòng làm việc của anh, anh vẫn chưa nói xong điện thoại. Tôi nghe tiếng nước chảy... anh đang cho nước vào bồn. Tôi chọn lấy một lon nước cam. Anh thong thả bước vào phòng.


"Bảo Andrea gửi các biểu đồ cho tôi. Barney nói anh ta san bằng hết trở ngại rồi..." Christian bật cười lớn. "Không, thứ Sáu... Có một dự án đất đai ở đây và tôi khá quan tâm... Phải, nói Bill gọi đi... Không, ngày mai cơ... tôi muốn biết Georgia đãi ngộ thế nào nếu chúng ta đến đây."


Christian không rời mắt khỏi tôi. Đưa cho tôi chiếc cốc, anh chỉ về phía ngăn đựng đá.


"Nếu đãi ngộ của họ đủ hấp dẫn... tôi nghĩ có thể xem xét được mặc dù tôi không đảm bảo về nhiệt độ khó chịu ở đây... Đồng ý, Detroit vẫn có những ưu thế của nó, hơn nữa, lại mát mẻ..."


Mặt anh thoáng sầm lại. Sao vậy nhỉ?


"Bảo Bill gọi tôi. Ngày mai... Đừng sớm quá."


Anh cúp máy rồi nhìn tôi, mặt anh điềm tĩnh. Cả hai cùng im lặng.


Thôi được... giờ đến lượt tôi nói vậy.


"Anh chưa trả lời câu hỏi của em."


"Không" Anh khẽ đáp, đôi mắt xám nhướng lên đầy thận trọng.


"Không, anh chưa trả lời câu hỏi của em, anh có yêu bà ấy hay không?


Anh vòng tay trước ngực, tựa vào tường, một nụ cười nhẹ trên môi.


"Em đang làm gì ở đây, Anastasia?"


"Em vừa nói với anh đấy."


Anh hít một hơi thật sâu.


"Không, tôi không yêu bà ấy."


Anh cau mặt nhìn tôi, từ vui thích dần chuyển sang lúng túng.


Tôi không thể tin nổi mình đang ngừng thở. Và khi anh thốt ra câu ấy, tôi xẹp xuống như một miếng giẻ rách, ơn trời vì điều đó. Tôi sẽ thấy thế nào nếu anh ấy thú nhận yêu mụ phù thuỷ đó?


"Em mới là người trong mộng của tôi, Anastasia. Ai ngờ được chứ?"


"Ngài trêu tôi phải không, ngài Grey?"


"Tôi đâu dám."


Anh lắc đầu một cách trịnh trọng nhưng mắt ánh lên những tia ranh mãnh.


"Ồ, em nghĩ anh dám và em nghĩ anh vẫn làm thế – thường xuyên."


Anh mỉm cười khoái trá khi tôi lặp lại đúng những lời anh từng nói với tôi trước đây. Mắt anh dần thẫm lại.


"Đừng cắn môi nữa. Em ở đang trong phòng tôi đấy, gần ba ngày nay đã không gặp em rồi và tôi đã bay cả một chặng đường dài đến đây để gặp em."


Giọng anh càng lúc càng ngọt ngào, đầy gợi cảm.


Chiếc BlackBerry của anh bỗng kêu lên khiến cả hai giật mình. Anh tắt máy, không thèm liếc qua lấy một cái. Tôi bắt đầu hụt hơi. Tôi biết chuyện này sẽ đi đến đâu... nhưng chúng tôi cần nói chuyện đã. Anh tiến đến trước tôi trongdạng quyến rũ của một con thú săn mồi.


"Tôi muốn em rồi, Anastasia. Ngay bây giờ. Và em cũng muốn tôi. Đó là lý do em ở đây."


"Em chỉ thật sự muốn biết câu trả lời," tôi lí nhí chống cự.


"Vậy giờ em sẽ làm gì, đến đây hay bỏ chạy?"


Tôi ngượng ngập khi anh dừng lại trước mặt tôi.


"Đến ạ," tôi đáp, nhìn anh bồn chồn.


"Ồ, tôi cũng mong thế lắm," anh cúi nhìn tôi, "em đã nổi đóa lên với tôi nhỉ". Anh thở.


"Vâng."


"Tôi không nhớ nổi có ai khác, ngoài gia đình, dám cáu với tôi. Tôi thích thế."


Anh rê những đầu ngón tay lên má tôi. Ôi sao mà sự gần gũi này, cái mùi hương Christian này. Chúng tôi dự kiến sẽ nói chuyện, nhưng trái tim tôi giờ không ngừng thúc giục, máu nóng tuôn trong người, khao khát tích tụ, rồi ào ra... khắp nơi. Christian cúi xuống, lướt mũi anh theo bờ vai tôi, lên tai, những ngón tay anh luồn trong tóc tôi.


"Chúng mình cần nói chuyện." Tôi thì thầm.


"Để sau."


"Em có nhiều điều muốn nói."


"Tôi cũng thế."


Anh hôn thật lâu trên vành tai tôi, những ngón tay luồn sâu trong tóc. Ngả đầu tôi ra sau, anh phô bày cổ tôi cho đôi môi của anh thưởng thức.


"Tôi muốn em." Anh nói trong tiếng thở.


Tôi rên lên, mềm nhũn và thở hổn hển trong tay anh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Vẫn chưa chịu cưới

Vẫn chưa chịu cưới

(khotruyenhay.gq) Cha mẹ Hiển đưa mắt nhìn nhau, cùng thốt lên ba chữ: "Bệnh đường

30-06-2016
Hàng xóm ở Seatle

Hàng xóm ở Seatle

Bên kia hồ là Đại học Tổng hợp Washington. Tôi thuê một căn nhà gỗ bập bềnh mặt

28-06-2016
Chiếc ô trong suốt

Chiếc ô trong suốt

Khi những cơn mưa qua rồi, thì những ngày tháng đó vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua.

29-06-2016
Lộp cộp

Lộp cộp

Sau một vụ tai nạn xe máy nhẹ trên đường Trần Quốc Tuấn, ấy thế mà bàn chân phải

27-06-2016